Đoàn Kết chạy ùa vào ngực Úy Lam, không biết làm sao hai mắt đã lưng tròng nước. Đã mấy ngày rồi Tằng Trạm không trêu đùa nhóc. Nhóc đã quá quen thuộc với điều đó.
“Ba đâu?” Đoàn Kết lắc lắc tay Úy Lam, cất giọng non nớt.
Đây là cháu đích tôn của ông.
Ánh mắt Tằng Hải nhu hòa, ông luôn hối thúc Tằng Trạm phải có con nối dõi. Dù ông không tiếp nhận Úy Lam, nhưng đứa cháu trai này… Ông chắc chắn nhìn nhận.
“Ba đang bận việc, sẽ sớm về nhà thôi.”
Úy Lam an ủi, đặt nhóc xuống đất rồi lau nước mắt cho bé. Nhưng Đoàn Kết không nghe, cố sống cố chết ôm lấy cô: “Con muốn ba về liền bây giờ.”
“Mấy tuổi rồi?” Tằng Hải hỏi, ánh mắt ngập tràn trìu mến nhìn Đoàn Kết.
“Một tuổi rưỡi.” Úy Lam hôn hôn lỗ tai Đoàn Kết, trả lời.
Một tuổi rưỡi…
Vừa vặn…
Ông có thể bù đắp trách nhiệm thiếu sót của một người cha đối với Tằng Trạm! “Tên là gì vậy?” Ông hiền hòa hỏi. Úy Lam hơi ngẩn người, rồi ngẩng đầu nhìn Tằng Hải. Ông so với Tằng Trạm nghiêm nghị đi rất nhiều.
“Đoàn Kết.” Úy Lam nói, mặt hơi đỏ.
Gì cơ? Đoàn Kết?
Tằng Hải buồn cười nhưng lại cười không nổi, hỏi: “Ai đặt thế?”
Úy Lam không chút nghĩ ngợi, mở miệng: “Tằng Trạm đặt.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên Tằng Trạm tự nhiên như vậy. Mặt Tằng Hải có chút biến sắc, thằng con này thiệt là… Đặt tên con cũng khiến người ta đau cả đầu. Úy Lam chả hề chột dạ, dù sao Tằng Trạm cũng đã đồng ý cái tên này.
“Gọi ông nội đi.” Tằng Hải ngồi đối diện, trong mắt ánh lên ý cười nhưng lời nói rất nghiêm túc. Đoàn Kết nghe ông ta bảo thế cũng chả hiểu gì, lại quay mặt úp vào ngực Úy Lam.
“Gọi ông nội đi.” Tằng Hải lặp lại lần nữa. Úy Lam nhéo nhéo tai Đoàn Kết: “Gọi ông nội đi con.”
Đoàn Kết không hiểu. Từ nhỏ tới giờ nhóc chưa bao giờ gặp người này, dù nhóc còn rất nhỏ, ai bảo gọi thế nào cũng đều gọi nhưng rõ ràng bé đều biết họ. Đoàn Kết ngó lơ nhưng Tằng Hải bất ngờ đứng dậy ngay lúc Úy Lam không hề đề phòng, bế bổng Đoàn Kết lên, ôm vào trong lòng.
Nhóc con vốn không hề sợ Tằng Hải, tựa trán vào cằm Tằng Hải làm ông không nhịn được, cười phá lên. Tằng Trạm khi còn nhỏ cũng làm thế với ông.
Úy Lam ngẩn người, ngay lúc ấy Khẩn Trương nằm phòng trong chợt khóc ré lên. Bé con thức giấc mà không thấy mẹ và anh trai bên cạnh sẽ rất sợ hãi.
Đúng rồi, còn một đứa cháu gái nữa chứ! Khóe miệng Tằng Hải nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn thấy Úy Lam đang chạy bay vào phòng. Cô gái nhỏ này đã là mẹ của hai đứa bé và cũng chính là người phụ nữ con trai mình yêu thương nhất.
Tằng Hải không thể hiểu nổi con trai mình sao có thể yêu một đứa con gái còn nhỏ đến như vậy…
Nhìn con bé y hệt như một đứa trẻ không hơn không kém.
Đợi Úy Lam dỗ xong Khẩn Trương rồi đi ra, liền thấy Đoàn Kết đang đứng nghiêm trang chào Tằng Hải đúng kiểu quân ngũ. Tư thế chuẩn xác, khuôn mặt nghiêm túc như quân nhân.
Úy Lam không hiểu nhưng Tằng Hải cực kỳ hài lòng vỗ vỗ bả vai nhỏ của Đoàn Kết: “Đứa trẻ dễ dạy.” Không hổ là cháu trai của ông. Nếu Tằng Trạm nghe lời ông sắp xếp thì giờ đã lên chức Trung tá hoặc Thượng tá rồi. Đối với việc con trai không nhập ngũ đã khiến ông luyến tiếc vô cùng, giờ đã có cháu trai bù đắp lại.
“Cảm ơn cô đã sinh cho tôi hai đứa cháu nội. Chuyện của Tằng Trạm tôi sẽ xử trí.” Tằng Hải đứng dậy, Đoàn Kết bỏ tay xuống, nhìn ông cười hì hì.
Úy Lam đang định nói cảm ơn thì nghe Tằng Hải bảo: “Tôi cảm thấy cô không hề xứng với Tằng Trạm thế nên quan hệ giữa cô và con tôi… Tôi sẽ không thừa nhận.” Cô ta chỉ là một đứa trẻ… Tuyệt không giúp ích được gì cho Tằng Trạm, dù ở phương diện nào.