Bánh ngọt rất lớn, Úy Lam chân để trần ngồi trên ghế, nhìn Tằng Trạm cắm mười sáu cây nến, châm lửa, sau đó biểu cô cầu nguyện. Úy Lam cũng không có tâm nguyện gì lớn lao, cả đời chỉ mong được vui vẻ hạnh phúc.
Xong xuôi, Tằng Trạm cắt bánh ngọt, hỏi “ Em cầu nguyện điều gì?”
Úy Lam lắc đầu “ Nói ra sẽ không linh “
Tiếp nhận bánh ngọt từ tay Tằng Trạm bắt đầu ăn, bánh thật ngon, khuôn mặt ủy khuất phút chốc biến mất thay vào đó là vẻ tươi tắn xinh đẹp dị thường. Tằng Trạm thấy mình vẫn còn rất trẻ, hai mươi sáu là độ tuổi thanh xuân tráng kiện, nhưng so sánh với Úy Lam...anh cảm giác tim mình già nua!
Đưa tay xoa nhẹ bờ môi của cô, cười nói “ Em ăn chậm một chút “
Úy Lam ngẩng đầu, hai mắt to đen lấp lánh nhìn anh, Tằng Trạm liền bị mê hoặc, cúi đầu hôn lên bờ môi vương vãi lớp kem ngọt ngấy, nhẹ nhàng liếm láp. Úy Lam khẩn trương, ấp úng từ chối “ Bánh ngọt...còn nhiều..chú đừng như vậy”
Tằng Trạm thở dốc, một tay nắm lấy eo cô, không ngừng vuốt ve sờ soạng, thân thể áp sát, cách lớp vải mỏng cọ xát một đường, cảm xúc rất tốt, Úy Lam lại không mặc nội y, hai điểm anh đào trước ngực đỏ hồng, vừa đáng yêu vừa gợi cảm. Liếm mấy vòng quanh bờ môi Úy Lam, đầu lưỡi anh chui vào khoang miệng của cô, bên trong đều là hương vị bánh kem, thơm ngon ngây ngất, môi anh hút liên tục hút lấy, hai tay ôm lấy đầu cô, ép chặt để nụ hôn càng sâu hơn.
” Chú...” Úy Lam có chút động tình, cổ họng khe khẽ kêu lên, cô thích chú hôn mình, đôi môi khiêu gợi mềm mại, cực kỳ thoải mái.
Tằng Trạm tươi cười, xem ra sức quyến rũ của anh cũng rất lớn, tuy không phải ở phương diện anh mong đợi, nhưng chỉ cần hấp dẫn được Úy Lam, là tốt rồi!
Úy Lam mê muội, ôm lấy Tằng Trạm, hai chân tách ra, ngồi lên đùi anh, chóp mũi cọ lên chóp mũi anh, hít lấy mùi hương nam tính của chú, mỗi tối cô đã quen được chú ôm ấp, ban đêm không có chú kỳ thật rất đáng sợ.
” Có nhớ tôi không? “ Khuôn mặt Tằng Trạm tràn đầy ý cười, hỏi
Úy Lam lập tức đáp “ Nhớ! “
Tằng Trạm híp mắt, cô bé thành thật như vậy anh muốn không thương cũng khó, anh mím môi, có chút lấy lòng “ Để tôi cho em thứ tốt “ Nói xong giơ tay muốn cởi quần lót của cô.
” Không cần...” Úy Lam đem hai chân kẹp chặt, lần trước cũng vậy, lúc đầu thật thoải mái, nhưng sau đó rất đau, phía dưới đều sưng lên.
Tuy rằng Tằng Trạm muốn cô, có điều thân thể thật sự quá mệt mỏi, với lại hôm nay là sinh nhật Úy Lam, nếu cô bé đã nói không cần anh cũng không thể bắt ép. Nhìn bánh kem lại nhìn đồng hồ, hai tròng mắt nổi đầy tia đỏ li ti, mấy ngày nay anh luôn thiếu ngủ.
” Đi ngủ “ Tằng Trạm ôm lấy Úy Lam đi vào phòng ngủ, lại cầm áo ngủ đi phòng tắm. Úy Lam nhìn theo chú, đáy lòng thỏa mãn, nhắm mắt lại. Tằng Trạm từ phòng tắm bước ra, thấy Úy Lam đã ngủ say, liền leo lên giường ôm lấy cơ thể nhỏ bé vào trong ngực, hơi thở ấm áp phun lên má cô, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Rạng sáng hôm sau Úy Lam tỉnh lại, bên cạnh trống rỗng, lập tức đứng dậy chạy đi gọi điện thoại cho Tằng Trạm.
” Tỉnh?” Giọng nói vẫn mệt mỏi như mọi khi của Tằng Trạm vang lên.
Úy Lam cắn răng, lớn tiếng “ Hôm nay là ngày ba mươi mốt “
Ở đầu bên kia, Tằng Trạm ngẩn người, ừ hử đáp lại, Úy Lam trợn mắt, gằng từng chữ “ Tôi muốn đọc sách “ Tiếp đó lại hét lên “ Chú không coi trọng lời nói của tôi “
Tằng Trạm gật gù, hình như anh đã hứa như vậy, vội xuống nước nói “ Tốt, một lát tôi sẽ đăng ký cho em “
Úy Lam liền vui vẻ trở lại, nói thêm “ Tôi muốn học đàn violon “
Tằng Trạm liền đồng ý “ Vậy đăng ký học trường nghệ thuật đi “ Ngữ khí nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hoàn cảnh trong trường học thật không hợp với Úy Lam, đi trường nghệ thuật là lựa chọn tốt nhất.
Úy Lam ngoan ngoãn nói “ Được “
Cúp điện thoại, Tằng Trạm bắt tay tìm trường học cho Úy Lam, trùng hợp ngày mai khai giảng, anh lại gọi tiếp cho Lâm Hân Du căn dặn cô chiếu cố Úy Lam thật tốt.
Ngày mai có thể đi học, Úy Lam vô cùng hớn hở, nụ cười cũng tươi hơn ngày thường, đứng nhìn Lâm Hân Du bận rộn chuẩn bị, trong lòng thật sâu cảm động, chú nói cũng đúng, gia sư bị cô xem như bảo mẫu mà sai bảo.