Mọi người tụ tập bên ngoài căn nhà gỗ, đốt lửa nướng đồ ăn, tâm tình Tằng Trạm vô cùng tốt, tay chân cũng hăng hái hơn ngày thường. Hai người bạn của Tần Cẩn, chia ra ngồi kế bên Cao Nhẫm và Barbie.
Cao Nhẫm cười đùa đưa tay ôm eo cô ngồi kế mình, cô gái kinh ngạc, liền vội vàng đứng dậy, tuy cô có chút cô đơn... Nhưng người tên Cao Nhẫm này cũng không thể ỷ vào bản thân đẹp trai mà sỗ sàng như vậy. Cao Nhẫm cũng không thèm để ý, hết nhìn Tằng Trạm rồi lại nhìn Tần Cẩn. Tần Cẩn tuy ngồi kế bên Tằng Trạm, nhưng suốt buổi Tằng Trạm cũng không nhìn cô lấy một lần. Chờ thịt nướng đã chín, hai người bạn Tần Cẩn đều tưởng rằng Tằng Trạm sẽ đem cho Tần Cẩn nào ngờ Tằng Trạm...đưa tới bên miệng Uý Lam, Uý Lam cũng không chút khách sao, há miệng cắn ăn, Uý Lam lè lưỡi, thật nóng...Tằng Trạm nhíu mày, lập tức bưng nước đưa qua, cô bé cũng không nhấc tay, chỉ chu mỏ chờ đợi, Tằng Trạm liền cưng chiều đút nước cho cô
Hai người bạn của Tần Cẩn nhăn mặt bất bình, Barbie cười cười, giải vây “ Uý Lam còn nhỏ...”
Cô gái ngồi kế bên Barbie liền nói “ Nhỏ...nhỏ cơ nào chứ, không phải chỉ hai ba năm nữa sẽ trưởng thành sao “ Nói xong còn liếc nhìn Tần Cẩn “ Không thấy người yêu đang ngồi bên cạnh à “
Đáy lòng Tằng Trạm vui vẻ, không nhịn được cong môi cười mỉm, ai cũng nhìn ra nha, bảo bối của anh không lâu nữa là trưởng thành. Sắc mặt Tần Cẩn trắng bệch, nhìn bạn mình, rồi liếc nhìn Uý Lam, Uý Lam vẫn vô tư, không quan tâm người khác nói cái gì, đôi môi đỏ mọng nhóp nhép nhai thịt, ăn xong lại nũng nịu nói với Tằng Trạm.
” Muốn ăn nữa “
Tằng Trạm gật đầu, tiếp tục công việc hầu hạ Uý Lam. Cao Nhẫm càng xem càng không vừa mắt, vội đem thịt mình mới nướng xong đưa cho Tần Cẩn, rồi giải thích “ Tại em không biết, Uý Lam với Tằng Trạm hai người rất thân thiết, về sau em sinh con gái, khẳng định Tằng Trạm cũng cưng chiều như vậy “
Cao Nhẫm nhìn Barbie cười tủm tỉm “ Có đúng hay không? “
Barbie gượng cười, nói “ Dạ, đúng đó “
Uý Lam liếc mắt nhìn Cao Nhẫm, hừ, cái gì mà con gái chứ? Đa số thịt nướng đều chạy vào bụng của Uý Lam, Tần Cẩn cũng không nói tiếng nào, suốt đoạn đường trở về luôn im lặng. Uý Lam không muốn đi bộ, thế là Tằng Trạm cõng cô, dường như quay về thời gian lúc hai người họ ở trong thôn, Uý Lam rất vui vẻ, dùng chân đá đá lên đùi anh như hồi trước. Tằng Trạm rên nhẹ, nhéo mông Uý Lam một cái nói.
” Đừng mà “
Uý Lam mở miệng hỏi “ Chú, hình như thím không vui?
Tằng Trạm nghĩ thầm, có phải hôm nay mình hơi quá đáng? Chỉ là...đành chịu thôi, anh không thể bỏ mặc Uý Lam, anh lắc đầu nói “ Tôi chỉ để ý Uý Lam có vui vẻ hay không thôi “
Đến buổi tối, lại không thấy tung tích của Tần Cẩn. Bạn bè Tần Cẩn lo lắng, sợ cô lại làm chuyện dại dột, chạy đi tìm Tằng Trạm, Tằng Trạm cũng giật mình, cả đám người túa ra đi tìm Tần Cẩn. Mỗi người đều cầm theo đèn pin rời đi, chỉ còn duy nhất một mình Uý Lam ở trong phòng.
Tằng Trạm tìm được Tần Cẩn đã hơn nửa đêm, cô ngồi một một mình ở sườn núi nhỏ, trên mặt không chút biểu cảm, Tằng Trạm bước tới bắt lấy cánh tay Tần Cẩn hỏi “ Khuya vậy em ngồi đây làm gì? “
Tần Cẩn cũng không nhìn Tằng Trạm, chỉ thờ ơ đáp “ Em muốn ngắm trăng “ Tần Cẩn ăn mặc rất phong phanh, Tằng Trạm nhìn không nỡ, cởi áo ngoài phủ thêm cho cô.
Tần Cẩn vội đẩy anh ra, hét lên “ Anh đừng chạm vào em “ Cô hiểuTằng Trạm vốn không thích mình, chỉ là...vì sao anh thích người khác lại còn đính hôn với cô, rồi cô cũng dần thông suốt Tằng Trạm tiếp cận mình với mục đích gì, cô không muốn vạch trần, nhưng tại sao ở trước mặt cô, anh lại có thể...Hai mắt Tần Cẩn đỏ ửng, giọng nghẹn ngào.
” Em không muốn nói chuyện với anh, anh để em yên lặng một chút “
Tằng Trạm lùi lại vài bước, lỗi là do anh, anh cũng không muốn bao biện điều gì. Có lẽ...nên huỷ bỏ? Tằng Trạm nhìn về phía Tần Cẩn đang co người khóc lóc, hai vai run lên từng chập, anh nuốt xuống lời định nói, còn chuyện biểu anh đi an ủi? Thôi quên đi, anh không biết cách.