• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tu cầm tay cô, tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa?”

Mễ Tửu càng nói lại càng cảm thấy hơi giận: “Chú nói sẽ thuê truyền thông đến bôi đen anh……Cho dù là những chuyện đó anh không làm nhưng nếu truyền thông họ có một ít thông tin thì không biết bọn họ sẽ thêm mắm dặm muối như nào nữa, đến lúc đấy thì danh tiếng của anh cũng sẽ bị hủy hoại, nếu như vậy thì không biết cha của em….có cho chúng ta tiếp tục nữa hay không.”

Cho nên dưới tình huống cấp bách, cô liền bốc đồng động thủ.

Lục Tu trầm mặc một lúc: “Em không nghĩ tới những chuyện chú nói đều là sự thật sao?”

“Nếu những chuyện kia thật sự có là do anh làm đi nữa thì cũng khẳng định là chú đối với anh không tốt, cho nên anh mới làm như vậy, nếu đã đối xử với anh không tốt thì em nghĩ cũng nên cho chú ấy một trận.” Tóm lại, theo suy nghĩ của cô thì tất cả mọi vấn đề đều ở trên người ông già thúi Lục Trực kia, còn trong lòng cô cảm thấy Lục Tu giống y hệt như một đóa bạch liên hoa thuần khiết.

Lục Tu gọi cô: “Tửu Tửu.”

“Dạ……”

Anh nâng cằm của cô lên, khiến cô không thể cúi đầu nữa mà phải ngẩng mặt lên đối diện với anh, hóa ra không chỉ có đôi mắt của cô đỏ hoe mà dưới khóe mắt cũng đã ẩm ướt giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống, nhìn trông thật đáng thương.

Có vẻ như cô không muốn chia tay với anh là thật.

Lục Tu nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ nhắn của cô một lúc lâu rồi đột nhiên nói: “Bây giờ rất nhiều chỗ đều có camera.”

Cho nên cô không suy nghĩ gì đã trực tiếp ra tay, hành động như vậy rất ngu ngốc.

Mễ Tửu đoán được mình khẳng định đã bị camera quay được rồi, ánh nước trong mắt cô càng ngày càng sâu, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ chua xót.

Lục Tu lại nói tiếp: “Trên bình chữa cháy cũng nhất định sẽ lưu lại dấu vân tay của em.”

Như vậy xem ra, đây chính là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực.

Hạt nước trong suốt của Mễ Tửu cuối cùng cũng rơi ra ngoài, khóc lóc đứng lên nói đứt quãng: “Lục Tu…..anh, anh đừng sợ……Một mình em làm việc này, sẽ không liên lụy đến anh….Nhưng mà, nhưng mà trước khi chúng ta chia tay……anh có thể hôn em một cái được không….”

Anh thở dài một hơi, gương mặt dịu dàng nhưng tràn đầy bất lực: “Em thật sự đúng là có thể khiến anh chết mà.”

Cúi người xuống, hôn lên đôi môi của cô, đem hết thanh âm nức nở của cô chặn ở trong miệng, lúc này trong ngực anh sôi sục lên, tình yêu anh dành cho cô thật sự là một trái tim nho nhỏ là không thể chứa hết được. Nếu có thể, anh thật sự muốn trên dưới người cô đều có dấu vết của mình, nhưng mà cô còn quá nhỏ.

Lục Tu không khỏi cảm thấy có chút nực cười, anh đã làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, nhưng nếu là ở trên người cô thì anh lại có rất nhiều nguyên tắc cần phải kiên trì, giống như thứ đạo đức ít ỏi mà anh có được đều đặt ở trên người cô vậy.

Một nụ hôn kết thúc, anh không nỡ cùng cô tách ra, lại hôn nhẹ khóe môi cô, nói: “Chúng ta sẽ không chia tay.”

Khóe mắt Mễ Tửu vẫn còn hơi hồng, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, cô cẩn thận hỏi: “Anh không trách em sao?”

Anh nhẹ giọng bật cười: “Vì sao lại trách em được?”

Lông mi dính nước mắt của cô nhẹ nhàng chớp một cái, bất an nói: “Bởi vì em làm chuyện xấu….”

“Camera bị hỏng, bình chữa cháy ở hành lang cũng đã được nhân viên lau sạch, người không may ngã cầu thang bị đưa đến bệnh viện rồi. Cho nên, em có làm chuyện xấu gì sao?”

Mễ Tửu mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn anh.

Khóe môi Lục Tu ngậm ý cười, anh ôm cô gái nhỏ ngồi lại vào trong lòng mình, khiến cả người cô dán chặt vào anh, bị hơi thở của anh quấn lấy.

Cằm dựa vào đỉnh đầu cô, thanh âm vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng phát ra: “Tửu Tửu, em chỉ cần cười vui vẻ thì đã tốt lắm rồi.”

Dù đó là những việc tốt hay việc xấu, cũng không nên để cô phiền não, nhưng mà chính anh lại…..

Lục Tu rũ mắt nhìn đỉnh đầu cô, con ngươi màu đen trong mắt tối lại.

Anh lại ích kỷ độc chiếm một cô gái nhỏ như vậy trong lòng, nói không chừng là mai sau khi chết đi, thật sự sẽ phải xuống địa ngục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK