Tên tiểu Tằng Trạm được quyết định như thế: Tằng Đoàn Kết!
Tằng Trạm chịu cái tên đó, càng kêu lại càng thấy thích thú.
*
Úy Lam không ngờ mình sẽ như vậy…
Chẳng qua cô chỉ đi mua một món đồ, mà cũng có một người bạn nhỏ gọi cô là chị Úy Lam.
Có lúc Úy Lam thấy rất may vì mình và chú không cùng nhau đi ra ngoài. Cô đã tròn hai mươi tuổi nên cũng đã hiểu chuyện. Huống chi chú giống như một người thầy, chỉ dạy cô rất nhiều thứ. Cô hiểu rõ thân phận của mình cũng như là của chú, thật không thích hợp để công khai.
Ít nhất… là vài năm nữa đã.
Úy Lam lại càng không nghĩ đến, ngay lúc này cô lại mang thai lần nữa.
Kinh nghiệm có Đoàn Kết nên ít nhất Úy Lam biết triệu chứng nôn ói là dấu hiệu của điều gì.
Đi trình diễn rất nhiều nên cô lại quên, không để ý đến chu kỳ kinh nguyệt của mình…
Bác sĩ gia đình được Tằng Trạm mời tới, báo tin vui: “Chúc mừng cô, được ba tháng rồi.”
Được ba tháng rồi…
Úy Lam đứng hình một phút rồi ngã ngồi xuống ghế salon. Đúng vậy! Trong lòng rất vui! Thật sự rất rất vui! Nhưng mà… Chả lẽ bây giờ lại phải xin nghỉ mấy tháng nữa? Tằng Trạm thì vui thôi rồi. Úy Lam bé nhỏ của anh đích thị chính là phúc tinh ông trời ban cho anh. Làm cho anh vui vẻ, rồi còn sinh con trai cho anh, không chừng lần này lại là con gái.
Sau khi bác sĩ ra về, Tằng Trạm liền ôm Úy Lam xoay mấy vòng. Đoàn Kết ngồi chơi trên sàn nhà rất im lặng, tay đang cầm cục đất sét nặn thành hình một em bé. Thường đứa trẻ mười sáu tháng tuổi sẽ huyên thuyên gọi ba gọi mẹ suốt nhưng Đoàn Kết thì hơi cứng đầu. Chỉ thỉnh thoảng đòi ăn cái gì mới ngọt ngào kêu một tiếng ba, hoặc những lúc vòi Úy Lam bồng ẵm ấp yêu trong ngực mới nũng nịu mà gọi một tiếng mẹ.
Dù bây giờ không biết ba mẹ đang bị làm sao nhưng với cảnh tượng trước mắt… Đoàn Kết cũng biết nhất định là chuyện vui.
Để Úy Lam xuống, Tằng Trạm liền phá bĩnh thế giới an tĩnh của Đoàn Kết. Bay lại ôm lấy Đoàn Kết, hôn chốc chốc lên mặt nhóc con mấy cái: “Ba lại được làm ba nữa rồi, còn con được lên chức anh hai nha!”
Úy Lam vuốt vụng, một chân chống đất, chân còn lại gác lên bàn trà nhỏ. Hi hi! Cô lại được làm nữ hoàng nữa rồi!
Đoàn Kết bắt đầu nổi quạu, bị Tằng Trạm bế lên quá cao, sợ đến nỗi cầm chặt cục đất sét, vừa mới nắn xong hình người coi như hư hết rồi…
Úy Lam vội kêu lên: “Chú đừng bế con như thế, nguy hiểm lắm…”
Tằng Trạm ngưng lại, đặt bé con xuống sàn nhà rồi chạy tới bên Úy Lam, dán sát mặt lên bụng cô: “Không biết là tiểu công chúa hay lại là một tiểu hoàng tử nữa đây?” Anh nhìn Úy Lam cầu xin khẩn thiết: “Úy Lam, sinh cho anh một cô con gái nha! Nha! Nha! Nha em!”
Úy Lam lắc đầu: “Tôi sao biết sinh con trai hay con gái cơ chứ.”
Tằng Trạm quyết không buông tha: “Không được! Anh muốn công chúa nhỏ!” Anh mong con gái của mình sẽ nhỏ nhắn, xinh xắn, dễ thương giống hệt như Úy Lam vậy, ôm trong tay sợ đau, ngậm trong miệng sợ tan. Như vậy đấy!
Úy Lam mím môi: “Không biết thật mà!”
Bên này Đoàn Kết nổi giận đùng đùng, cái mông bé xíu bên dưới ê ẩm không thôi, bóp chặt cục đất sét trong tay, rồi lấy đà…
Nhắm ngay ót của Tằng Trạm, vận hết nội công mình có, ném…
“A…” Tằng Trạm rên lên, Úy Lam cũng ngây người. Tằng Trạm ôm lấy ót, mặt đầy mờ mịt.
Nghe Tằng Trạm kêu rên thảm thiết, Đoàn Kết mới khoái chí, miệng cười toe toét.
Úy Lam mới kịp phản ứng. Ánh sáng trong phòng chiếu rọi dịu nhẹ, ấm áp, Đoàn Kết ngồi ở chỗ đó, dưới mông được lót một chiếc gối mềm mại, cầm trong tay là mấy khối đất sét xanh xanh đỏ đỏ nhiều màu sắc, xung quanh là bừa bộn các loại súng ống, xe tăng các kiểu. Đây đơn giản chính là thiên đường chốn nhân gian!
À… Thì ra là ăn miếng trả miếng nha!
Tằng Trạm ôm lấy Úy Lam, rồi quay đầu nhìn về phía Đoàn Kết.
Nhóc con cũng lợi hại gớm!
“Cho chú chừa, sau này còn dám chọc ghẹo con, đáng đời chú!” Úy Lam chu môi, hôn gió với Đoàn Kết. Đoàn Kết ngẩng đầu lên, hớn hở tươi cười, giơ tay chộp lấy nụ hôn gió của mẹ trong không khí rồi úp chụp vào cái miệng nhỏ còn thơm mùi sữa của mình nghe rõ to một tiếng “chụt” trong gian phòng.
Sau đó lại hí ha hí hửng ngồi nắn nắn cục đất sét vô cùng thích chí.
Tằng Trạm ôm eo Úy Lam, xoay mặt cô đối diện với mình: “Anh chừa rồi!”