Trên không nổi lập lờ một cực lạc thế giới, trong thánh cảnh đó, hoa tươi phát ra hào quang đủ màu, chiếu rọi thinh không, cây cối xào xạc chiếu ra thần quang ngợp trời, vô số tiểu thiên sứ ca múa, quỳnh lâu ngọc vũ thoạt ẩn thoạt hiện giữ vùng núi non.
Bất quá bầu không khí ở đây vô cùng khẩn trương, tứ đại thiên giai cao thủ đồng thời xuất thủ, giằng co với bản thể Thần Nam, bùng lên những trận dao động khủng khiếp.
Thần phù do hoàng kim thần chung và thần cổ hóa thành vốn đã tiến vào thể nội Thần Nam quá nửa nhưng bị tứ đại thiên giai cao thủ dùng vô thượng đại thần thông kéo lùi lại.
Bốn người đã nghe rõ tinh thần lạc ấn do Thời Không đại thần lưu lại nói rằng ai được mộ cổ thần chung là được bảo tàng nên không thể cho phép bản thể Thần Nam lấy được trước.
Cả bốn không chịu phục một kẻ suy lão, không mất mảy may khí lực lại được tất cả.
Pháp Tổ xuất ra thiên giai ma pháp, sức mạnh của ma pháp nguyên tố tràn lên, cơ hồ cấm cố không gian quanh bản thể Thần Nam.
Nhưng lúc ánh sáng ma pháp đế gần thần phù liền cũng bị cấm cố theo, là thời gian cấm cố! Ma pháp nguyên tố gần như đình chỉ dao động.
“Boong…”
“Tùng…”
Tiếng chuông du dương, tiếng trống trầm trầm vang lên bất tuyệt, vô số cánh hoa rơi cạnh Thần Nam, hắn vẫn lạnh lùng bàng quan, không có mảy may chiến lực, mà bình tĩnh nhìn tứ đại cao thủ thi triển thần thông.
Đức Mãnh xuất ra Toái Thiên kiếm trận tràn tới thần phù do mộ cổ thần chung hóa thành, muốn phá sức mạnh thời gian.
Khắp trời là kiếm mang như cầu vồng vắt qua, nối y với gần thần phù.
Nhưng chũng chỉ như món đồ trang sức, hoàn toàn không có bao nhiêu tác dụng, y cũng không tiến lên nổi nửa bước.
Ma tính Thần Nam gầm lên vang trời, ma khí cuồn cuộn từ thân thể bùng lên khiến đất trời sầm lại, tạo cho mọi người ảm giác nặng nề.
Hắn triệu hoán chân ma, một ma ảnh khổng lồ lao vào bản thể Thần Nam.
Nhưng qua đại chiến liên miên, bát hồn đã suy nhược, không còn đủ sức mạnh cung cấp cho ma ảnh.
Ma tính Thần Nam tuy pháp lực cao thâm nhưng lấy hắn làm chủ công cùng không đột phá hữu hiệu được thần phù.
Nam Cung Tiên Nhi bắt đầu hiển lộ đại thần thông, hào quang chói lọi khiến mọi người hoa mắt, mây màu hồng từ thân thể nàng ta phát ra như muôn sợi chỉ mềm quấn lấy thần phù, vô cùng yêu diễm.
Nhưng đó là sát chiêu đáng sợ, nhưng sợi chỉ lại ép thần phù lùi lại liên tục, hào quang ảm đạm hẳn.
Một thiên giai cao thủ có lẽ không phá nổi thần phù do mộ cổ thần chung hóa thành nhưng bốn người lại khác.
Lúc họ hợp lực, không chỉ thần phù rút hẳn khỏi thể nội Thần Nam mà dần bị phá tan.
Đột nhiên, tứ đại cao thủ đồng thời hét vang, năng lượng vô tận đẩy tới, hào quang của thần phù mờ hẳn đi, mờ đến cực điểm rồi hóa thành bản thể: một chiếc thần cổ xanh biếc và một hoàng kim chung.
Bị tứ đại cao thủ kéo tuột khỏi thể nội Thần Nam, hai bảo vật gần như mất hết thần quang, không tạo nổi đại thần thông cải biến thời gian nữa.
Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi, Đức Mãnh, ma tính Thần Nam cùng xông lên công kích lẫn nhau, tranh giành hai bảo vật.
Thần Nam vẫn yên lặng đứng trên hư không nhìn toàn cục.
Nhưng lúc này hắn không còn là người ngoài cuộc, vì biến hóa kì diệu đang xảy ra trong thân thể hắn.
Thần chung mộ cổ tiến vào thân thể bị kéo ra nhưng tứ đại cao thủ không biết được đã có một đạo thần mang màu vàng và xanh ẩn lại.
Sức mạnh do mộ cổ thần chung lưu lại nối với thiên địa bên ngoài, thành sợi dây buộc hắn với ngoại diện thời không.
Thánh cảnh lơ lửng trên cao sinh ra liên hệ kì diệu với hắn.
Bất ngờ, hắn đứng thẳng trên hư không, tinh quang sáng lòa, những vì sao rực rỡ tầng không liên tục lóe lên, đạo đạo tinh quang xạ vào hắn.
Đoạn phong vân biến ảo, không chỉ tinh quang mà vô số vì sao cũng tụ lại, thanh thế quả thực kinh thiên động địa!
Thần Nam có vẻ ngạc nhiên, cố phấn chấn tinh thần, đưa mắt nhìn lại, ngàn sao đã biến mất nhưng thánh cảnh trên cao đang ép xuống chỗ hắn.
Vùng đất lành đang thu lại, nhiều phần đã tan vào thân thể hắn, có hồ thân thể già lão đang nuốt hết thánh cảnh chứa bảo tàng.
Chúng thần hô lên kinh hãi.
Tứ đại thiên giai cao thủ càng chấn kinh xen lẫn phẫn nộ, không tranh đoạt hai bảo vật nữa mà lao bổ vào Thần Nam, định ngăn lại.
Nhưng tất cả đều bất ngờ.
Đức Mãnh tế xuất Toái Thiên kiếm trận, vô số đạo kiếm mang bổ vào Thần Nam đột nhiên đổi hướng, phá không bay đi, ngay cả y cũng không nhận ra.
Pháp Tổ xuất thủ, khắp trời ngập ma pháp công kích, điên cuồng đổ vào Thần Nam, hào quang chói mắt chiếu rọi thiên địa, phảng phất như muốn phá tan tất cả nhưng lại vô hiệu với Thần Nam.
Tứ phía quanh mình hắn xuất hiên vô số không gian thông đạo, mọi ma pháp năng lượng đều bị tống vào đó, rồi phun ra theo hướng khác.
“Là sức mạnh không gian.” Nam Cung Tiên Nhi hô lên kinh ngạc.
Vừa này hoàng kim chung và thần cổ hiển hiện sức mạnh thời gian đáng sợ, hiện tại thánh cảnh đang thu nhỏ quanh Thần Nam cũng thể hiện ra sức mạnh không gian.
Công kích của thiên giai cao thủ trở thành nhẹ bẫng, căn bản không tới được phiến không gian Thần Nam đứng, cơ hồ hắn ở xa vạn dặm.
Pháp Tổ cũng biết cách thi triển không gian ma pháp và thời gian ma pháp cùng lúc nhưng đối với loại sức mạnh nguyên bản của không gian cùng thời gian này, pháp thuật của y quá ấu trĩ, không thể so sánh với nhau.
Ma tính Thần Nam liên tục gầm vang, hắn cho rằng tất cả là của mình chứ không phải Thần Nam suy lão bị đào thải kia nên bất kể hậu quả thi triển Ma Thôn Thiên Địa.
Nhưng ma ảnh khổng lồ không có sức mạnh cung cấp, hình ảnh quá ư mờ nhạt, không thể nuốt được vùng không gian quanh Thần Nam mà mờ dần rồi biến mất…
Nam Cung Tiên Nhi cũng toàn lực ngăn lại, vô vàn sợi chỉ mềm thủy chung không thể đến gần Thần Nam, bị chuyển sang một không gian khác.
Cuối cùng Thần Nam cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vùng đất lành trên không đang dung nhập hoàn mỹ vào nội thiên địa của hắn, sau cùng toàn bộ hình ảnh hải thị thần lâu trên không tan vào thể nội.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn đã nuốt gọn vùng hư không có chứa bảo tàng.
“Boong…”
“Tùng…”
Hoàng kim thần chung và mộ cổ phá toái, tiến vào thể nội Thần Nam với uy thế không thể cản nổi, tứ đại cao thủ kinh nộ vô cùng nhưng đành bó tay.
Trên không trung.
Các tiểu thiên sứ quanh mình Thần Nam hóa thành điểm điểm quang mang rồi tan biến, vang lên từng tràng Thiên Long khiếu khiến hư không rúng động.
Một con Thiên Long do bạch quang ngưng tụ thành liên tục bay lượn, gầm rú quanh hắn.
Hình ảnh Thời Không đại thần tóc trắng mênh mang ngồi trên lưng nó, đó là năng lượng quang ảnh của tinh thần lạc ấn từ thiên cổ truyền lại.
“Để lại cho nguời có duyên…cho người thân tàn thể phế …giống như ta…” Đoạn tất cả tan biến.
Thiên Long do bạch quang ngưng tụ thành bùng nổ, đạo đạo ánh sáng khuếch tán vào nội thiên địa của Thần Nam.
“Đáng chết.” Đức Mãnh giận dữ gầm lên: “Sao lại vậy? Lão khốn Thời Không đại thần.”
Sắc mặt Pháp Tổ xanh lè, thân thể rung lên.
Y là ma pháp tổ thần, nếu lấy được bảo tàng của tiền bối, ma pháp cảnh giới nhất định sẽ tăng lên một tầng.
Chưa biết chừng sẽ đạt tới cảnh giới của Thời Không đại thần.
Bảo tàng của thời không ma pháp lão tổ lưu lại, sao không cho y lấy được? Thật quá bất công.
Y không nén được, bật lên tiếng gầm.
Sắc mặt Nam Cung Tiên Nhi vô cùng tiếc nuối, nhưng không thất thái như hai người kia mà chầm chậm lướt đi.
Đã thành định cục rồi, nàng ta cũng không muốn giẫm chân trong vùng nước đục nữa.
Ma tính Thần Nam lại nhìn bản thể như lang sói.
Hắn đợi thời cơ hành động, chỉ cần quay lại bản thể, tất cả đều vãn hồi được, đều thuộc về hắn.
Lúc đó, Thần Nam đang được một cỗ sức mạnh thần bí bao phủ, thân thể trên hư không mờ dần, rồi tiến vào nội thiên địa vốn đã biến dạng hẳn, trở thành rộng lớn vô cùng, đã hợp nhất hoàn mỹ với thánh cảnh.
Đạo đạo thần phù do thần chung dmộ cổ hóa thành không tan vào nội thiên địa mà tản ra các góc.
Thần Nam tịnh không có cảm giác đạt được sức mạnh nhưng hắn kinh ngạc bởi phát hiện hình như mình nắm được thời không.
Vùng hòa tươi rực rỡ phía trước tùy theo tâm niệm của y mà nở tàn, Lôi Thần điện cùng theo ý chí mà đổi phương vị.
Nhất thời hắn chìm đắm trong nội thiên địa, cảm ngộ biến hóa kì diệu.
Sau này hắn mới hiểu, Thời Không bảo tàng là sức mạnh bản nguyên của thời không, hàm ẩn trong mộ cổ thần chung và vùng thánh cảnh, dung hợp chúng cũng có nghĩa đạt được nguyên bản của thời không.
Hắn cũng hiểu được Thời Không tháp chính là phiến thời không được dung hợp lại này.
Hiển nhiên, Pháp Tổ hiểu biết hữu hạn, không hiểu được Thời Không tháp chân chính là gì, không phải là một bảo vật tồn tại thật sự.
Thời Không bảo tàng chân chính đã dung hợp vào thân thể hắn.
Lúc hắn xuất hiện, Pháp Tổ và Đức Mãnh đồng thời gầm lên, lao vào hắn.
Cả hai không cảm tâm thấy bảo tàng bị một kẻ gần như phế nhân đoạt được, định xé nát hắn rồi hợp tác với ma tính Thần Nam.
Bản thẩn Thần Nam quả thực không có chiến lực nhưng đối diện với công kích hủy diệt của hai thiên giai cao thủ, hắn vẫn bình thản.
Tâm nệm vừa động, tiếng chuông du dương cùng tiếng trống trầm trầm vang lên, năng lượng của kiếm mang và ma pháp nguyên tố bị chặn lại.
Đoạn vùng hư không phía sau hắn phá toái, năng lượng hủy diệt vô tận được truyền vào đó.
Thần Nam rất muốn phản ngược số năng lượng đó lại cho Đức Mãnh và Pháp Tổ nhưng hắn phát giác sức mạnh bản nguyên của thời không chỉ tác dụng quanh hắn.
Tuy không thể tấn công tầm xa nhưng lại là sức mạnh phòng ngự hay nhất.
Phía xa, mắt Nam Cung Tiên Nhi liên tục lóe sáng, nàng biết dự cảm của mình đúng, Thần Nam già nua còn đáng sợ hơn ma tính Thần Nam.
Pháp Tổ và Đức Mãnh vô cùng tức giận, hai người hóa thành hai đạo ánh sáng lướt tới, tung ra tầng tầng sức mạnh hủy diệt, định chấn nát Thần Nam.
Nhưng hắn vững như Thái Sơn, dứng trên không khẽ phất tay, chuông trống du dương, không gian biến ảo, ma pháp công kích của Pháp Tổ tan như bong bóng trong hư không, biến mất vô ảnh vô tung.
Hào quang từ vô tận thần kiếm của Đức Mãnh lại tiến vào một không gian vô danh, mất tăm mất tích như bùn loãng chảy vào biển khơi, không dấy lên nửa bọt sóng.
Chúng thần há hốc mồm.
Họ có cảm giác Thần Nam già nua quá đáng sợ, đứng trấn tĩnh trên không, nhẹ nhàng hóa giải toàn bộ công kích của hai đại cao thủ.
Đúng là sâu không thể dò.
Thần Nam già nua đó đã triệt để trấn áp chúng thần.
Đức Mãnh và Pháp Tổ thở hồng hộc như trâu, sau cùng đành mặt dày dừng tay.
Thần Nam tuy biết Thời Không đại thần để lại bảo tàng ắt phi phàm nhưng không ngờ lại chống nổi lưỡng đại thiên giai cao thủ.
Hắn đứng trên không, thần niệm nhất động, thời gian liền nghịch chuyển, tác dụng luôn lên thân mình.
Mái tóc bạc phơ trở lại đen rầm, thân thể còng xuống thẳng lại, trong thoáng chốc trở lại với tuổi trẻ.
Nhưng thể nội vẫn trống không, hoàn toàn không có chiến lực, sinh mệnh chỉ như một thanh niên bình thường, dù vậy hắn cũng vô cùng hài lòng, hiện tại coi như thoát khỏi uy hiếp của sinh lão bệnh tử.
“Phụ thân cẩn thận!” Long Nhi ngoài xa kêu lớn, đồng thời đám đông cũng hô lên.
“Ha ha…” Ma tính Thần Nam đắc ý cười vang, hắn thành công lại gần, rồi tiến vào thân thể Thần Nam bản thể.
Nhưng trong thần thức của Thần Nam, tiếng cười đó tắt ngay, hắn phát hiện bản thể Thần Nam đang lặng lẽ nhìn mình, không mảy may sợ sệt.
“Thời Không bảo tàng là của ta, ngươi giấu ở đâu?” Ma tính Thần Nam phát hiện hiện tại mình không thể cảm ứng được cảm nghĩ của bản thể Thần Nam như trước.
“A…sao lại thế này?” Ma tính Thần Nam hoảng sợ kêu lên, phát hiện thân thể mình đang từ từ thu nhỏ lại.
Bản thể Thần Nam cười bình thản tiến tới, một tay nhấc ma tính lên, tay kia…giơ cao rồi vỗ xuống mông ma tính.
Chuyện này…bản thể đang làm gì? Coi ma tính là một hài đồng ranh mãnh chăng?
Ma tính Thần Nam suýt nữa giận đến hôn mê thổ huyết nhưng phát giác mình không còn khí lực giằng ra, múa may cánh tay nhỏ xíu: “Phế vật ngươi bỏ ta ra…”
Vừa gào lên, hắn lập tức im lặng, quả nhiên là tiếng con nít.
Ma tính Thần Nam kinh hãi dừng giãy giụa, chằm chằm nhìn bàn tay nhỏ xíu rồi nhìn sang bàn tay to lớn của Thần Nam, đó…là nhìn nhầm chăng! Không phải Thần Nam cao lớn hơn mà hắn bị biến thành con nít, thành một hài đồng.
“Sao lại thế này?” Ma tính Thần Nam khí phẫn gào lên: “Ngươi…dùng sức mạnh thời gian? Biến ta nhỏ lại, ta phải giết ngươi.”
Ma tính Thần Nam như một hài đồng bị bắt nạt, gầm lên liên hồi nhưng sức mạnh đã bị biến mất trong quá trình thời gian nghịch chuyển, giờ khác nào một hài tử, cứ gào khóc nhưng không làm được gì.
Bản thể Thần Nam bỏ hắn ra, dùng tâm cảm ứng sức mạnh ma tính tản ra, thấy rất rõ chiến lực hồn hậu bị thân thể hấp thu nhưng thử vận chuyển mới phát giác sức mạnh đó không hiểu ẩn ở đâu mà không tìm nổi.
Cũng như khi Thái Thượng Thần Nam tà ác trả sinh mệnh về bản thể, dù cảm giác được bị bản thể hấp thu nhưng sau cùng không biết được ẩn tại nơi nào.
Thần Nam định triệt để đưa ma tính về với hư vô nhưng đột nhiên bật cười.
Hắn thấy nên để nó lại, linh quang nổi lên, tựa hồ hắn thấy được con đường hoàn hảo.
Nhưng nụ cười đó lại khiến ma tính như hài đồng rụng rời xương cốt.
“Ngươi… cười cái gì…nghĩ cái gì?”
Thần Nam không để ý đến nó, trói vào trong thần thức rồi rời đi.
Lúc hắn bình tĩnh mở mắt trên không, phát giác thể ngoại có một tầng ánh sáng mờ mờ bao phủ, Pháp Tổ và Đức Mãnh cách đó không xa vô cùng ảo não, hiển nhiên cả hai vừa xuất thủ nhưng vẫn công cốc.
Ánh mắt hắn trong veo, quét khắp tứ xứ.
Chúng thần không hiểu đó là bản thể hay ma tính Thần Nam khoa trương cuồng vọng.
“Pháp Tổ, Đức Mãnh huynh, chúng ta gần nhau chút đi.” Thần Nam mỉm cười lướt về phía hai người, tuy không có chiến lực nhưng hắn khống chế được không gian và thời gian quanh mình nên vẫn phi hành được.
Pháp Tổ và Đức Mãnh đều là những lão thành tinh, thấy ma tính Thần Nam tan biến như con thiêu thân lao vào lửa, biết rằng không thể đến gần đối phương, thân hình lóe lên, chạy xa cả ngàn trượng như gặp ôn dịch.
“Hai vị, ta không có ác ý, những gì vừa nãy cho qua đi, ta chỉ muốn mời các vị cùng về thời thượng cổ, mấy người cùng ta về quá khứ, biết đâu chả có gặp gỡ kinh nhân gì đó.”
Nghịch chuyển thời không đáng là một đại sự kiện.
Danh Sách Chương: