Lão tăng thân thể còng xuống, mặt mũi nhăn nheo, mặc tăng y rách nát phảng phất như thi thể từ phần mộ chui ra.
“Ngã ma từ bi, thiện tai, thiện tai!”
Lão tăng lắc lư bay tới, mỗi bước lại đột ngột xuất hiện tại hư không khác, chỉ mấy bước đã tới tầng không Thiếu Lâm Tự.
“Thịt chó thơm quá, chừng ba ngàn năm nay lão tăng chưa được nếm.”
Nước trong cự chung sôi trào, mùi thơm đập vào mũi, lão tăng khẽ vẫy tay, một khối thịt lớn bị cách không hút tới, bàn tay khô gầy như cành cây chộp lấy miếng thịt bóng nhẫy, ăn luôn.
“Đúng là ngon tuyệt, đại bổ.”
Giọng nói già nua vang khắp tầng không Thiếu Lâm Tự khiến chúng tăng há hốc mồm, vốn cho rằng có ẩn thân thần tăng xuất trường giải cứu bản tự, đâu ngờ lão hòa thượng không chịu tuân theo thanh tu, không coi phật gia giới luật vào đâu hết.
Thần Nam ra hiệu, Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long bay đến sau lưng hắn, tránh lão tăng đột nhiên xuất hiện.
Thấy Thần Nam như lâm đại địch, Nam Cung Ngâm chợt hiểu đại sự không ổn, lão hòa thượng tựa hồ dị thường khó chơi nên y nhanh chóng lùi lại.
Thần Nam cầm Liệt Không Kiếm, thần quang sáng chói bay lên cao, toàn thân hắn phát ra vô tận sát khí, đằng không bay lên đối diện lão tăng, lạnh giọng: “Từ Thiên giới xuống?”
“Đúng.” Lão tăng tránh đòn, ung dung đáp.
“Người Thiên giới nhanh chân thật, sai cường giả xuống đối phó với ta ngay..”
Lão tăng tựa hồ mải ăn thịt, không đáp mà lật tay hút một vò mỹ tửu lên, mở lớp bùn rồi ngửa mặt uống một hơi rồi khen: “Rượu ngon.”
“Từ Thiên giới xuống thì chịu chết đi.”
Thần Nam vung Liệt Không Kiếm bổ ra, kiếm mang chói lòa xé toang hư không, lao vào lão tăng.
“Rượu thịt vào trong ruột, ma tổ ngự trong lòng.” Lão hòa thượng cố uống thêm một ngụm rồi vung quyền đấm vào kiếm mang.
“Ầm.”
Kiếm mang bị đánh tan, lão hòa thượng lại thong thả đưa tay áo rách nát lên lau khóe miệng.
Tử Kim thần long quan chiến rụt cổ lại: “Ông nó chứ, hòa thượng rách rưới này đáng sợ thật, một đòn tùy ý, vừa hay cách sức mạnh thất giai một chút, nắm chắc khoảng cách như vậy, thực lực không thể tưởng nổi.”
Thần Nam cười lạnh, hắn nhận ta hòa thượng này tựa hồ thực lực cao thâm mạc trắc, bất quá Phật Tổ hắn còn dám trêu vào, hà huống tăng nhân ở Nhân gian giới.
Liệt Không Kiếm lại bổ ra, lần này không chỉ là kiếm quang mà có cả tiếng sấm ầm ì, thiên phạt giáng thế!
Thần Nam không ngại dùng sức mạnh thất giai trở nên, kéo thiên phạt xuống, lôi quang lấp lóa trên tầng không Thiếu Lâm Tự rồi nhanh chóng bổ xuống.
Một đôi cánh vàng rực xuất hiện sau lưng hắn, nhanh như quỷ mị, khẽ lắc đã biến mất, lôi quang hung hãn nhằm vào lão hòa thượng.
“Trời cao còn có đức hiếu sinh, ngã ma từ bi!”
Lão tăng tụng một câu ma hiệu cổ quái, thần tình trở nên nghiêm túc, hai tay khẽ lay động, một khe nứt không gian xuất hiện trên tầng không Thiếu Lâm Tự, sấm sét bổ xuống tiến hết vào đó.
“Thần Vương.”
Hai mắt Thần Nam phát ra hào quang hãi nhân, hắn đã biết lão hòa thượng cực mạnh nhưng không ngờ đạt tới Thần Vương chi cảnh, quả không tin nổi.
Thiên giới Phật môn cũng chỉ có Thanh Thiện và Phật Tổ là Thần Vương, lão hòa thượng ở Nhân gian giới sao lại đạt đến cảnh giới kinh nhân này?
Thần Nam không do dự, thu Liệt Không Kiếm lại rồi lấy Hậu Nghệ cung ra, đặt mũi quang tiễn sáng chói lên dây cung, không ngại kéo thiên phạt xuống mà bắn ra.
Thiên địa nguyên khí kịch liệt dao động, hoa tuyết trong phạm vi mười dặm hóa hành nước hết rồi chuyển hóa thành trụ băng, nghịch không hướng lên bay loạn xạ.
Mây tòa tiên sơn cạnh đó rung động, dao động năng lượng hùng hồn tràn khắp nơi.
Hư không phá toái, lôi quang dày đặc, thiên lôi ầm ì, thiên phạt thần quang liên miên bất tuyệt ập xuống.
Lúc thần tiễn rời dây, thiên phạt giáng xuống, lôi quang vô biên che kín tầng không Thiếu Lâm Tự.
Thần Nam mở nội thiên địa, thu hết mọi thiên sứ vào, xòe Thần Vương dực, quăng Nam Cung Ngâm lên lưng Tử Kim thần long, dẫn tất cả lao đi như tia sáng, nhanh chóng tránh đi mười mấy dặm.
Thần tiễn như cầu vồng cùng thiên phạt cuồng bá khiến lão hòa thượng biến sắc, nếu tránh ắt Thiếu Lâm Tự biến thành bình địa, y ngẩng mặt phát ra một tràng ma khiếu: “Biến đi cho ta.”
Từng khe nứt không gian xuất hiện trên không như miệng viễn cổ ma thú hút lấy lôi quang.
Thiên phạt giáng thế không sức mạnh phàm gian nào chống nổi, mọi hòa thượng Thiếu Lâm Tự mặt xám ngoét, khẩn trương nhìn lên không.
Nhưng lão hòa thượng trên không quả thật ma uy cái thế, những khe nứt không gian hút được tuyệt đại bộ phận lôi điện, lôi quang xuyên qua cũng bị lão dốc sức đánh tan, mũi thần tiễn như cầu vồng cũng bị chưởng lực chấn toái.
Thần Nam cười lạnh liên hồi, thân hóa điện quang xông tới, thần tiễn lại giương lên, thiên địa tức thì lôi quang lấp lánh, tiếng động ong ong.
Lão hòa thượng tựa hồ không muôn Thiếu Lâm Tự bị hủy nên không tránh, bị bức rối loạn chân tay, sau cùng thấy Thần Nam đặt Xạ nhật tiễn lên dây cung, lão biến sắc, kêu lên: “Dừng, dừng tay, ta không phải tử địch từ Thiên giới của ngươi, nói cho cùng họ là địch nhân chúng của chúng ta.
Dừng lại, chúng ta cùng ăn thịt chó.”
Những lời này khiến chúng tăng Thiếu Lâm Tự cả kinh, Thần Nam sao lại có liên quan đến Thiên giới? Nhưng nghe đến câu cuối, họ cơ hồ thổ huyết.
Thần Nam nhìn lõ nhưng cũng từ từ thu lại thần cung, hắn tin lời lời lão hòa thượng.
Nếu Thiên giới Phật môn có một Thần Vương cao thủ cỡ này hắn phải biết mới đúng, dù người Thiên giới biết hắn chưa chết cũng không thể phái một Thần Vương hạ giới nhanh thế, nên biết Thần Vương xuống phàm trần cũng phải liều mạng, có ai muốn mạo hiểm?
“Đại hội thịt chó bắt đầu, ăn nào.”
Lão hòa thượng không nghiêm chỉnh chút nào, vừa nãy dấy lên ma khí đại chiến, hiện tại lại biến thành điên điên.
Lão vừa gọi Thần Nam ăn thịt chó vừa lệnh cho các hòa thượng Thiếu Lâm Tự: “Ta là đệ lục đại tổ sư, hiện tại phát tổ sư lệnh, tất cả cùng ăn thịt chó.”
“Ta ngất mất, phong hòa thượng này không phải là nghịch luyện đại phật trong truyền thuyết, luyện thành đại ma thân sao?” Tử Kim thần long lẩm bẩm.
“Đúng là một ma hòa thượng!” Tiểu long gật đầu.
Chúng tăng Thiếu Lâm Tự nhìn nhau, sau cùng tất cả quỳ xuống, vừa tụng phật hiệu vừa hô to: “Tham kiến tổ sư!”
“Đứng dậy, các ngươi nghe lời ta bảo rồi, hiện tại mọi người đi lấy bát đến ăn thịt chó.”
“Chuyện đó…” Chúng tăng kinh ngạc.
“Đây là tổ sư mệnh lệnh!” Lục đại Phật Tổ sầm mặt.
Có mấy hòa thượng nhanh nhạy, thấy sắc mặt lão tăng không vui liền hành động ngay.
Có người nghe, ắt có người làm theo, trừ mấy lão hòa thượng còn do dự, tất cả tăng nhân đều phá huân giới (giới mặn).
Lão tăng đón một cái chậu sắt từ tay một hòa thượng trẻ tuổi, lấy đầy thịt, nhấc mấy vò rượu rồi nói với Thần Nam: “Đi nào, chúng ta trò chuyện.”
Khắp Thiếu Lâm Tự toàn mùi thịt thơm, hôm đó tuyệt đại đa số hòa thượng đều phá giới ăn mặn.
Thần Nam theo lão tăng bay vào Tu di huyền giới.
Trong Huyền giới, núi non xanh om, hoa cỏ mượt mà khác hẳn tiết trời băng thiên tuyết địa, ở đây quanh năm xanh om.
Lão hòa thượng vào Thần Nam bay lên một đỉnh núi, ngồi xếp bằng vừa ăn thịt uống rượu vừa đàm luận.
“Hoàn cảnh của chúng ta khá tương tự, ta cũng lên Thiên giới rồi bị người ta truy sát quay về Nhân gian.” Lão hòa thượng kể lại chuyện cũ.
Thần Nam thầm kinh hãi, lão tăng quả nhiên là nhân vật từ tám ngàn năm trước, là nhất đại kì tài năm đó.
Nất quá trước khi vũ phá hư không, lão đi theo “đường khác” với phật pháp, nghịch luyện đại phật thần thông, nhờ thế tu vi tăng cao, vào Thiên giới với tu vi hơn hẳn tiên nhân.
Lão mình đầy ma khí đến Phật thổ, kết qua đương nhiên dễ đoán, bị Thiên giới Phật môn truy sát, sau cùng buộc phải phá toái hư không, nhảy xuống thông đạo về Nhân gian.
Từ Nhân gian giới tiến lên Thiên giới vốn không dễ nhưng quay lại còn gian nan hơn, ma tăng bị thiên phạt hủy gần như toàn bộ tu vi, thân thể suýt tan nát.
Nhưng lão không chết, sống sót trở lại Nhân gian, qua mấy ngàn năm tu dưỡng, thân thể không chỉ phục hồi mà tu vi cũng tiến vùn vụt, một ngàn năm trước gần đạt đến cảnh giới Thần Vương nhưng không tài nào vượt qua ranh giới nhỏ xíu đó.
Lão lưu lãng thế gian, loanh quanh gần Thiếu Lâm Tự, cũng từng vào chùa thu đệ tử nhưng không ai biết lão tăng lại là một siêu cấp đại ma vương.
Lão hòa thượng ma tâm đầy đủ, muốn tiến lên Thần Vương lĩnh vực nên sau cùng bước lên con đường không thể quay đầu.
Phật giáo có niết bàn trùng sinh chi pháp, lão nghịch tu phật gia đại thần thông, tu thành ma công tương tự, phật diệt ma sinh!
Ngàn năm trước lão đến hậu sơn Thiếu Lâm Tự, đánh tan ma tính phật xá lợi trong thể nội hóa thành tượng đá chuẩn bị niết bàn tái sinh, tiến thêm một mức.
Lão quả nhiên đầy ma tính, đối với bản thân cũng ác độc như vậy, tuân theo cách niết gần gần như tự sát đó.
Nhưng lão đã chơi một ván bạc, ma tính niết bàn đã phá tan điểm sức mạnh phật tính sau cùng, hoàn toàn chuyển hóa thành sức mạnh ma tính.
Đẩu chuyển tinh di, tuế nguyệt qua đi, sau ngàn năm niết bàn, lão hòa thượng đã từ tượng đá nổi lên sinh cơ, nhưng sức mạnh phong ấn ngưng tụ hết vào ma xá lợi, y từ một lão nhân già cả trở thành một hài đồng không hiểu thế sự.
Lão ra khỏi cổ động, được hòa thượng Thiếu Lâm Tự tu dưỡng, từ đó trong chùa có một đệ tử kiệt xuất tên Huyền Trang.
“Đáng ghét.” Thần Nam đứng phắt dậy nhìn lão hòa thượng với vẻ không tin nổi: “Ngươi..
ngươi thật là hòa thượng Huyền Trang?”
“Đúng vậy.”
Huyền Trang sau khi ma tính niết bàn không thể thức tỉnh ngay, sức mạnh ma tính phong ấn hết trong ma xá lợi, kí ức cũng bị phong ấn nhưng sớm muộn cũng có ngày tiến vào cảnh giới viên mãn của ma tính niết bàn.
Nhờ ngẫu nhiên, trong lúc tu luyện, Huyền Trang tìm được một bản kinh thư rách nát, có mấy câu khiến y chấn động: đại phật đại ma cách nhau rất mong manh, đại phật không thành, có thể nghịch tu đại ma.
Đó vốn là kinh thư y để lại, sau khi niết bàn vô ý phát hiện, y lại bước lên con đường cũ, chỉ mấy tháng đã cảm ứng được ma xá lợi trong nơi sâu nhất của thể nội, sau cùng phát ra ma khí ngút trời, ma tính niết bàn triệt để đại viên mãn, tiến vào Thần Vương lĩnh vực.
“Một lão bất tử như ta mà giữ thân thể trẻ trung thật sự ngượng ngùng nên biến thành dáng vẻ này.”
Vừa nói y vừa lộ ra dung mạo chân thật, không là Huyền Trang hòa thượng siêu trần thoát tục thì ai?
Mồ hôi tràn trề.
Thần Nam ngẩn ra, đấm một quyền vào vai y: “Đúng là huyết hòa thượng ngươi, xem dáng vẻ đạo mạo này ai chả bảo là đắc đạo cao tăng, đâu ngờ lại là một trong những đại ma vương siêu cấp trong thiên hạ.”
“Phật chi cực cảnh là ma, ma chi cực cảnh lại là phật, làm gì có phân chia.” Huyền Trang mỉm cười, ra vẻ thế ngoại cao nhân.
“Tên thần côn.” Thần Nam tung quyền đánh y bay đi rồi nghĩ ra gì đó, vội hỏi: “Ngươi hình như biết chuyện của ta ở Thiên giới? Sao lại biết?”
“Nhân gian giới không đơn giản như ngươi tưởng tượng, việc của ngươi ở Thiên giới, đã truyền khắp hàng ngũ các đỉnh cấp cao thủ ở Huyền giới.”
“Nhân gian giới nắm được tin tức Thiên giới?”
“Với vài người, chuyện đó không khó, nhưng lầm này hình như do người Thiên giới hạ phàm tìm chuyển thế tiên thần vô ý để lộ.”
Thần Nam và Huyền Trang bàn luận, trù tính rất lâu trong Tu di huyền giới, sau cùng hai người cùng cười vang.
“Ha ha…có ma hòa thượng ngươi, Thiếu Lâm Tự sẽ khiến mọi tu luyện giả trên đời kinh ngạc.”
“Ngã ma từ bi, đại chiến thiên hạ, thống nhất các thánh địa, tựa hồ hơi điên cuồng.
Hơn nữa không nên coi thường để bị ma phản đòn, Đạm Đài thánh địa không phải là chốn đơn giản.”
Danh Sách Chương: