Ngân phát thanh niên nam tử uy thế kinh thiên động địa, cả thế giới và mười bảy tầng địa ngục run lên vì y tới, y như chúa tể cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.
Chiếc giường bằng xương treo lơ lửng, ngân phát thanh niên nam tử im lặng bất động, nằm nghiêng trên giường, đôi mắt thương tang nhìn khắp một lượt.
Mạnh như thủ mộ lão nhân cũng hô lên kinh hãi: “Ma Chủ.”
Tây thổ Đồ Đằng biến sắc, tựa hồ nhớ ra, lẩm bẩm: “Hỏi mặt đất…ai trải qua bao chìm nổi? Chỉ có ta… Ma Chủ.
Lẽ nào là…Ma Chủ… trong truyền thuyết đó.”
Thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên ngẩn ra rồi kêu lên: “Ma Chủ thúc thúc còn sống?” Nàng như mộng ảo không hoa, lưu lại tàn ảnh, thân hình phong hoa tuyệt đại như hồng mang xuất hiện cạnh cốt sàng cao cao tại thượng.
Độc Cô Tiểu Huyên tựa hồ không sợ Ma Chủ uy chấn thiên cổ, kích động gào lên: “Ma Chủ thúc thúc mau nói đi, vì sao thúc sống lại? Còn phụ thân cháu sao vẫn chưa sống lại?”
Đôi mắt tang thương của Ma Chủ hơi sáng lên nhưng không nói gì.
“Ma Chủ thúc thúc mau nói đi, vì sao phụ thân cháu vẫn chưa sống lại? Cháu biết phụ thân vẫn ẩn tàng trong chúng sinh, đợi đến lúc nghịch loạn âm dương sẽ quay lại.” Nàng ta dị thường kích động, còn đâu dáng vẻ ung dung thường ngày.
Ma Chủ đứng bất động như trung tâm thế giới, là thế gian đệ nhất tuyệt đỉnh cao phong được người đời ngưỡng vọng.
Độc Cô Tiểu Huyên định lên lay động Ma Chủ nhưng bị một cỗ đại lực vô danh bùng lên hất lùi lại.
Đôi mắt tang thương của Ma Chủ nhìn vào chỉ cốt trên không, ngưng thị lên dải hồn phách, sáng lên nét khác lạ.
Đoạn dao động lay chuyển thiên địa bùng phát khiến mấy vị chí tôn cấp cao thủ có mặt đều cảm giác như núi cao biển lớn đang chuyển động.
Khí tức cuồng bá che kín chỉ cốt, Ma Chủ biến mất, lúc y xuất hiện lại, cốt sàng cũng đến cạnh hồn ảnh mơ hồ ở bên chỉ cốt.
Hồn ảnh như có linh tính, tựa như thống khổ giãy giụa, giở thủ chưởng bổ vào Ma Chủ.
Dao động năng lượng hùng hậu khiến Tây thổ Đồ Đằng, thủ mộ lão nhân ngoài xa cũng tỏ vẻ ngưng trọng.
Ma Chủ không tránh, hai mắt đột nhiên sâu như biển phát ra thần quang sáng lóa, tựa hồ trong hư không hắc ám xuất hiện hai tia sét, đánh tan chưởng lực kinh nhân.
Hồn ảnh đột nhiên phát ra thần thức dao động bài sơn đảo hải, tiếng ma khiếu cuồng bá vang vọng: “Gào...”
Hư không liên tục tan tành, linh hồn vô số phi cầm tẩu thú bị tiêu diệt, tiếng ma khiếu đáng sợ đã trực tiếp câu hồn người khác.
Mạnh như bọn Thần Nam, Tử Kim thần long cũng không chịu nổi, suýt ngã từ trên không xuống.
Hai mắt hồn ảnh bắn ra hào quang tà dị, đấu với hai mắt Ma Chủ, đồng thời, chỉ cốt từ dưới chân hồn ảnh rung lên, quét vào Ma Chủ.
“Ầm.”
Ma Chủ và hồn ảnh đối thị, căn bản không tránh chỉ cốt, bị đánh trúng ngay.
Cốt sàng do xương thần linh tổ thành nát tan, rải khắp không trung.
Bất quá, chỉ cốt đánh tan được cốt sàng, đập lên mình Ma Chủ lại không mảy may lay động, mà lại bị một cỗ đại lực hất bay hơn ngàn trượng.
Hai mắt Thần gia Viễn tổ vẫn lạnh tanh, đứng bất động ngoài xa.
Thần Chiến cầm thần kiếm ngàn trượng lộ vẻ mê mang, đồng thời sát khí lan tràn, đứng im một chỗ.
Thủ mộ lão nhân, Tây thổ Đồ Đằng, thần nữ không có ý xuất thủ, đều muốn xem Ma Chủ trong truyền thuyết mạnh đến cảnh giới nào.
Chỉ cốt cao mấy chục trượng phát ra dao động năng lượng đáng sợ, đập vào Ma Chủ lẫn nữa, cùng lúc trời cao nứt toác, Bái Tướng đài biến mất đã lâu lại phá không bay tới, đập vào chỉ cốt.
Hai hàng chữ: “Ức vạn sinh linh là binh, trăm vạn thần ma là tướng!” giao nhau trên không thành hình chữ thật, tỏa sáng chói lòa rồi chém xuống chỉ cốt.
Thủ mộ lão nhân lẩm bẩm: “Bái Tướng đài do Ma Chủ tế luyện thành… tàn hồn ẩn chứa trong đó là y.”
Chỉ cốt và Bái Tướng đài va nhau, từ Bái Tướng đài từ từ nổi lên một đạo hư ảnh, ngưng tụ thành một đạo tàn hồn!
Độc Cô Tiểu Huyên lẩm bẩm: “Có phải vì trong Bái Tướng đài có một điểm linh hồn năng lượng của Ma Chủ nên mới không diệt vong?”
Tàn hồn xuất hiện trên Bái Tướng đài mơ mơ hồ hồ nhưng uy thế cũng lăng lệ bức nhân như tàn hồn từ chỉ cốt, phong thái bao trùm thiên hạ, duy ngã độc tôn.
Hồn ảnh ngửa mặt hú vang, là chấn nhiếp xuất phát từ linh hồn, y thoát khỏi Bái Tướng đài, lao vào thể nội Ma Chủ cách đó không xa.
“Ầm.”
Một cỗ cuồng bạo khí tức hủy thiên diệt địa tràn ra, uy thế của Ma Chủ khiến ai nấy lạnh mình, dao động năng lượng đáng sợ tràn khắp tầng địa ngục mười bảy rồi như sóng biển dâng trào, nhập vào thể nội y.
Ma Chủ đang năm nghiêng nghiêng từ từ đứng dậy, mái tóc màu bạc lất phất trong gió, khí tức kinh hồn tràn ra nơi nơi, ánh mắt không rời khỏi tàn hồn phân ly từ chỉ cốt.
Hiện tại, năng lượng tàn hồn, thân thể cùng bất diệt linh thức dung hợp lại, chiếm ưu thế hoàn toàn, đẩy tàn hồn trong chỉ cốt liên tục gầm vang, không cùng Ma Chủ tiếp tục tiến hành so kè tinh thần mà phá toái hư không, vô số hồn ảnh lao vào Ma Chủ.
Ma Chủ vung tay, màn sáng trùng trùng trùm lên tàn hồn rồi áp chế luôn.
Chỉ cốt cuồng bạo vũ động, thoát khỏi Bái Tướng đài rồi nhanh chóng lao tới.
Ma Chủ hừ lạnh, uy nhiếp từ linh hồn phát ra khiến chỉ cốt dừng lại thoáng chốc.
Ma Chủ ảo hóa ra bàn tay khổng lồ, cơ hồ thu được cả thiên địa, trùm lên chỉ cốt.
Đoạn y hét vang, mái tóc bạc tung bay cuồng loạn, phát ra vô tận sát khí, thiên địa hắc ám như màn đêm buông xuống.
“Ầm.”
Tiếng nổ vang lên, chỉ cốt vỡ tan, thiên địa lại sáng rõ.
Chỉ cốt trấn áp mười tám tầng địa ngục bị Ma Chủ đánh tan thành tro bụi, biến mất khỏi thiên địa.
Chín giọt huyết thủy đỏ lừ ngưng tụ giữa hư không, quay tít quanh y.
Ma Chủ đẩy chín giọt máu vào màn sáng trùng trùng, máu tươi và tàn hồn giãy giụa dung hợp lại.
Hai tay Ma Chủ không ngừng múa lên, đẩy vào vô tận năng lượng.
“Y làm gì nhỉ?” Độc Cô Tiểu Huyên tỏ vẻ nghi hoặc.
Thủ mộ lão nhân lộ vẻ ngưng trọng: “Luyện hồn!”
Chín giọt máu nhập vào tàn hồn, sức mạnh của y tăng hẳn, Ma Chủ tuy áp chế được nhưng hiện tại tàn hồn tựa hồ lúc nào cũng có thể thoát khỏi phong ấn.
Tàn hồn điên cuồng gầm lên, hình như đang chịu thống khổ cực lớn, chín giọt máu không ngừng chảy trong thể nội y, nơi nào đi qua lại bốc lên làn khói nhẹ, sau cùng máu tươi phân bố khắp linh hồn.
Một luồng yên vụ tụ tập trên đỉnh đầu tàn hồn, bị chín giọt máu và sức mạnh của Ma Chủ luyện hóa ra.
Tây thổ Đồ Đằng thần sắc trầm trọng: “Trong chỉ cốt lại ẩn chứa hai linh hồn, chín giọt chân ma chi huyết tựa hồ cùng gốc với tàn hồn, bạch sắc vân yên và chỉ cốt hình như cũng thế.”
Vân yên trắng xóa bay ra, tàn hồn tỉnh lại trong tiếng gầm cuồng bạo, ngửa mặt gầm vang giận dữ, song chưởng múa tít, trùm lên mây khói.
Ma Chủ cũng lựa thời cơ xuất thủ, cùng tàn hồn luyện hóa năng lượng bất minh của vân vụ.
Nửa thời thần sau, mây khói trắng xóa bùng lên thần quang sáng chói rồi nổ tung, triệt để tiêu tán giữa không trung!
Ma Chủ uy chấn thiên cổ đưa tay làm động tác mời tàn hồn, hai người cùng bay lên Bái Tướng đài.
Ngoài xa, Tây thổ Đồ Đằng, thủ mộ lão nhân đều cả kinh, Ma Chủ làm thế, lại để tàn hồn cùng đứng trên Bái Tướng đài, chứng tỏ người đó và y bằng vai phải lứa.
Thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên kích động: “Ma Chủ thúc thúc, là phụ thân cháu sao? Nhưng… sao cháu không cảm giác được khí tức? Nếu không phải, cha cháu ở đâu?”
“Ở đời làm gì có ai không chết…” Sau cùng Ma Chủ cũng mở miệng, thanh âm ẩn chứa tia bi lương, thương tang, cùng bất lực.
Độc Cô Tiểu Huyên như ngã xuống hố băng, cảm giác toàn thân lạnh buốt, run giọng: “Cháu không tin, phụ thân… không thể nào… chết được.”
“Ta sai rồi… không ai có thể vạn cổ bất diệt.” Lời Ma Chủ trầm trầm.
“Cháu không tin.”
Ma Chủ trầm giọng: “Sinh tử nối nhau, tử đến cùng là sinh, sinh tận cùng lại là tử, không có vĩnh hằng bất tử, cũng không có vĩnh hằng tịch diệt.”
Đoạn y nhìn về chân trời vô tận, thần tình càng lúc càng lạnh nhạt: “Thế giới này đang lúc hỗn loạn nhất, nếu không thể lập ra pháp tắc và trật tự mới, diệt thế sẽ bắt đầu, không ai sống sót được.
Hôm nay ta sẽ hiệu lệnh thiên, nhân lưỡng giới, đem toàn bộ những kẻ chưa xác định được vào hết đệ tam giới.”
“Ngươi nói gì?” Tây thổ Đồ Đằng tựa hò biết được chuyện gì xảy ra, sắc mặt bất thiện.
“Ta muốn mời ngươi vào đệ tam giới.” Giọng Ma Chủ cực kỳ lạnh lẽo.
“Ngươi… dựa vào đâu.” Tây thổ Đồ Đằng vô cùng kinh hãi.
“Bằng vào Ma Chủ ta.”
“Một Ma Chủ linh hồn tàn khuyết làm gì được ta.” Tây thổ Đồ Đằng đại nộ.
“Ta thấy đủ rồi.” Ma Chủ đứng trên Bái Tướng đài.
Thánh nhãn của Tây thổ Đồ Đằng mở bừng, thánh quang được coi là có thể hủy diệt thế gian xạ ra, đầu tiên là hoàng kim rồi màu tử kim, lam sẫm, đỏ sậm… từng đạo hào quang nóng rãy nối nhau.
Lần trước, Tà Tổ xuất thế, trong lúc đại hỗn chiến, y mới thi triển kim sắc thánh quang và tử sắc thánh quang, lần này lại tăng lên mấy tầng, đương nhiên rất cố kỵ Ma Chủ.
Nhưng tất cả đều công cốc, Ma Chủ quát vang từng chữ: “Nghịch - loạn – âm - dương!”
Lời buông vừa dứt, sự tình đáng sợ xảy ra, Tây thổ Đồ Đằng liền hóa thành bạch cốt, tuy nhiên y là hồn thể vạn cổ bất diệt, thoáng chốc đã tụ lại thân thể, thành một Đồ Đằng thân hoàn chỉnh.
Nhưng Nghịch Loạn Âm Dương lại phát sinh tác dụng, biến y thành bạch cốt.
Lặp đi lặp lại như vậy, Tây thổ Đồ Đằng liên tục qua lại giữ hai bờ sống và chết, sinh tử tuần hoàn, không sức mạnh nào thoát được, ai nấy đều vô cùng kinh hãi.
Thủ mộ lão nhân biến sắc: “Ma Chủ, ngươi hà tất khiến y chịu giày vò như vậy?”
“Ngươi muốn động thủ?” Ma Chủ cất giọng lạnh tanh, không hề lộ ra cảm tình.
“Muốn thử một phen.” Thủ mộ lão nhân tựa hồ không sợ.
Thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên cũng không nén được, xen vào: “Ma Chủ thúc thúc hơi quá rồi, lẽ nào muốn đưa cả cháu vào đệ tam giới?”
“Không chỉ cháu mà mọi cường giả đạt đến cấp độ trong thiên địa đều vào đệ tam giới hết.”
Thủ mộ lão nhân bật cười: “Ma Chủ, ngươi đánh giá mình hơi cao, lúc thân thể nguyên vẹn cũng không có tư cách nói câu đó, hiện tại ngươi khiến các cường giả đỉnh cao chịu phục sao?”
“Ta và y liên thủ là đủ.” Ma Chủ nhìn lên hồn ảnh đúng cùng y trên Bái Tướng đài.
“Được, để ta xem các ngươi làm sao nắm được cả càn khôn.” Thủ mộ lão nhân chuẩn bị cùng Ma Chủ đại chiến.
Ma Chủ lạnh lùng: “Đừng vội, không sau lại hối hận.”
Y và tàn hồn trên Bái Tướng đài cũng ngửa mặt hú vang, tiếng rống xé toang không gian tầng địa ngục thứ mười bảy, truyền lên Nhân gian giới.
Mọi tu luyện giả ở Tây thổ đều run rẩy linh hồn.
Không lâu sau, một Thái cực đồ cực lớn bao vào tầng địa ngục mười bảy, lơ lửng trên đầu Ma Chủ và tàn hồn.
Danh Sách Chương: