Cũng mất chừng khoảng nửa tiếng đồng hồ, Mễ Tửu liền bước đi xem quy trình kiểm tra làm xong một lượt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, còn ít kết quả vẫn cần qua một khoảng thời gian nữa mới có thể nắm bắt được, nhưng dựa theo kết quả điều tra đã có mà xem, ngoại trừ toàn thân cô suy yếu một chút, thì không có vấn đề gì khác.
Ngay cả viện trưởng cũng không cho phép xúc động, “Thông thường mà nói, vấn đề tim bẩm sinh có lẽ sẽ không khỏi đơn giản như vậy được, nhưng mà dựa theo kết quả kiểm tra của cô mà nói, cơ thể của cô căn bản cũng không có vấn đề gì lớn. Điều này quả thực là kì tích trong lịch sử y học.”
Mễ Tửu có lý do nghi ngờ, nếu như có thể, viện trưởng của cô sẽ rất muốn nghiên cứu cơ thể cô một lần, cô chỉ muốn biết cơ thể mình đang thay đổi tốt lên là được rồi, về phần nguyên nhân, cô đoán điều này chắc chắn là sức mạnh của tình yêu.
Nếu không thì có lý do gì có thể giải thích từ sau khi ở bên cạnh Lục Tu, thân thể cô càng ngày càng tốt lên chứ!
Bỗng nhiên cô nghĩ đến Lục Tu.
Hỏi đường đi đến phòng làm việc của viện trưởng xong, Mễ Tửu cũng không cần người ở bên cạnh, cô bước đi nhẹ nhàng đi lên tầng, không đi thang máy là bởi vì thang máy vẫn còn dừng ở tầng một, cô lười biếng đợi, dù sao thì cũng cách ba tầng, chi bằng với thân thể cô bây giờ, lên ba tầng hoàn toàn không phải là vấn đề!
Trong phòng làm việc, đúng lúc Lục Tu xử lý xong công việc, vừa liếc mắt liền nhìn thấy ở đâu có cánh cửa bị mở ra một khe hở, cô gái đang trơ mắt nhìn anh, cũng không biết nhìn bao lâu rồi.
Anh cười nói: ”Tửu Tửu, vào đi.”
Nghe vậy, Mễ Tửu mới chậm rãi đẩy cửa vào.
Viện trưởng cũng có năng lực phân biệt nói rằng bản thân ra ngoài giải quyết chút việc, sau đó liền nhường phòng làm việc của mình cho đôi nam nữ trẻ tuổi này.
Phòng làm việc không có người ngoài rất yên tĩnh, theo thông thường, lúc này Mễ Tửu nên vui vẻ nhào về phía anh, nhưng cô lại chầm chậm bước đi. Vẻ mặt xem ra có chút không vừa ý.
Lục Tu đi đến, trong giọng nói ấm áp từ trước có chút căng thẳng hơn, ”Kiểm tra có vấn đề à?”
“Không phải……” Mễ Tửu lắc lắc đầu, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ cúi đầu loay hoay ngón tay của mình.
Lục Tu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái vô cùng can đảm này lại có lúc không dám nói chuyện, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, giọng anh nhẹ nhàng, “Sao thế?”
Mễ Tửu rầu rĩ rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng cực kì chột dạ, “Lục Tu, nếu như anh phát hiện ra em làm ra chuyện có lỗi, anh sẽ chia tay với chứ?”
Mí mắt Lục Tu hơi thu lại, tạp âm hạ xuống đi rất nhiều, “Tửu Tửu, cho dù em thích người đàn ông khác, anh cũng sẽ không đồng ý chia tay với em.”
Mễ Tửu lại rơi vào khó xử.
Chẳng qua anh chỉ mới rời đi một lúc, rốt cuộc xảy ra điều gì khiến cho cô trở nên hoài nghi như vậy?
Bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa, “Cậu Lục, có chuyện này rất quan trọng cần cậu xem qua!”
Lục Tu định không ra ngoài, những Mễ Tửu lại đẩy đẩy anh, ”Anh làm việc trước đi… Em, em nói chuyện với anh sau.”
Người ở bên ngoài cửa còn nói: ”Cậu Lục, là chuyện có liên quan đến cha cậu!”
Lục Tu hơi nhíu mày.
Mễ Tửu lại giống như phiền muộn nằm bò trên sô pha, cô cầm mũ che đầu, lẩm bẩm, “Anh mau lên!”
“Anh sẽ không đi xa, chỉ ở bên ngoài cửa.”
Cô buồn bực “Ừ” một tiếng.
Lúc này Lục Tu mới xoay người, đến khi anh ra ngoài cửa, nhìn thấy người lúc trước anh bố trí canh giữ phòng bệnh của Lục Trực, anh hỏi: “Có chuyện gì?”
Sắc mặt của người kia không được tốt, “Cậu Lục, rất xin lỗi, người bệnh nhân trong phòng nhân lúc chúng tôi không chú ý đã chạy ra ngoài, sau đó chúng tôi tìm thấy ông ấy ở cầu thang bộ, trên đầu ông ấy có vết tích bị vật nặng đánh vào, sau này chúng tôi kiểm tra theo dõi, lại thấy được tình huống ngoài ý muốn……”
Tầm mắt Lục Tu đưa tới màn hình giám sát trong máy tính bảng của người đó đưa cho.
Trong cầu thang bộ, người đàn ông mặc đồng phục bệnh nhân tình cờ gặp cô gái đang đi lên tầng, nhưng sau khi cô gái có chút ngạc nhiên liền mỉm cười chào hỏi ông ấy.
Mà dáng vẻ của người đàn ông giống như nhìn thấy vị cứu tinh, ông ấy kích động nói: “Con đừng để bị hắn lừa, hắn chính là tên lừa đảo, là tên ác ma, Mễ Tửu, con mau đưa chú đi gặp bố con… Đúng rồi, chú muốn đi tìm truyền thông, chú muốn đi báo cảnh sát……”
Người đàn ông giống như bị bệnh thần kinh hung tợn nói: “Chú muốn tên súc sinh kia thân bại danh liệt!”
Tiếp theo, sau một tiếng “bịch”, người đàn ông liền ngã trên mặt đất.
Lại là một tiếng “bằng”, bình chữa cháy trong tay cô gái rơi xuống, phát ra âm thanh chói tai, dường như sau đó cô ấy ý thức được bản thân làm cái gì, trên khuôn mặt nhỏ không có một giọt máu.
Lục Tu bỗng cười lên một tiếng.
Người cầm máy tính bảng nghi hoặc, “Cậu?”
Lục Tu nhận lấy máy tính bảng xong, anh rủ lông mày xuống đưa tay ra, ngón tay khẽ chạm vào bóng dáng cô gái trong màn hình, trong giọng nói nhẹ nhàng lại phát ra âm thanh không có cảm giác vui vẻ, “Cô ấy thậm chí không biết hậu quả sau đó, nhưng mà như vậy, chẳng phải rất đáng yêu sao?”
Người kia nhạt nhẽo phụ họa nói: “Rất đáng yêu.”
Lục Tu cười nhẹ, trong ánh mắt lại đem theo sự lạnh nhạt, “Cô gái dễ thương như vậy, là vị hôn thê của tôi.”
Hàm ý nói rằng, cậu cảm thấy đáng yêu như nào cũng vô dụng.
Người kia: “……”
Chắc là con nhà giàu không được bình thường cho lắm.
Cậu Lục trẻ tuổi này, cô gái kia thoạt nhìn yếu đuối nhưng bản lĩnh làm người kinh ngạc.
Họ đều điên rồi.