Trên đời có rất nhiều sự tình con người không sao hiểu nổi.
Một con đường do vô tận hài cốt tạo thành nổi lên trên hư không thông đến không gian xa lạ, đó là Thông thiên chi lộ?
Xa thẳm mà hun hút, phảng phất không có tận đầu, cả phiến không gian không có thanh âm nào, con đường bạch cốt trải về xa trong tĩnh lặng, cơ hồ là tử giới từ tuyên cổ đến nay, hiển lộ vẻ quỷ dị, ghẻ rợn khiến người ta nảy sinh hàn ý.
Tất cả vượt ngoài tưởng tượng của Thần Nam, hắn vẫn cho rằng, Thông thiên chi lộ phải khác, nơi ở của Thiên sao lại tà dị như vậy? Con đường tử tịch vô tận này tựa hồ không giống như tưởng tượng.
Hắn không lỗ mãng bước lên, bởi không muốn dấn thân vào nơi không biết dẫn tới đâu.
Lúc hắn ngẩn ra, linh hồn năng lượng hùng hậu bị Tà Tôn dẫn về phía ma cầm, cốt lộ mờ dần, đường hầm không gian dưới ma cầm càng lúc càng rõ.
“Gào..” Tà Tôn rống lên, thân ảnh khô gầy hiện rõ vẻ âm u, ngọn ma cầm có thể đoạt được lục dục của người khác phóng ra hào quang yêu dị, sáu dây đàn Thiên Long bay lượn ngược chiều.
Hiển nhiên Tà Tôn đã nhận ra cốt lộ trước mặt Thần Nam, lại nhìn con đường thần bí trước mặt mình, lão kinh ngạc, Thông thiên chi lộ sao lại xuất hiện hai tình huống? Nguy hiểm đang tràn tới.
Đúng lúc đó, Cửu Đầu Thiên Long hình như tỉnh lại, vừa nãy nó chính diện đối kháng với ma cầm, lục dục cầm âm suýt nữa lấy mất linh hồn y.
Lượng Thiên xích lóe lên, điên cuồng quét vào con đường trước mặt Tà Tôn.
Bị sức mạnh hùng hôn oanh kích, con đường nối với chân trời vô tận bị xé toang, không gian thông đạo dần tan đi.
“Chết tiệt.” Tà Tôn phẫn nộ kêu lên, dù còn hoài nghi đó không phải là Thông thiên chi lộ chân chính nhưng lão vất vả mở ra, giờ bị người ta phá hoại, đương nhiên nổi giận.
Con đường trước ma cầm bị ngăn lại, bạch cốt thông đạo trước mặt Thần Nam lại hiển hiện, linh hồn năng lượng vô tận bị ngăn lại ở đó.
Đột nhiên Tà Tôn lãnh tĩnh lại, mỉm cười hung ác.
Cửu Đầu Thiên Long hình như cũng tỉnh ngộ, sao lại ngăn cản Tà Tôn, đó hình như không phải là Thông thiên chi lộ chân chính, nếu đại địch tiến vào, biết đâu chẳng bị vây khốn trong đó.
Hai đại cự đầu tựa hồ hiểu được lợi hại, cùng thu tay lại, lao vào Thần Nam, cả hai có cùng ý nghĩ lấy hắn làm thí nghiệm.
Xem đó có phải Thông thiên chi lộ không.
Lưỡng đại cự đầu ngầm ra tay, đẩy hết thiên giai linh hồn tán lạc trên không vào cốt lộ, con đường trước mặt Thần Nam hoàn toàn hiện rõ.
Đoạn cả hai cùng cười hăng lắc như hai lão hữu nhiều năm, liên thủ ép tới Thần Nam, định đẩy hắn vào trong không gian liên thông với cốt lộ vô tận.
“Hai lão tạp chủng!”
Thấy họ hậu giáp kích, cấm cố phiến không gian đó, Thần Nam phẫn hận cất tiếng mắng.
“Không hổ là Thông thiên chi lộ dùng máu mở ra.” Tà Tôn cười lạnh khiến những thiên giai cao thủ quan chiến ngoài xa rụng rời.
Lão âm u cất tiếng: “Hậu sinh khả úy.
Hắc hắc, lão hủ đành đứng ngoài, mời các hạ bước lên Thông thiên chi lộ!”
“Gào…” Cửu Đầu Thiên Long phát ra chín tràng long khiếu, thanh âm truyền khắp hắc ám thế giới: “Lên đường đi, hai người bọn ta tiễn ngươi, đi nào.”
“Nếu ta không đi thì sao?” Thần Nam lạnh lùng nhìn lưỡng đại cự ma.
“Ha ha… ngươi còn được chọn lựa sao, đừng mơ mộng, chúng ta đưa ngươi.” Tà Tôn cười lạnh lùng.
“Tiểu tử ngươi đi mau.
Còn nhiều hồng hoang cự ma có không ít kẻ ganh tị, muốn nhân lúc mới kết thúc đại phá diệt thời đại tiến lên Thông thiên chi lộ, may ra lấy được sức mạnh bản nguyên của Thiên.”
“Tạp chủng!”
Thần Nam không nói gì thêm, nghe hai cự hung lên giọng, chi bằng lãnh tĩnh xuất thủ.
Vô tình đao chém ra, vạch thành một quỹ tích ưu mĩ mà huyền dị giữa thiên địa.
Vô tận không gian hóa thành hỗn độn, những nơi đi qua, hư không bị cắt nát.
“Hắc.” Cửu Đầu Thiên Long hừ lạnh, Lượng Thiên xích quét ra, chạm vào vô tình đao.
Đồng thời, ma cầm chi âm lại tấu lên nhưng lần công kích này khác hẳn, lục dục cầm âm có thể lấy được linh hồn người ta tập trung hết lên mình Thần Nam.
Sáu dây đàn Thiên Long lần lượt bay lên, cuồng loạn vũ động trên không, bắn ra năng lượng vô cùng tà dị, định đoạt hết lục dục của Thần Nam, chấn nát linh hồn hắn.
Trận đại chiến kịch liệt khiến trời đất tung hoành, chúng nhân ngoài xa nhìn vào vùng hư không này chỉ thấy từng làn sóng hỗn độn lan tràn, cơ hồn muốt nuốt chửng cả thế giới.
Cây Lượng Thiên xích như ngọn núi, Thái cổ ma cầm như dải ngân hà từ trên trời đổ xuống, quét sạch mọi ngăn cản.
Nơi song phương tranh đấu vô cùng rộng lớn, áp lực vô biên dậy lên khắp thiên địa khiến những cao thủ quan chiến phải lui xa.
Nhìn vùng hào quang hỗn độn quán thông thiên địa, tất cả vội vàng di động.
“Ầm, ầm, ầm.”
Sấm sét đổ xuống ầm ầm, những cơn sóng hỗn độn khắp trời, Lượng Thiên xích và ma cầm rung lên liên tục.
Trận chiến kéo dài một thời thần, sau cùng lưỡng đại Thái cổ cự ma cũng đẩy được Thần Nam vào cốt lộ do vô tận hài cốt tạo thành, u minh chi quang âm u liên tục lóe sáng.
Thần Nam bị cốt lộ đưa đến không gian xa lạ.
“Hai lão tạp chủng, hôm nay bức ép ta, ngày sau ta sẽ hoàn trả gấp người.” Thần Nam phẫn nộ gầm lên nhưng đành bó tay, lối về đã bị phong tỏa, hắn bị đẩy vào không gian tà dị.
“Ha ha… đợi ngươi quay lại hẵng nói những lời cay độc đó.” Cửu Đầu Thiên Long cười vang, vô cùng sướng khoái.
Ngoài xa các thiên giai cao thủ xôn xao, đều vô cùng kinh hãi.
Nét cười trên mặt Tà Tôn dần thu lại, hôm nay làm gì cũng công cốc.
Lão tỏ vẻ lạnh lùng dần, đột nhiên xuất thủ với Cửu Đầu Thiên Long.
Lại một trường đại chiến nổ ra…
Nhưng Thần Nam không có cơ hội chứng kiến, cốt lộ phía sau tan biến, lối về bị cắt, chỉ còn cách tiến lên.
Con đường bạch cốt thâm u đưa hắn đến một không gian đáng sợ mà quỷ dị.
Thiên địa hôn ám, không thể coi là quá tăm tối nhưng cũng lấy gì làm sáng sủa, từng đạo minh khí âm u trôi nổi giữa không trung, phía trước trắng xóa, mặt đất toàn là hài cốt, ngập ngụa tử vong khí tức.
Không có thanh âm, sinh khí, tử tịch lan tràn.
Thần Nam phát hiện thần niệm tối đa chỉ thám sát được một dặm, tựa hồ có một sức mạnh khó lòng chống nổi cấm cố phiến không gian này.
Hắn định phi hành nhưng thử mấy lần đều thất bại, chỉ bay được hơn trăm thước là cùng.
Sức mạnh của Thời Không bảo tàng tựa hồ tan đi.
Không, dò xét cẩn thận, hắn phát giác không phải tan mất mà bị nhược hóa vô hạn.
Không chỉ thế, mọi thần thông cũng thế, thậm chí không phi hành nổi.
Hắn kinh hoảng.
Vì sao lại thế, lẽ nào tu vi của hắn bị phế.
Hắn nội thị cẩn thận, nhận ra thân thể không có vấn đề gì, chỉ có các loại thần không được cường thịnh như trước.
Tại sao thế? Hắn vô cùng bất an.
Tất nhiên đây là thế giới xa lạ, thực lực mới là bảo đảm sinh tồn.
Rảo bước trong vô tận hài cốt, hắn định tìm manh mối trong cốt hải.
“Đây là… hài cốt của thiên sứ mười sáu cánh.”
Hắn vô cùng kinh hãi, phát hiện được một bộ hài cốt sáng rực kim quang trong đống bạch cốt.
Thiên sứ mười hai cánh đã là thiên giai sơ cấp cường giả, mười sáu cánh… tuyệt đối là cự phách hồng hoang cao thủ, mà trong cốt hải này, đó chỉ là một bộ xương rất bình thường.
Không gian đáng sợ.
Địa vực cổ quái.
Hắn khẽ vạch vào hài cốt thiên sứ mười sáu cánh, bộ hài cốt vàng rực vô thanh vô tức nát tan.
Hắn ngẩn người, thần thông bản thân không phải suy giảm rồi sao, cớ gì còn uy thế như thế? Nên nhớ đó là hài cốt của thiên giai cao thủ, một tu giả không thể phi hành thoải mái không thể tác động được.
Liên tục quan sát và thí nghiệm trong thế giới này, nửa thời thần sau hắn hiểu được bản chất của vấn đề.
Không phải hắn có vấn đề gì mà tất cả tại không gian này.
Có thể áp chế tất cả.
Thiên giai tu vi của hắn cũng chi phi hành trăm thước, hài cốt của thiên sứ mười sáu cánh cũng khác nào của thiên sứ thông thường.
Những cao thủ siêu việt đến đây đều bị áp chế.
Vì sao lại thế, nơi đây là thế nào? Trong lòng hắn đầy nghi vấn.
Nhưng nơi đây tựa hồ… là tu luyện thánh địa.
Tất cả đều bị áp chế, nếu ở lại đây tu luyện đột phá, lúc quay lại thế giới hiện thực sẽ đạt đến cảnh giới nào.
Đã biết đây là không gian thế nào, Thần Nam tiến bước trong cốt hải mênh mang để tìm hiểu, bằng không hắn không thể an lòng.
Sau cùng cũng thấy cảnh vật khác, phía trước có một tấm bia đá cao hai chục trượng đứng sừng sững trong xương trắng, vừa âm u và bắt mắt.
Hắn từng bước tiến tới, nhíu mày nhìn tấm bia.
Trên tấm bia cổ lão khắc mấy hàng đại tự nhuộm đầy tuế nguyệt thương tang nhưng hắn không đọc được chữ nào.
Nhưng trong lúc chăm chú quan sát, mấy chữ trên tấm bia chợt phóng ra u minh chi quang, hóa thành một đạo tinh thần lạc ấn tiến vào óc hắn.
Một thân ảnh cao lớn, lẫn trong minh vụ, không hề phát ra dao động năng lượng, đứng lặng trên hư không, phát ra khí tức vô cùng cổ xưa, phảng phất từ thời tuyên cổ, chầm chậm lên tiếng: “Cổ thiên lộ, lui một bước biển rộng trời cao, tiến một bước vực sâu vạn trượng.”
Hư ảnh mờ dần, Thần Nam ngẩn ngơ, đúng là Thông thiên chi lộ? Không, là thông thiên cổ lộ, tựa hồ là một thế giới bị quên lãng, một con đường cổ lão bị bỏ quên.
Danh Sách Chương: