“Á…ta hận! Ta hận!” Bất Tử Chi Vương thét lên rùng rợn, không lý tới việc đoạt thần cách của Minh Thần Gia Long nữa.
“Thần Nam…nhất định phải tiêu diệt…tên Bất Tử Chi Vương này…tuyệt đối không để y…chạy tới khu vực loài người sinh sống, nếu không hắn sẽ điên cuồng báo thù…những nơi hắn đi qua…nhất định xương sẽ chất thành núi.
”
Bóng của La Mạn Đức Lạp càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng quang mang lóe lên, sinh mệnh chi hỏa của lão hoàn toàn tắt ngúm, nơi lão đứng đến một chút xương tàn cũng không còn.
“Á.
.
”Thần Nam ngửa cổ lên trời hét vang, mái tóc dài dựng đứng, thần cách của Minh Thần nhanh chóng bay vào miệng gã, ma khí vô tận từ trên người hắn phóng ra, cuồn cuộn lao ra khắp bên ngoài thần điện
Cổ thần điện vẫn tồn tại một số loại sức mạnh thần bí bảo vệ, đã trải qua hàng nghìn năm rồi, bây giờ cuối cùng đã đổ sập, ‘rầm’ một tiếng, cát bụi bay đầy trời.
Trong khu núi phía xa, vong linh ma pháp sư Lai Ngang và một người thần bí mặc áo bào màu đen thùng thình, đều cảm nhận được một luồng khí tức tử vong đáng sợ.
“Tang Đức hiền giả, người cảm nhận thấy không? Chẳng nhẽ tên Bất Tử Chi Vương đã đoạt được thần cách rồi, thành công phong thần rồi sao?” Lai Ngang hơi sợ hãi
“Ta không biết, ma pháp thủy tinh cầu căn bản không hiện rõ cảnh tượng trong sa mạc, tuy nhiên….
thần cách của Minh Thần Gia Long dường như quả thật đã phá được phong ấn rồi thoát ra ngoài rồi…”
“Đại hiền giả, tình hình của chúng ta vô cùng tệ, nhân viên chấp pháp của Quang Minh giáo hội sắp tới rồi, còn chúng ta rất khó đoạt được thần cách trong lãnh địacủa Bất Tử Chi Vương, bây giờ càng trở nên vô vọng.
”
Trong vùng thâm sơn xa xôi, nhân viên chấp pháp của Quang Minh giáo hội cùng kinh ngạc kêu lên: “Chẳng lẽ…truyền thuyết là đúng hay sao, Minh Thần Gia Long được an nghỉ ở đây?”
“Trời ơi, hai tên vong linh pháp sư không thể đoạt được thần cách của Minh Thần Gia Long sao?”
“Như vậy làm sao đây, chẳng lẽ quả thật có người đang muốn nhân gian phong thần sao?”
Người đứng bên cạnh Lai Ngang là Tang Đức, xuyên qua chiếc áo chào màu đen dài rộng có thể nhìn thấy bên trong là một bộ khung xương trắng nhởn, thịt của lão đã sớm bị phân hủy hết, để có thể sống lại, lão đã chuyển hóa thành vong linh cấp cao.
Tuy nhiên, trải qua hàng ngàn năm phong ấn, lão đã tiêu hao hết năng lượng vong linh, cuối của chỉ còn lại một sợi linh hồn chi hỏa, sau khi thoát khỏi giam hãm, để tiện cho việc đi lại, lão chọn một bộ khô lâu cốt thượng đẳng, để linh hồn chi hỏa của mình nhập vào trong, chuẩn bị tu luyện một số thuật pháp thất truyền của vong linh hệ, để chuyển hóa thành một khô lâu vương.
Tang Đức là đại hiền giả của vong linh hệ, hơn nữa là một nhân vật của hàng nghìn năm trước, lão biết rất nhiều bí mật mà người khác không biết, trước sau gì đều giấu trong lòng mình, chưa từng nhắc tới với ai.
Lão biết được thần cách của Minh Thần Gia Long đời trước dường như bị phong ấn ở trong một dãy núi ở phía đông nam của Tân Lan đế quốc, nếu như có thể phá được phong ấn, có được truyền thừa, thì có thể tạo ra một vị Minh Thần mới, tuy nhiên quá trình phá phong ấn, vô cùng nguy hiểm, nếu không cẩn trọng, rất có thể hóa thành tro bụi
Vài ngày trước,Tang Đức và Lai Ngang bắt đầu đi sâu vào trong dãy núi phía đông nam của Tân Lan Đế quốc, thực hiện kế hoạch tìm kiếm, đúng trong lúc đó, hồng y đại giáo chủ Mã Luân của Quang Minh giáo hội đột nhiên phái người truy sát.
