Thiếu nữ da trắng như tuyết, cái miệng nhỏ đỏ mọng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sáng ngấn nước, nếu đôi mắt đỏ hồng sẽ khiến người khác đau lòng không thôi, mà bây giờ bởi vì kích động chạy vội, mặt cô hơi hồng, càng tăng thêm vẻ kiều diễm xinh đẹp.
Lục Tu nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì chạy đến của cô, không nhịn được xoa xoa khuôn mặt cô, thấp giọng nói: “Không phải anh đã nói em không được chạy như vậy sao? Sức khỏe em không tốt, không thể vận động mạnh.”
“Nhưng em vừa nhìn thấy anh liền không khống chế được, chỉ muốn chạy nhanh đến ôm anh thôi.” Giọng nói cô đầy nũng nịu, bởi vì cô biết rõ, mình mà làm nũng thì vẻ mặt nghiêm túc này của anh sẽ dịu đi rất nhanh.
Quả nhiên, lần này cũng như vậy.
“Không được có lần sau.” Lục Tu hôn lên khóe môi lành lạnh của cô. Cô sợ lạnh, anh cũng không nỡ để cô ở bên ngoài chịu lạnh, trước tiên chỉ có thể dắt tay cô lên xe.
Truyện được edit/dịch bởi team Griselda
Tài xế nhà họ Lục đã sớm biết chuyện thiếu gia nhà mình qua lại với thiên kim Tô gia, nhìn Lục Tu dẫn theo đại tiểu thư đang nũng nịu lên xe, tài xế cũng liền lái xe đến trường học.
Trong xe bật hệ thống sưởi ấm, Mễ Tửu cởi bỏ áo khoác nặng nề trên người ra, lập tức cảm thấy mình như giảm mấy cân, thoải mái hơn không ít. Cô quay đầu lại nhìn chàng thiếu niên đang cẩn thận gấp áo của cô lại. Từ trước đến nay cô đều không sắp xếp cẩn thận đối với đồ đạc của mình, làm việc gì cũng đều rất tùy hứng, không giống Lục Tu, anh không có chút cẩu thả nào, làm việc nghiêm túc đến nỗi khiến cô thường xuyên suy nghĩ lúc trước tại sao anh lại cảm thấy hai người họ hợp để yêu đương.
Lục Tu đặt chiếc áo đã gấp sang một bên rồi rũ mắt nhìn xuống cô, anh đưa tay sửa sang lại mái tóc dài hơi rối, mỉm cười hỏi: “Còn một đoạn nữa mới đến trường học, em có muốn ngủ tiếp một lát không?”
“Không muốn.” Cô lắc đầu, nắm lấy bàn tay anh, mỉm cười ngọt ngào: “Em chỉ muốn nhìn anh, không muốn ngủ.”
Tài xế lái xe ngồi phía trước nghiến răng, cảm thấy quá ngán, ê hết cả răng, nhưng khi nhìn thấy ý cười trên khóe môi thiếu gia sâu hơn vài phần qua kính chiếu hậu, tài xế cảm thấy hai người trẻ tuổi này thật đúng là đẹp đôi.
“Hôm qua nói chuyện với anh xong có gặp ác mộng nữa không?” Lục Tu vừa hỏi vừa thuận tay lấy một chiếc kẹp tóc pha lê màu hồng nhạt ra, vén mấy sợi tóc mai của cô lên kẹp vào, mái tóc đen của cô điểm xuyết thêm chút màu hồng nhạt, càng thêm đáng yêu.
Từ sau khi yêu đương,luôn có thể tìm ra mấy món đồ nữ sinh hay dùng trên người Lục Tu, anh rất sẵn lòng chỉnh trang cho Mễ Tửu, quả thật là còn thích trang điểm cho cô xinh đẹp hơn cả bản thân Mễ Tửu, cho nên bây giờ nhiều lúc muốn ra ngoài, Mễ Tửu đều lười nghĩ bản thân sẽ mặc gì, tất cả đều do anh quyết định thay cô.
Hai mắt Mễ Tửu cong cong, đáng yêu như hình trăng lưỡi liềm: “Sau khi gọi điện thoại cho anh, em liền ngủ rất ngon, Lục Tu, anh thật sự rất tốt!”
“Tốt bao nhiêu nào?”
“Anh xem, sau khi ở bên anh, em cũng ít ho khan hơn, cũng đỡ phải đến bệnh viện hơn, hơn nữa khi nghe được giọng nói của anh, em liền không gặp ác mộng nữa…” Cô đếm đếm trên ngón tay những điểm tốt của anh, như thể anh thật sự có ma lực lớn vậy, nói đến nỗi cô không dừng lại được: “Lúc em gây rối vô cớ, anh cũng không bao giờ tức giận với em. Khi em già mồm cãi láo, anh cũng sẽ không cãi nhau với em, nửa đêm em còn gọi điện thoại cho anh, anh cũng sẽ nói chuyện cùng em rất kiên nhẫn…”
Còn nói cô có tính tình đại tiểu thư yếu ớt, nhưng những điều này cô đều tự hiểu hết mà.