Mí mắt Tần Tịnh nhảy lên, thở phì phò ném áo khoác nằm lại lên trên giường, cô ta nhìn chằm chằm trần nhà nghĩ xem ra cô ta vẫn nên tìm một người bạn trai, mới có thể thắng Mễ Tửu một ván.
Mễ Tửu nói là muốn gọi video với Lục Tu, cô đúng thật là gọi video cho Lục Tu, rất nhanh đầu bên kia đã nhận cuộc gọi, khuôn mặt của chàng trai xuất hiện ở tầm mắt cô.
Lục Tu mới vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt, ngọn tóc có bọt nước chảy xuống sườn mặt, xuống đến xương quai xanh rồi hoàn toàn đi vào bên trong cổ áo màu trắng.
Mễ Tửu nhìn chằm chằm giọt nước kia, nuốt một ngụm nước miếng.
Một lúc lâu sau cô vẫn không nói lời nào, anh cười gọi: “Tửu Tửu, làm sao vậy?”
“Em nhớ anh……” Mễ Tửu đáng thương nhìn người trong video, dùng một loại âm thanh chưa thỏa mãn lên án nói: “Bộ dáng hiện tại của anh thật mê người, muốn ôm anh, muốn ôm, còn muốn sờ nữa…..”
Cô ỉu xìu uể oải nằm trên bàn, lông mày thanh tú hơi nhăn lại, con ngươi ngập nước tràn ngập khát vọng, giống như thể Lục Tu hiện tại ở trước mặt cô là một hồ ly tinh tràn ngập vẻ gợi cảm.
Rốt cuộc là ai mới hấp dẫn?
Hầu kết hơi hơi động một chút, tự chủ của chàng trai mới tốt lên, lúc lâu sau ôn hòa nói: “Tửu Tửu, không được nháo.”
Những lời này của anh đối với cô không có chút lực uy hiếp nào.
Mễ Tửu nhìn thẳng vào anh, trầm ngâm nói ra suy nghĩ của mình: “Muốn ôm rồi ngồi trên người anh, sau đó cùng anh hôn hôn….anh cởi mấy cái nút ra được không? Để em giải khát một tí cũng được.”
Cô nói rất đáng thương, như thể yêu cầu chuyện giải khát này cô yếu kém nhất, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ lựa chọn.
Lục Tu hiểu rõ bản tính của cô hỏi: “Chắc chắn là em không quay màn hình chứ?”
Mễ Tửu ngồi thẳng thân mình: “Sẽ không!”
“Tửu Tửu, thời điểm em nói dối có thể thu lại ánh mắt lộ liễu tí được không.”
Thấy không thể gạt được anh, vì thế đại tiểu thư lại vô cớ gây rối: “Em thèm khát vị hôn phu của mình là sai sao?”
“Đương nhiên là em không sai.” Ánh mắt cười của Lục Tu chứa sự dịu dàng: “Nhưng mà em còn quá nhỏ.%
Mễ Tửu không rõ, rõ ràng cô với Lục Tu bằng tuổi nhau, vì sao mỗi lần cùng Lục Tu nói chuyện lại giống như lớn hơn cô rất nhiều?
Bên kia Lục Tu có tiếng đập cửa, là bác quản gia.
“Thiếu gia, có người tên là Tư Miên Miên, nói là hàng xóm mới, tới đưa cho chúng ta quà gặp mặt.”
Mễ Tửu nghe thấy được, cô lập tức mất hứng: “Không được!”
Khóe miệng Lục Tu gợi lên: “Được, không ra.”
Bác quản gia đã quen với việc thiếu gia rất cưng chiều thiếu phu nhân tương lai, ông nói: “Tôi đi ra nói với vị tiểu thư kia một tiếng.”
Trong bóng đêm, Tư Miên Miên cầm đồ ăn chính mình làm đứng ở trước cửa lớn nhà họ Lục, trải qua sự kiện bị Tần Tịnh nhắm vào, cô không có bị dọa ngược lại là cảm thấy nên đẩy nhanh tiến trình công lược Lục Tu.
Lấy cớ là hàng xóm đưa lễ gặp mặt tới tìm Lục Tu là vô tình cô nghĩ ra, có món ngon ở đây, cô tin tưởng chỉ cần anh ăn một lần thì nhất định sẽ nhớ mãi không quên.
Vị quản gia kia tới, trên mặt Tư Miên Miên lập tức hiện ra nụ cười đáng yêu, nhưng cô vẫn chưa mở miệng thì lão quản gia nói: “Thật xin lỗi, Tư tiểu thư, thiếu gia của chúng tôi rất bận, không thể đón tiếp cô được, đồ vật của cô chúng tôi nhận lấy cái tâm là được rồi.”
Mắt Tư Miên Miên nhìn tầng hai của biệt thự còn sáng đèn, cô không cam lòng nói: “Không biết bạn học Tu bận cái gì? Có lẽ cháu có thể giúp một chút.”
“Tôi nghĩ là cô không giúp được đâu.” Lão quản gia đẩy kính, thân sĩ ưu nhã cười: “Thiếu gia của chúng tôi đang bận dỗ vị hôn thê ngủ.”
Tư Miên Miên: “……”
Cô cảm thấy chính mình lại bị tổn thương rồi!