Lục Tu nắm tay Mễ Tửu đi trên con đường rợp bóng cây, anh nhìn Mễ Tửu tâm tình rất tốt thỉnh thoảng lại khẽ ngân nga hát một vài giai điệu, khoé miệng anh cũng nhếch lên trong vô thức: “Cuối tuần này anh cùng em đi tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.”
Nghe thấy vậy, Mễ Tửu nhất thời cảm thấy không vui, cô mếu máo, không vui vẻ “ừm” một tiếng.
Bởi vì sức khoẻ không tốt nên cứ một thời gian cô sẽ phải đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ một lần, mặc dù biết điều này là tốt cho bản thân mình nhưng Mễ Tửu không thích mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện một chút nào.
Trong trí nhớ của cô, cô đã từng ở bệnh viện rất lâu, hơn nữa cô còn mơ thấy một cơn ác mộng, trong mơ cô thấy bản thân mình chết trên giường bệnh, hiện tại cô lại càng chán ghét việc đến bệnh viện hơn.
Ý thức được tâm trạng của cô không vui, Lục Tu bỗng nhiên nói một cậu: “Em ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, sau khi kiểm tra xong anh có thể thoả mãn cho em một mong muốn.”
Những lời nói này quả thực không khác gì miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Mễ Tửu lập tức nâng cao tinh thần, hai mắt cô sáng ngời, cả người giống như muốn phát sáng: “Mong muốn gì cũng được sao?”
Đôi mắt anh mang theo ý cười gật đầu: “Gì cũng được.”
Mễ Tửu không khỏi che miệng nở nụ cười, hai mắt toả sáng, ánh mắt nhìn anh giờ phút này cực kỳ giống như thấy anh đang trong bộ dạng áo rách quần manh.
Lục Tu thừa biết cô vợ chưa cưới của mình giờ phút này đang nghĩ gì, rất có thể cô gái này đang tự dàn dựng lên một bộ phim truyền hình dài tập trong đầu.
Nhưng ở một góc độ khác, cô đang nghĩ anh là một người đàn ông tốt hơn so với những người đàn ông khác.
Lúc đi đến cổng trường, tiếng khóc nửa nở của một đứa trẻ truyền đến khiến cho hai người chú ý.
Ngay dưới thân cây, một cậu nhóc khoảng sáu bảy tuổi đang nhìn chằm chằm vào quả bóng bay đỏ đang bị mắc kẹt trên cành cây, hình như cậu nhóc lá gan không lớn nên cũng không dám nhờ người khác giúp đỡ, chỉ biết đứng một mình ở đây chảy nước mắt.
Mễ Tửu hô một tiếng: “Văn Nghệ.”
Cậu nhóc nghe thấy tiếng nhìn về phía hai người, cậu nhóc khóc lóc mang theo tiếng nức nở: “Chị Tửu…”
Cậu nhóc là em trai của Văn Nhã, bố của Văn Nhã là một người mạnh mẽ, Văn Nhã từ nhỏ đến lớn cũng là một người chưa bao giờ mất bình tĩnh, thế nhưng không biết vì sao em trai của chị lại khác nhau như vậy, tính cách cậu nhóc không chỉ nhút nhát mà còn yếu ớt, nghe nói nếu như không phải vì bộ dáng của cậu nhóc này thật sự ưa nhìn, ba của Văn Nhã đã sớm không muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ này, đương nhiên việc này cũng chỉ là nghe nói mà thôi.
Mễ Tửu lôi kéo tay Lục Tu đi qua, Lục Tu lấy một tờ khăn giấy ra, anh hơi hơi khom lưng, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng đưa khăn giấy cho cậu nhóc.
Văn Nghệ chưa gặp Lục Tu bao giờ, nhưng cậu nhóc cảm giác được anh trai này làm cho người ta cảm giác rất gần gũi, vừa nhìn đã biết là người tốt, cậu nhóc nhận lấy tờ khăn giấy tự lau mặt cho mình, nức nở nói: “Cảm ơn anh ạ.”
Cậu nhóc còn rất lễ phép.
Mễ Tửu nói: “Sao em lại ở đây một mình.”
“Chị em đang bận nên em ra ngoài chơi một mình, em phải đợi chị em cùng nhau về nhà.” Hai mắt cậu nhóc đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nhìn đáng yêu không tả nổi.
Mễ Tửu đã biết Văn Nghệ rất ỷ lại vào chị gái Văn Nhã của mình, chắc hẳn sau khi cậu nhóc tan học đã bảo tài xế đưa mình tới đây.
Cô hỏi: “Vậy sao em lại khóc?”
“Bóng bay mà chị em mua…” Văn Nghệ đáng thương nhìn quả bóng bay đang lơ lửng mắc trên cành cây, cậu nhóc lại sụt sịt cái mũi: “Em không lấy được.”