Mục lục
Thần Mộ Ii
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đối với giọng ca Tử Kim thần long tự cho là tuyệt thế này, Thần Nam cũng không chịu nổi, thầm cảm thương cho chúng yêu trong Côn Luân Huyền giới, họ phải chịu đựng con rồng du côn những nửa năm.

Sau khi tiến vào Tấn quốc, hắn không yên tâm, chỉ sợ Long gia xảy ra biến cố gì nên ra lệnh cho Tử Kim thần long tới đó.

Chỉ có điều, khi hắn tới nơi mọi thứ đều trống trơn, người nhà Long gia không còn ai, nghe những người ở quanh đó nói lại thì ba tháng trước Long gia đã chuyển đi rồi.

Hắn hơi yên tâm, Long gia dù sao thì cũng là thế gia truyền thừa hàng nghìn năm, nhất định có nhiều con đường để rút lui.

Bây giờ Đông thổ không yên, bọn họ tạm thời rút khỏi tu luyện giới.

Đúng lúc Thần Nam định quay lưng bước đi thì một bé gái đáng yêu đột nhiên chạy tới, vui mừng gọi: “Đại ca ca, muội gặp huynh rồi, Long Vũ tỉ tỉ gửi cho huynh một bức thư!”
Thần Nam nhận lấy bức thư, mở ra liền ngửi thấy nước hoa thơm thoang thoảng, bên trên có viết bảy chữ: “Không thể quên được chốn giang hồ.


Trong lòng hắn vô rúng động, “Không thể quên được chốn giang hồ.

”…từ đáy lòng hắn dấy lên tư vị khó tả.

Long Vũ thần thái rạng rỡ, phong thái tự tin.

Người con gái tuyệt sắc này đúng là khác thường, nhẹ nhàng phất tay áo, quay người bước đi, trong tim dường như không hề lưu luyến.

“Không thể quên được chốn giang hồ.



Câu nói này khắc trong lòng hắn.

Hắn xúc động ôm lấy cô bé: “Nói cho đại ca ca biết, Long Vũ tỉ tỉ đi đâu rồi? có phải là đi quy ẩn cùng với gia đình không?”
“Long Vũ tỉ tỉ nói tỉ ấy phải đi vào giang hồ…” Giọng nói ngây thơ vang lên bên tai Thần Nam.

“Con lươn kia, chúng ta đi.


Tử Kim thần long từ phía xa bay tới, hỏi: “Đi đâu?”
“Vào giang hồ.


“Ngươi thần kinh sao, con sông nào, cái hồ nào! Nói cụ thể đi.


“Muốn đi? Không dễ như vậy đâu!” Mộng Khả Nhi áo trắng tung bay, đứng trên ngọc liên đài ngũ sắc, từ phía xa nhanh chóng bay tới, nét mặt nàng dù vô cùng bình tĩnh, nhưng Thần Nam nhìn ngực nàng phập phồng là biết được trong lòng nàng đang dao động kịch liệt.

“Grào…thì ra là tiểu nương bì ngươi! Bây giờ Long đại gia tu vi đại thành, không còn sợ ngươi nữa.

Grào…một trăm…” Con rồng du côn kêu gào ầm ĩ, quang chưởng khổng lồ liền bịt chặt mồm nó lại.

“Con lươn kia chết tiệt, mau câm mồm cho ta, bây giờ không được nói gì hết, không được làm loạn lên.

” Thấy Tử Kim thần long lộ vẻ nghi hoặc, Thần Nam vội vàng nói: “Ngươi không cần đa sự…”
Nhưng Mộng Khả Nhi nghe thấy lời Tử Kim thần long, lập tức biến sắc, thét vang, hình tượng thánh nữ hoàn toàn bay sạch.


“Con rồng vô lại, ta phải giết ngươi! Thần Nam, ta phải giết ngươi!” Mộng Khả Nhi điều khiển ngọc liên đài nhanh chóng lao tới, nàng ta phụng mệnh sư phụ, chuẩn bị vào Côn Luân sơn, liên hợp Yêu tộc, không ngờ lại gặp Thần Nam ở đây.

Thấy Mộng Khả Nhi tức giận tới cực điểm, Thần Nam lúc đó không hề nói gì, nhảy lên lưng Tử Kim thần long, thét lớn: “Con lươn kia, nhanh chạy trốn, coi như ta cầu xin ngươi!”
Tử Kim Thần long hơi bực mình, khó khăn lắm tu vi mới tiến triển, lại thêm có Huyền Vũ giáp hộ thể, đang chuẩn bị dương uy diệu võ một phen, nhưng bây giờ lại phải bỏ chạy…
“Grào…tiểu nương bì, tạm biệt!” Con con rồng du côn vốn gian giảo, nó dường như cảm nhận được điều gì, không muốn đổ dầu vào lửa kiểu “một trăm lần” nữa.

“Con rồng vô lại, ngươi dừng lại cho ta, Thần Nam ta phải giết ngươi!”
Mộng Khả Nhi đứng trên ngọc liên đài đuổi theo sát gót, nhưng Tử Kim thần long đã khác trước, tốc độ của Thần Long vốn vượt qua vạn dặm trong nháy mắt, Mộng Khả Nhi sao có thể bắt kịp?
“Thần Nam, ta phải giết ngươi!” Từ phía xa vọng lại tiếng thét khản đặc của Mộng Khả Nhi.

Cuối cùng Tử Kim thần long và Thần Nam cũng cắt đuôi được Mộng Khả Nhi, một người một rồng bay về phía bắc Tấn quốc.

Thần Nam biết thanh niên cường giả tới từ vùng cực hàn phía bắc đang ở quanh đó, cũng lờ mờ đoán ra đó là ai, trận chiến vạn năm trước lại tiếp tục kéo dài tới tận bây giờ.

Bản thân Đông Phương Trường Minh cũng không thể ngờ y có thể sống lại sau vạn năm, khi đó y vốn thuộc Phá Diệt đạo, là nhân vật số một số hai trong thế hệ trẻ khi đó, chỉ thất bại một lần vào năm mười sáu tuổi, tuy Thần Nam từng đánh bại y nhưng cuối cùng vẫn chết trong tay y.

Mặc dù khiêu chiến với người tu vi bị phế một nửa không hay ho gì nhưng vì báo thù cho lão tổ, y căn bản không để ý tới điều này.

Vạn năm trước, gia tộc của Đông Phương Trường Minh và Thần gia đã kết một mối thù oán khó giải.

Đại ma đầu Đông Phương Vân Phi, gia gia của y từng đã gây ra họa loạn cho tu luyện giới, bị nhất đại thiên kiêu Thần Chiến giết chết.

Để báo thù cho Đông Phương Vân Phi, người của Phá Diệt đạo đã mời cái thế đại ma vương Đông Phương Khiếu Thiên, người tung hoành thiên hạ một đời chưa từng gặp đối thủ, lúc về già tu vi đã đạt tới cảnh giới Tiên Võ, nhưng không muốn phá toái hư không phi thăng mà tự phong ấn bế quan trong băng huyệt.


Để báo thù cho tằng tôn Đông Phương Vân Phi, Đông Phương Khiếu Thiên rời khỏi huyệt băng, tìm tới Thần gia, và thất bại trong tay Thần Chiến, sau đó, Thần Chiến vì Vũ Hinh mà nghịch thiên đoạt mệnh, dùng lão làm đỉnh lô, khiến lão hồn phi phách tán.

Đây là mối thù khắc cốt ghi tâm đối với Đông Phương Trường Minh, ngõ hầu báo thù cho hai vị lão tổ, y dùng xảo kế khiến Thần Nam đang lúc tinh thần bạc nhược chấp nhận lời ước chiến.

Một người tu vi đã phế một nửa, muốn mượn tay hắn để từ giã cuộc sống, một đằng trong lòng ôm thù hận, định báo thù cho lão tổ, kết quả đương nhiên không cần đoán.

Đông Phương Trường Minh một chưởng đánh đứt tâm mạch của Thần Nam, sợ vô địch cường giả Thần Chiến báo cừu nên trốn vào nơi Đông Phương Khiếu thiên bế quan lúc cuối đời, ở đó bảy năm khổ luyện huyền công mới dám xuất quan.

Nhưng khi y vừa bước ra khỏi băng huyệt, gặp phải thiên địa đại biến, không gian phá toái, thần tiên rơi rụng… đương nhiên y cũng chỉ nhìn thấy vậy, đã bị vùi lấp trong băng cốc đổ sập, y chật vật bò vào trong huyền ngọc băng quan, từ đó mất đi tri giác…
Không ngờ khi tỉnh lại đã trải qua vạn năm, y nhanh chóng học ngôn ngữ của người đại lục bây giờ, hiểu được tình hình hiện tại, trong lúc vô tình nghe thấy cái tên Thần Nam, tìm hiểu được đặc điểm của huyền công gia truyền mà Thần Nam sử dụng, y có dự cảm rằng người này và người của vạn năm trước dường như… y không đợi được nữa, vội vàng xuôi Nam.

Y cảm khái vô hạn, chỉ có cảm giác, kẻ địch sắp tới trận chiến vạn năm trước sẽ tiếp tục tới bây giờ.

Lúc này Thần Nam đang đại khai sát giới ở cách đó mười dặm.

Mười mấy ngày truy sát, Thần Nam cuối cùng cũng phát hiện được tung tích địch nhân, cưỡi Tử Kim thần long bay về nơi của Đông Phương Trường Minh, thì nhìn thấy Huyền Trang hòa thượng toàn thân đầy máu bị đệ tử Đỗ gia và Loạn Chiến môn bao vây, tính mệnh nguy kịch.

Không cần hắn phải ra lệnh, Tử Kim thần long lao xuống quất mạnh đuôi, quét bay đi mười mấy người giải nguy cho Huyền Trang.

Mấy đệ tử này này không ai đạt tới ngũ giai cảnh giới, nhưng Huyền Trang hòa thượng đã bị trọng thương từ lúc gặp Lí Nhược Lan, chạy tới nơi này thì bị đám đệ tử của hai nhà vây ráp nên mới gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Thần Nam tay xách ma đao, lao vào trong vòng vây, những tu luyện giả chưa đạt tới ngũ giai cảnh giới, không mảy may uy hiếp tới hắn, lập tức hắn như một ma thần khát máu, vung đao là máu đổ.

“Phập.


Trường đao chẻ đôi đầu một đệ tử Đỗ gia, máu, óc rải khắp nơi.


“Choang, choang.


Ma đao chém gãy bảy kiện binh khí, bảy chiếc đầu cũng rụng theo, bảy xác chết không đầu phun máu ào ào.

“Phập, phập, phập.


Máu bắn tứ tung, ma đao xuyên từ ngực qua tim năm người thành một xâu, máu tươi phun tứ tung.

Thần Nam hóa thân thành tu la ma vương, ma đao trong tay thành đồ đao, chém ngang chém dọc, đầu người lăn lóc, tay chân bay tung tóe, toái thi vạn đoạn, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, máu nhuộm đỏ mặt đất, không quá một khắc, mấy chục cao thủ đều trở thành những mảnh xác vụn.

Huyền Trang hòa thượng hơi sững sờ, đây mới là nghệ thuật giết người, huyết hòa thượng cũng sinh lòng cảm khái.

“Thần Nam quả nhiên là ngươi, ha ha ha… không ngờ vạn năm sau sống lại, ta lại gặp được ngươi, đúng là ý trời, ý trời! Ân oán giữa hai nhà chúng ta, và cả ân oán vạn năm giữa hai chúng ta, thôi thì bây giờ hãy tiến hành trận chiến cuối cùng.

” Đông Phương Trường Minh lướt tới đây, dùng ngôn ngữ từ vạn năm trước thét lên.

“Hay quá, các ngươi đều đã ở đây, tiết kiệm thời gian cho ta khỏi phải đi tìm” Chiến đấu cuồng nhân, tuyệt sắc mĩ nữ Lí Nhược Lan, ứng trên phi kiếm nhanh chóng lao từ trên không xuống.

“Hắc hắc hắc! ” Đỗ Hạo cười nham hiểm, gã cùng với Lí Nhược Lan đuổi theo Huyền Trang hòa thượng tới đây, không ngờ lại gặp được tử địch Thần Nam nên cất tiếng: “Thần Nam, ta tu thành ma công, chỉ hận không thể nào tìm được ngươi, cuối cùng cũng phát hiện được ngươi, ngày chết của ngươi đến rồi.


Đúng trong lúc này, trên không trung ở phía xa xuất hiện một đạo ánh sáng ngũ sắc, bóng dáng tuyệt mĩ hiện ra giống như cửu thiên huyền nữ giáng trần, Mộng Khả Nhĩ đứng trên ngọc liên đài, chớp mắt đã tới gần.

Năm thanh niên cường giả cuối cùng cũng tụ tập lại.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK