Mẹ kế?
Đó cũng chính là người thân của Tằng Trạm.
Đôi mắt Chu Trì đỏ sọng, tay siết thành nắm đấm, vờ như muốn đánh mẹ Tằng Tử San, quân sĩ nhìn thấy muốn cưỡng chế Chu Trì: “Thằng kia mày đàng hoàng coi.”
Mẹ Tằng Tử San khoác khoác tay, nhìn Chu Trì hỏi: “Có chuyện xảy ra vậy, sao cậu lại chửi Tằng Trạm?”
“Nó…”
Chu Trì không nói được hết câu, suy nghĩ thế nào lại lớn gan rống lên: “Tằng Trạm tham ô! Nó bỏ tiền ra mua chức quyền!” Mẹ Tằng Tử San trợn tròn mắt, tham ô?
“Tên đó, tên đó còn…” Chu Trì thấy hai điều xấu kia vẫn chưa đủ, đốc vào thêm: “Nó còn giao cấu với trẻ vị thành niên!”
Người quân sĩ kia vừa nghe xong thì đứng ngây người. Tuy biết Tằng Trạm cũng khá lưu manh nhưng không đến mức dám phạm những tội lớn này.
Quân sĩ cũng biết mẹ Tằng Tử San là ai, sợ bản thân bị liên lụy liền nhìn Chu Trì quát: “Miệng mày có thể sạch chút không, nói tầm bậy tầm bạ.”
Tham ô, mua chức quyền, giao cấu trẻ vị thành niên.
Ngược lại mẹ Tằng Tử San vô cùng phấn khích, chận người quân sĩ lại, nhẹ nhàng mỉm cười với anh ta: “Thật xin lỗi! Để cho cậu thấy chuyện mất mặt trong nhà, nói chuyện ở đây không tiện như càng vạch áo cho người xem lưng vậy.” Quân sĩ hiểu ý tứ trong lời nói của mẹ Tằng Tử San nên gật đầu rồi xoay người rời đi.
“Tôi và Tằng Trạm là kẻ thù không đội trời chung, những lời tố cáo của cậu vừa vặn đã giúp tôi. Và cậu cũng có đầy đủ chứng cứ phải không?” Mặt bà ta tràn đầy hưng phấn, tiếng cười thì quỷ dị vô cùng, sốt sắng vỗ vai Chu Trì: “Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện.”
Chu Trì ngẩn người, sau đó đi theo mẹ Tằng Tử San.
Lần gặp ở siêu thị đã để lại ấn tượng trong đầu mẹ Tằng Tử San: Tằng Trạm đi cùng một cô gái, cô gái ấy trông còn rất nhỏ. Lúc ấy bà ta không để tâm lắm, nghe đâu là người phụ nữ của Tằng Trạm.
“Tằng Trạm đúng là tên cầm thú, già không bỏ nhỏ cũng không tha, bắt cô bé ấy sinh hai đứa bé một trai một gái.” Chu Trì thở hổn hển, đột nhiên sinh ghét cả Lâm Hân Du, cô nào có thua kém gì Trầm Úy Lam, thế mà lại vuột hết lần này đến lần khác cũng không quyến rũ được Tằng Trạm, rót mật vào tai tên đó để đường công danh sự nghiệp của anh ta được rộng mở.
Bất kể Tằng Trạm có tham ô, mua quyền chức hay không… Thậm chí có giao cấu với trẻ vị thành niên hay không thì những chuyện này một khi đã đến tai mẹ Tằng Tử San, bà ta đều biến chúng thành sự thật cả.
Cái chết của con gái bà ta chẳng lẽ không phải do Tằng Trạm gây ra.
Ngoại trừ khiến Tằng Trạm bà ta mới có thể nguôi ngoai phần nào.
Tằng Trạm, mày hãy chờ xem!
“Có chứng cứ không?” Bà ta hỏi lần nữa.
Chu Trì chần chừ trong giây lát, nghĩ đến sấp tờ đơn chả khác nào mớ giấy vụn kia không có lấy một chữ ký thật, chủ yếu vu khống chửi bới Tằng Trạm cho sướng miệng, anh ta gật đầu: “Dĩ nhiên là có.”
Thấy anh ta chần chừ, bà ta cười: “Đưa hết cho tôi đi, tôi đã có cách.”
**
Một người đàn ông và một người phụ nữ dính lấy nhau ngoài làm tình ra thì còn có thể làm gì.
Lâm Hân Du không ngờ mình thấy tin tức của Tằng Trạm trên TV khi đang nằm trong bệnh viện.
Quả thật… rất đáng sợ.
Phó Sở trưởng Tằng Trạm hối lộ cấp trên, mua chức mua quyền, tham ô thối rữa, giao cấu với trẻ vị thành niên gây phẫn nộ trong dư luận.
Tin tức còn chiếu công ty làm ăn của Tằng Trạm và Cao Nhẫm, có cả…. Trầm Úy Lam nữa!
Bản tin ấy hệt như quả bom hạng nặng làm nổ tung cả thành phố, ngay cả các cấp lãnh đạo cũng ra chỉ thị điều tra. Trong nguy khốn người ta thường đùn đẩy trách nhiệm.
Trong phòng làm việc của Tằng Trạm có anh, cơ quan điều tra công an, kiểm sát viên cũng đều có mặt đầy đủ.
“Có người tố cáo Phó trưởng Tằng tham ô, mua chức, hiếp dâm trẻ vị thành niên, mời Phó trưởng Tằng đi với chúng tôi một chuyến, hợp tác điều tra cùng cơ quan công an.” Trong lời nói của điều tra viên khá khách khí, nửa thầm trách mắng Tằng Trạm, nửa lại lo cho thân phận hiện tại của anh, cực kỳ mâu thuẫn.
“Là ai tố cáo?” Sắc mặt Tằng Trạm vẫn ung dung, nhưng mồ hôi đã chảy đầy cả lòng bàn tay.
Hai chuyện tố cáo đầu tiên anh không sợ, chỉ sợ sẽ liên lụy đến Úy Lam, anh cũng thừa biết, trừ Chu Trì chả ai có gan làm chuyện này.
“Xin lỗi, chúng tôi có nghĩa vụ phải bảo mật thông tin cá nhân người tố cáo.”
Cá nhân…
Tằng Trạm giận đến nghiến răng nghiến lợi, chạy khỏi văn phòng.
Sống ba mươi mốt năm trên cõi đời này anh chưa bao giờ điên tiết như vậy.
Chu Trì, ông đây không giết mày thì không phải người.