• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông cụ Cố vẫn tươi cười rất hòa nhã dễ gần, nhưng không khí đã thay đổi một cách vi diệu khiến cho những người tinh tường ở đây đều có thể nhận ra sự không vui của ông.

Người của nhà họ Cố đều biết Mễ Tửu là cháu dâu mà ông cụ Cố rất vừa ý, mọi chuyện vốn có thể như nước chảy thành sông mà xảy ra theo đúng ý ông cụ, nhưng nửa đường lại cố tình nhảy ra tên Trình Giảo Kim* là Lục Tu.

*Trình Giảo Kim: ý chỉ kẻ phá rối giữa đường, ngắt ngang việc đang tiến hành.

Ông cụ Cố bỗng nhiên gọi một tiếng: “Cố Tuyển.”

Cố Tuyển đang ở cách đó không xa nhanh chóng bước đến: “Ông gọi cháu ạ.”

Ông cụ lại nhiệt tình niềm nở như với khách bình thường mà tươi cười nói: “Cháu học cùng trường với Lục Tu, cũng có thể coi là bạn học với nhau, cậu ấy lần đầu đến nhà chúng ta nên cháu hãy dẫn cậu ấy đi ra bên ngoài thăm quan chút đi.”

Cố Tuyển nhăn mặt ‘dạ’ một tiếng, ai cũng có thể nhận ra sự không tình nguyện của cậu ta.

Lục Tu nhìn về phía Cố Tuyển: “Vậy thì làm phiền cậu vậy.”

Cố Tuyển chỉ liếc nhìn Lục Tu một cái, lạnh nhạt nói: “Đi theo tôi.”

Nhìn thấy Lục Tu muốn đi với Cố Tuyển, Mễ Tửu liền muốn đi theo nhưng lại bị Tô Trì ở bên cạnh nắm lấy cánh tay giữ lại, cô nhíu mày nhìn Tô Trì.

Tô Trì nhếch miệng, cười như hồ ly: “Ông Cố đã lâu không gặp em, nhất định là có rất nhiều điều muốn nói với em, Mễ Tửu à, chúng ta ở đây nói chuyện phiếm với ông Cố đi.”

Ông cụ Cố cũng cười ha ha nói: “Đúng vậy, gần đây các cháu không đến thăm ông, mỗi ngày ông đều phải nhìn khuôn mặt đáng ghét của tên nhóc Cố Tuyển kia, thật đúng là vô cùng nhàm chán.”

Lục Tu cũng nói: “Bên ngoài trời lạnh, em ở lại đây đi.”

Mễ Tửu mím môi, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng Lục Tu và Cố Tuyển biến mất ở đại sảnh, cô lo sợ bất an, luôn lo lắng Lục Tu hiền lành như vậy, không biết có phải bị Cố Tuyển bắt nạt cũng không biết đánh trả hay không.

Cố Tuyển không hiểu tại sao ông nội nói cậu ta đưa Lục Tu ra ngoài thăm quan làm gì, có thể nói là cậu ta và Lục Tu là hai người vừa nhìn mặt nhau là thấy ghét rồi, dọc đường đi cậu ta cũng không có gì hay ho để nói với Lục Tu, nhưng mà khi đi vào sân, cậu ta nhìn thấy xích đu trước mặt thì bỗng nhiên đi đến nói chuyện rất hào hứng.

“Lúc nhỏ Mễ Tửu rất thích ngồi chơi trên cái xích đu này.” Cố Tuyển dường như là nhớ đến chuyện gì đó khiến cậu ta không kiên nhẫn, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ ghét bỏ: “Nhưng lá gan của cậu ấy quá nhỏ, đẩy nhẹ thì xích đu không động đậy được, đẩy mạnh thì cậu ấy lại sợ sẽ rớt ra khỏi xích đu mất, cho nên lần nào vị quan lớn này cũng bắt tôi phải làm việc cực khổ, ở sau lưng đỡ để cậu ấy ngồi chơi trên xích đu.”

Lục Tu hờ hững cười: “Việc này thật đúng với tính cách của cô ấy.”

Bọn họ lại đi về phía trước một đoạn, trước mắt liền xuất hiện một đám cây màu xanh biếc được hàng rào bao lại.

Cố Tuyển thuận miệng nói: “Ở bên đó là hoa tường vi, trước đây Mễ Tửu một hai đòi đi hái hoa tường vi, kết quả là bị gai đâm rách cả ngón tay, tôi đã dán băng cá nhân cho rồi nhưng cậu ấy vẫn khóc không ngừng, sau đó nhà chúng tôi liền dùng hàng rào bao đám hoa tường vi này lại.”

Mặt mũi Lục Tu đều chứa ý cười, vẫn không thể nhận ra cảm xúc của anh có bất cứ thay đổi gì như trước.

Tiếp tục đi đến phía trước, lần này, Cố Tuyển nhìn về phía cái cây trước mặt, cậu ta nói: “Có lần trên cái cây này có một con chim non rơi ra khỏi tổ, cậu ấy ầm ĩ muốn đưa chim về lại chỗ cũ, vì để hai tai được thanh tịnh, cuối cùng tôi chỉ có thể gắng gượng trèo lên cây đặt chim non về tổ của nó.”

Mỗi chuyện Cố Tuyển nói ra đều là với giọng điệu rất lạnh lùng, nghe qua thì có vẻ rất không kiên nhẫn, giống như đối với cậu ta, Mễ Tửu vô cùng phiền phức.

Trên thực tế thì cậu ta đã nói ra miệng luôn rồi, Cố Tuyển nhìn về phía Lục Tu, nói với giọng thờ ơ: “Cậu ấy thật sự là yêu tinh phiền phức, không biết cậu ấy có làm phiền cậu vì mấy chuyện vặt vãnh này không?”

Khi ánh mắt hai nam sinh chạm nhau cũng là lúc không khí giương cung bạt kiếm* lan tràn ra xung quanh.

*Giương cung bạt kiếm: gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, ý chỉ chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau, chuẩn bị vào cuộc chiến rồi.

Nhưng không khí căng thẳng này nhanh chóng theo tiếng cười của Lục Tu mà tan đi: “Mễ Tửu không phiền tôi làm mấy việc nhỏ nhặt này đâu.”

Vẻ mặt lạnh lùng của Cố Tuyển có biến đôi rất nhỏ, cậu ta mấp máy khóe miệng, giọng nói lạnh nhạt lại thả lỏng hơn nhiều: “Vậy sao?”

“Khi có thời gian rảnh rỗi cô ấy vẫn thích trò chuyện với tôi giết thời gian hơn là chơi xích đu, bây giờ cô ấy thích hoa cát cánh trắng* cơ, bởi vì bó hoa đầu tiên tôi tặng cô ấy chính là hoa cát cánh trắng, loại hoa này không có gai, sẽ không làm cô ấy bị thương.”

*Hoa cát cánh: còn gọi là hoa kết cánh, hoa chuông Trung Quốc, là loài hoa tượng trưng cho tình yêu bền bỉ và mãnh liệt. Cây cát cánh có thân thảo, mọc thành bụi. Hoa cát cánh có năm cánh, dùng làm gia vị nấu ăn và làm thuốc.

Ánh mắt Cố Tuyển chậm rãi trở nên nặng nề.

Khóe môi Lục Tu ẩn chứa ý cười nhẹ, như tắm trong gió xuân: “Cô ấy lại càng không cho phép tôi trèo lên cây để đưa chim non về tổ, dù sao thì cô ấy cũng quan tâm đến sự an toàn của tôi hơn là mạng sống của một con chim chứ.”

Cánh tay đang buông lỏng bên người của Cố Tuyển chợt cuộn lại thành nắm đấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK