Việc đặt tên cho tiểu Tằng Trạm vẫn lằng nhằng chưa quyết, thời gian cứ vậy trôi qua, chớp mắt bé đã được sáu tháng tuổi.
Thời kỳ này, cu cậu động chút là tè dầm, nhưng đối với Uý Lam hay Tằng Trạm vốn xem cậu như thượng đế chẳng ai dám than thở câu nào, chưa kể cậu nhóc được bảo mẫu hết lòng yêu thương chiều chuộng. Có đôi khi bảo mẫu ra ngoài, chuyện thay tã liền dừng trên tay Tằng Trạm, trong công việc hay đánh nhau một mình anh có thể chấp mười người, riêng thay tã thì...mười cái Tằng Trạm cũng chống không lại một người bảo mẫu.
Uý Lam thư thái ngồi trên giường, ngẫu nhiên chỉ điểm một vài chỗ. Mỗi lần Tằng Trạm đổi tã, tiểu bảo bối rất không phối hợp khóc rống om xòm.
Tằng Trạm buồn rầu hôn mặt cu cậu " Con chính là ông trời của ba, không khóc nữa được chứ?"
Đáp lại Tằng Trạm là âm thanh khóc thét không ngừng, anh vội vàng dỗ dành " Đại ca, ngoan nào, đừng khóc, con đang làm chậm trễ thời gian ba với mẹ thân thiết đó biết không?"
Anh ôm cu cậu xoay vòng, Uý Lam nghe xong lời anh nói, nhịn không được cầm gối vừa đập vừa mắng " Nói lung tung "
Tằng Trạm cười hì hì " Coi chừng trúng con, đợi một lát anh đến thương em "
" Ai muốn chú thương " Uý Lam đứng dậy, tiếp lấy tiểu bảo bối trong tay Tằng Trạm, lầu bầu " Ba con buổi tối không đáng tin "
Tằng Trạm cảm thấy sau khi sinh xong Uý Lam giống như lột xác, từ cô bé ngây ngô trở nên thông minh, đôi mắt to đen sáng ngời, tay cũng linh hoạt hơn, chỉ cần anh hơi bất cẩn liền bị cô nàng khi dễ.
Buổi tối Tằng Trạm dắt theo Uý Lam và bé con đi siêu thị, xe em bé do Tằng Trạm đẩy, mua này nọ rất nhiều đồ, khi trở về đổi thành Uý Lam đẩy xe, Tằng Trạm tay xách nách mang, đèn đường phản chiếu hình ảnh một nhà ba người vô cùng hài hoà. Tằng Trạm vừa bước đi vừa không quên che chở hai mẹ con Uý Lam, khuôn mặt vốn nghiêm nghị đặc biệt dịu dàng vui vẻ.
Cũng thật khéo, gặp được Lâm Hân Du và Chu Trì.
" Chị!" Uý Lam gọi to, giơ tay vẫy vẫy.
Lâm Hân Du buông tay Chu Trì, đi về phía Uý Lam, cười hỏi.
" Ở nhà riết nên chán sao?"
Uý Lam liên tục gật đầu, nói " Đúng đó "
Chu Trì mỉm cười, bắt tay chào hỏi Tằng Trạm, động tác cực kì khiêm tốn lễ phép. Tằng Trạm cũng cười đáp lại.
Chu Trì nhận được tin hành lang, rất nhanh Tằng Trạm sẽ thăng chức, dù hiện tại Tằng Trạm mới hơn ba mươi nhưng hắn thăng quan ai dám hó hé. Chu Trì cũng ngấp nghé chức trưởng phòng, có điều bản thân đi làm không bao lâu, quan hệ hạn hẹp, muốn đút lót tìm đường cũng không dễ, vấn đề này khiến Chu Trì thật buồn phiền, rõ ràng bà xã nhà mình đã nhận lời nói chuyện với Tằng Trạm, vậy mà đợi hoài vẫn giậm chân tại chỗ, Chu Trì tự trách thì ít oán hận thì nhiều.
" Cậu tên là Chu Trì đúng chứ?" Tằng Trạm cười nhạt, lên tiếng " Lần trước tôi có tham gia hôn lễ của hai người "
Chu Trì vội cúi đầu, giọng điệu thành khẩn " Cám ơn chủ nhiệm, ngài còn nhớ đến đúng là vinh hạnh cho tôi "
Tằng Trạm tuỳ ý xua tay " Mọi người đều là bạn bè không cần khách khí như vậy " Nói xong quay qua bà xã nhà mình.
Lâm Hân Du đang trêu đứa nhỏ, hỏi " Đặt tên chưa?"
Uý Lam chỉ lắc đầu, Lâm Hân Du hơi mím môi hỏi thêm " Vậy đăng ký hộ khẩu chưa?"
Uý Lam tiếp tục lắc đầu, phải chờ tới năm sau cô mới đủ hai mươi tuổi, lúc đó đi đăng ký kết hôn và làm hộ khẩu cũng không muộn.
Lâm Hân Du nhìn nhìn Uý Lam, nói " Em tính sắp xếp đứa nhỏ thế này? Còn chuyện học hành nữa?"
Uý Lam nghĩ một chút rồi đáp " Tháng sau là hết phép, khi đó em sẽ đi học lại "
Lâm Hân Du ừ nhẹ một tiếng, nhìn sắc trời nói tiếp " Mẹ chị mới đến, nên chị với ông xã vội vàng đi mua thêm đồ dùng cho người, mẹ chị có thói quen ngủ sớm chị phải chạy nhanh cho kịp mai rảnh ghé nhà em nhé "
" Chị đi nhanh đi, tụi em cũng phải về rồi " Uý Lam kéo tay Lâm Hân Du ra khỏi xe đẩy, lên tiếng thúc giục.
Chu Trì gập người chào tạm biệt Tằng Trạm, rồi mới nắm tay Lâm Hân Du bước đi.