Đến tận lúc này, Tang Đức mới biết, người của Quang Minh giáo hội nhật đình đã giở trò ở trên người bọn họ, để lúc lão nói những bí mất với Lai Ngang, sẽ bị những pháp sư hùng mạnh của Quang Minh giáo hội thông qua ma pháp thủy tinh cầu biết được.
Một số nhân viên quan trọng trong Quang Minh giáo hội, mặc dù biết Tang Đức được cứu ra, nhưng vẫn không có hành động gì, cho tới khi biết được bí mật kinh người, hồng y đại giáo chủ Mã Luân mới bắt đầu hạ lệnh truy sát.
Tang Đức lập tức bảo Lai Ngang phá giải ma pháp ấn tích mà Quang Minh giáo hội sử dụng trên người họ, hai người mấy ngày hôm nay không ngừng phải chạy trốn nhân viên chấp pháp của Quang Minh giáo hội trong núi, chưa từng thật sự đối diện chiến đấu.
Bọn họ đã mấy lần tới bên ngoài mép sa mạc, pháp sư vong linh hệ có trực giác vô cùng mẫn cảm với những sinh vật bất tử, biết được bên trong có một Bất Tử Chi Vương hùng mạnh khó dò.
Hai người không dám bước vào nửa bước.
cuối cùng quyết định trong lúc Bất Tử Chi Vương phá được phong ấn của thần cách sẽ lại tới nơi này, xem có thể tìm kiếm cơ hội đoạt lấy hay không?
Không suy nghĩ, bọn họ dường như đã tới chậm một bước, cả vùng sa mạc đã bị bao phủ bởi một lớp ma khí đen kịt, ma khí vô biên bắt đầu lan tràn ra ngoài núi, lúc này mà xông vào chắc rằng không những không thu hoạch gì, ngược lại mất mạng vô ích.
Lai Ngang hỏi: “Đại hiền giả, chúng ta phải làm thế nào đây?”
Tang Đức khoác áo bào, nhìn chằm chằm về phía sa mạc, hơi nghĩ ngợi rồi nói: “Xem ra, thần cách của Minh Thần Gia Long và chúng ta không có duyên phận, bây giờ chắc đã có người chiếm được rồi, ta cảm thấy không giống với Bất Tử Chi Vương.
Chúng ta hãy ở đây đợi xem nào.
” Cũng trong lúc này bảy vị chấp pháp của Quang Minh giáo hội ở phía xa cũng không dám tiến thêm, bọn họ cảm thấy khí tức hắc ám đáng sợ, tất cả đều kinh hãi, nếu đúng là có người đang nhân gian phong thần, bọ họ quả không dám tưởng tượng…
Theo truyền thuyết, Minh Thần và Quang Minh thần không hề thân thiết gì, mặc dù không đến nỗi như Hắc Ám đại ma thần thù hận không đội trời chung với Quang Minh Thần, nhưng tuyệt đối cũng chẳng phải là thiện nam tín nữ gì.
Những người này truy sát tín đồ vong linh ma pháp sư của lão, hơn nữa đã đuổi tới nơi… tình hình vô cùng nghiêm trọng, vài vị chấp pháp thầm cầu nguyện, nếu như có người phong thần thành công, hi vọng người đó có thể giữ lại được linh thức của bản thân, đừng đồng hóa với kí ức còn lại của Minh Thần Gia Long đời trước.
Ma khí vô tận vẫn tiếp tục tuôn ra cuồn cuộn, lan tràn theo dãy núi dài vô tận, cảnh tượng của ngày tàn hiện ra, bọn Tang Đức, và vài nhân viên chấp pháp của Quang Minh giáo hội, bây giờ đều đã ở trong ma khí.
Nếu như cứ tiếp tục như thế này, nói không chừng ma khí hắc ám sẽ lan tỏa tới thị trấn ở bên ngoài đại sơn, suy cho cùng thì đây cũng là thần cách của chủ thần tiến hành truyền thừa.
Tuy nhiên đúng trong lúc này, Thần Nam ở trong sa mạc thét lên một tiếng ‘Á…” âm ba cuồn cuộn khắp không gian, truyền khắp dãy núi liên miên, hắn cảm thấy trong người dường như có một linh hồn tàn khuyết đang dãy giụa, muốn cướp lấy cơ thể.
“A…là kẻ nào? Mau ra đây cho ta!”
Thần Nam vô cùng phẫn nộ, hắn cảm thấy hơi bị lừa, cái gọi là truyền thừa không giống với trong tưởng tượng, không phải là đoạt được thần cách một cách đơn thuần, đã có một linh hồn tàn khuyết muốn đoạt lấy quyền chỉ đạo cơ thể hắn, thậm chí hắn nhận được một luồng ý thức, linh hồn đó muốn dung hợp với gã.
“Tuyệt đối không được! Ta chính là ta, tuyệt đối không thể chấp nhận ý thức của kẻ khác, dù là thần cũng không được, Gia Long ngươi mau ra đây, cút ra khỏi người ta!”
Từ trước tới giờ, người dám mắng chủ thần quả không nhiều, bây giờ Thần Nam không những lớn tiếng quát mắng, nếu như có thể động thủ, e rằng hắn còn muốn đánh cho vị Minh Thần trong truyền thuyết này một trận, hắn không tin vị Minh Thần tuyệt đối không thể dung hợp vào với gã, rất có thể sẽ xóa sạch đi ý thức của gã.
Trên thực tế thì, linh hồn tàn khuyết đó còn phẫn nộ hơn, đã từng là chủ thần lại không tài nào chinh phục được cơ thể của một người bình thường ở trước mắt, đây đúng là quá tà dị.
“Thể chất thật kì quái! Một ý chí thật mạnh mẽ! Cơ thể này ta lấy chắc!” Linh hồn tàn khuyết của Minh Thần Gia Long dùng dòng ý thức lớn tiếng kêu lên trong đầu Thần Nam.
“Á.
.
á.
.
” Thần Nam đột nhiên cảm thấy đầu đau đớn vô cùng, giống như bị kim đâm, dao chém, cơ hồ vỡ tung.
“Đừng có phản kháng, chấp nhận ta, chúng ta hòa làm một, chỉ trong chớp mắt ngươi sẽ có được những thần thông của ta, có được thần cách của ta, ngươi sẽ là người mạnh nhất trong khắp thiên hạ này, không, cho dù là tới tiên giới, cũng không kẻ nào có thể làm gì được ngươi! Chẳng lẽ ngươi không muốn trở thành thần hay sao? Ta chính là chủ thần trên thiên giới, chỉ cần ngươi đồng ý hòa nhập lại, sau này chúng ta sẽ tại cùng với thiên địa, tỏa sáng cùng nhật nguyệt.
.
” Minh Thần Gia Long vừa giành lấy quyền điểu khiển cơ thể Thần Nam, vừa không ngừng mê hoặc.
“Ngươi là một tên thần ngu ngốc, cút ra khỏi người ta, ta chính là ta, tuyệt đối không nhập vào với ngươi!” Thần Nam ôm đầu, lăn qua lăn lại trên mặt đất, đau đớn khiến hắn suýt nữa ngất đi, nhưng hắn biết rằng tuyệt đối không được phép nhắm mắt lại
“Kì quái, kì quái, kia là một con người sao?” Minh Thần Gia Long vô cùng phẫn nộ, mặc dù linh hồn tàn khuyết, thần lực còn lại chẳng là bao, nhưng dù sao lão cũng từng là một chủ thần, lại không cách nào không chế được ý thức và cơ thể của Thần Nam.
Trong khi bị từng đợt sóng tinh thần của Gia Long tấn công, Thần Nam đột nhiên thét lớn lên một tiếng, “á.
.
” trong đầu đau đớn vô cùng, chợt hắn cảm thấy trong lòng lóe sáng, một cánh cửa đóng kín dường như đột nhiên mở ra.
Một cảnh tượng xất hiện trong đầu gã.
Trên vách đá cheo leo, Mộng Khả Nhi cầm kiếm đi về phía gã, Liệt huyết tổ độc trong người ngấm vào xương cốt, không có sức lực chống đỡ, thần trí dần dần mơ hồ, hai mắt hắn đỏ ngầu, tóc rối bời, chạy tới nơi vách vỡ nát, không chút do dự nhảy xuống dưới.
Dòng sông cuồn cuộn cuốn hắn về hạ lưu, lưu lạc tại một sơn thôn mộc mạc, và đã sống cùng với kẻ đại thù là Mộng Khả Nhi.
Gã đi theo lão Đan Ni Đông ngày ngày đi bắt cả, sau đó đã trở thành một thợ săn xuất sắc nhất của thôn.
Gã đánh bại tên vô lại Mạn Lợi Áo, cùng với Mộng Khả Nhi kết thành phu thê, sau khi kết hôn hai người tương kính như tân.
Trong não chấn động một tiếng, hắn đã hoàn toàn phục hồi lại trí nhớ, nhớ lại những chuyện trong quá khứ, thật không dám tin hắn đã cùng với Mộng Khả Nhi kết thành vợ chồng, điều này…hắn sững sờ, thật là hoang đường,, đúng như một giấc mơ,,
“Đáng ghét, tại sao lại như vậy, một người bình thường, tại sao lại khó chinh phục tới như vậy?”
Lời nói của Minh Thần Gia Long kéo Thần Nam về với thực tại, lúc này hắn cảm thấy đầu không còn đau đớn nữa.
Danh Sách Chương: