“Trung tâm thương mại không có quần áo em muốn mua.”
Anh cười hỏi: “Vậy em muốn mua loại nào?”
Mễ Tửu nở nụ cười đầy ẩn ý, vừa thấy đã biết là không phải ý kiến hay gì. Quả nhiên, cô lấy điện thoại mở ảnh ở trong album ra, đưa cho anh xem: “Muốn mua cái này!”
Người mẫu không có thấy mặt, rõ ràng đây không phải là loại quần áo đứng đắn, người mẫu kia chỉ mặc vài mảnh vải sa mỏng màu trắng, có lẽ đây còn không được gọi là quần áo, bởi vì những bộ phận quan trọng đều lộ ra hết.
Mễ Tửu chỉ cho anh xem một chút rồi cất đi, cô không thích anh xem thân hình cô gái khác lâu như vậy.
Cô tiến lại gần, dựa vào thân thể chàng trai, hứng thú dạt dào hỏi: “Lục Tu, anh cảm thấy đẹp không?”
Nụ cười trên mặt Lục Tu vẫn chưa biến mất, anh hỏi ngược lại: “Tửu Tửu, em cảm thấy đẹp không?”
“Đẹp.” Cô nghiêm túc gật đầu rồi lại ngoắc lấy ngón tay anh, đưa điện thoại để cả hai cùng xem hình ảnh không đứng đắn kia, nhưng không cân xứng chính là vẻ mặt lúc này của cô vô cùng ngây thơ: “Lục Tu, em muốn mặc cho anh xem.”
Lục Tu không có nói được, cũng không nói không được, anh chỉ trầm mặc nhìn cô: “Loại quần áo này hiện tại em vẫn chưa được mặc.”
Ngay lập tức Mễ Tửu cảm thấy rất hưng phấn, cô nhịn không được cười nói: “Lục Tu, anh muốn em mặc cho anh xem có đúng không?”
Lục Tu không có trả lời vấn đề này, lấy điện thoại của cô, định xóa album này đi nhưng lại phát hiện còn có rất nhiều hình ảnh khác như vậy, cả nam cả nữ đều có.
Lục Tu cười.
Mễ Tửu lén lút muốn dịch sang bên cạnh một chút nhưng lại bị Lục Tu nắm lấy tay.
Ánh mắt anh nhìn vào thời gian bức ảnh được lưu lại là lúc 11 giờ 34 phút đêm qua, sau đó anh click mở Wechat của cô ra, vị trí đầu tiên đúng là anh, mở lịch sử trò chuyện của đêm qua ra, anh cười dịu dàng vô hại đọc to câu nói cô nhắn: “Em muốn đi ngủ, ngủ ngon nha.”
Nhưng câu nói “ngủ ngon” tối hôm qua kia, thời gian là lúc 9 giờ 50 phút.
Mễ Tửu chỉ muốn trêu chọc anh một chút thôi, nhưng mà sao lại có thể nghĩ ra anh tìm được nhiều thông tin như vậy chứ!
Cô vội vàng cướp lấy điện thoại, chột dạ nói: “Em, em bị mất ngủ……”
“Cho nên bây giờ em mất ngủ sẽ lên trên mạng tìm một số thứ không đứng đắn này, không cần nói chuyện để anh dỗ em ngủ, phải không?”
Ánh mắt Mễ Tửu mơ màng: “Không phải……”
Trong ánh mắt của chàng trai dịu dàng hiện lên vẻ mất mát và buồn bã, anh nhìn cô gái nhẹ giọng nói: “Em còn thích anh không?”
“Có thích anh nhất không?”
“Chỉ thích mỗi anh thôi sao?”
Đối mặt với ba câu hỏi trực tiếp đánh thẳng vào trong tâm hồn của bạn trai thân ái này, Mễ Tửu nhận sai nói: “Em xin lỗi! Buổi tối em sẽ không bao giờ xem mấy cái này nữa!”
“Còn gì nữa?”
“Buổi tối em sẽ đúng giờ đi ngủ!”
Anh vẫn lạnh nhạt trả lời: “Chỉ có đúng giờ đi ngủ thôi sao?”
Mễ Tửu ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lục Tu, em thích anh, thích anh nhất, chỉ thích anh thôi!”
Lúc này, Lục Tu mới đem như vừa lòng mà bật cười, một lần nữa cầm lấy tay cô.
Mễ Tửu không khỏi nghĩ, bạn trai của cô dễ dỗ như vậy nếu không thì lần sau đổi phương pháp tới hôn anh mấy cái là được.
“Tửu Tửu.”
“Em đây.”
Anh mỉm cười: “Không được có ý đồ xấu.”
Cô chớp mắt vô tội nói: “Ồ…..”