Mục lục
Thần Mộ Ii
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đoan Mộc không nén được khen: “Gốc thần thụ tuyệt thật, có thánh vật thế này, dù phong bế không gian xuất khẩu, không cần thiên địa linh khí thì vùng không gian này cũng thành một tiểu thiên địa, đủ khả năng tự cấp tự túc.”
Cùng lúc từ trong vùng hỗn độn vang lên tiếng rồng gầm phượng gáy, hiển nhiên ba đạo tặc vừa hưởng lợi đã thức tỉnh, sắp xuất quan.
“Grào…” Long Bảo Bảo xông ra đầu tiên, thân hình hoàng kim thần long dài ba mươi trượng lấp lánh kim quang, đôi cánh khổng lồ dấy lên cuồng phong mãnh liệt.
“Grào…” tiếp đó Tử Kim thần long bay ra, vảy rồng lấp lánh hào quang tím sẫm, long thân cũng dài ba mươi trượng, uốn lượn như mây trên không trung.
“Ha ha ha…cuối cùng long đại gia cũng bước sang lục giai, gràooo…” Tử Kim thần long cuồng tiếu gầm lên như lệnh vỡ.
Tiểu Phượng Hoàng xuất hiện sau cùng, nó lắc lư bay ra, thân thể không lớn hơn nhưng ai cũng nhìn ra rằng Tiểu Bất Điểm đã khác trước, đôi phượng mục mĩ lệ sung mãn linh khí, không còn mơ mơ hồ hồ như trước, lớp lông bảy sắc sáng rực rỡ, trận trận lưu quang liên tục phát sáng.
Nghe thấy Tiểu Phượng Hoàng từng nuốt nguyên anh quả, Đoan Mộc cười ha hả: “Hóa ra là thế, chả trách tiểu yêu chủ tiến bộ thần tốc như vậy, đúng là phúc duyên to lớn.”
Thần Nam trợn trừng mắt, phúc duyên cái gì hả trời? Không phải Tiểu Bất Điểm tiêm nhiễm thói xấu của Long Bảo Bảo ư.
Cuối cùng cũng đến ngày rời khỏi Côn Luân Huyền giới, tu vi cả hai con rồng đã đạt trên lục giai, Thần Nam vô cùng tin tưởng, đến lúc tung hoành rồi.
Tiểu công chúa đúng là tỷ muội của ác ma, hết hức hòa hợp với chư yêu trong Côn Luân Huyền giới, không muốn rời đi luôn, Mộng Khả Nhi không biết làm sao, đành đi trước, về thông báo cho Sở Nguyệt một tiếng.
Tiểu Phượng Hoàng quả nhiên có cảm tình thật sự với Thần Nam và Long Bảo Bảo, lúc li biệt khóc lóc mãi không thôi, dỗ thế nào cũng không chịu, sau cùng tứ đại yêu ma đưa ra quyết định khiến Thần Nam trợn trừng mắt: cho phép Tiểu Phượng Hoàng ra ngoài một phen.
Bọn họ yên tâm như vậy bởi rất đơn giản rằng Tiểu Phượng Hoàng là bất tử thần điểu, sinh lực còn mạnh hơn cả thần long.

Tiểu Bất Điểm được chiều chuộng, không khóc lóc nữa.

Thần Nam cũng đồng ý, có chủ nhân tương lai của Côn Luân Tiểu Phượng Hoàng đi cùng sẽ xích lại khoảng cách với chúng yêu, coi như thiết lập được liên hệ mật thiết với Côn Luân, tạo thành hậu thuẫn hùng hậu.
“Ta chỉ là một con chim nhỏ, muốn bay nhưng không thể bay cao, đành tìm người ôm ta vào ngực cho ấm.

Yêu cầu này cũng không phải cao siêu gì?” Vừa rời khỏi Côn Luân Huyền giới, Tiểu Bất Điểm vừa tha thiết đề nghị, vừa nhìn Thần Nam và hai con rồng với vẻ đáng thương.
Con rồng du côn không đời nào chịu cõng Tiểu Bất Điểm, Long Bảo Bảo cũng không thể mang theo nó phi hành, bởi tốc độ của Tiểu Bất Điểm đủ theo sát chúng.

Sau cùng, Thần Nam mềm lòng, không chịu được khi thấy mắt Tiểu Bất Điểm ầng ậng nước bèn đặt nó lên vai.
“Thần Nam ba ba tốt, tiểu long ca ca xấu.”
Nghe lời lẽ thân mật của Tiểu Bất Điểm, thiếu điều Thần Nam từ trên không rớt xuống, Tiểu Phượng Hoàng này hơi thái quá thân mật, sao chỉ nháy mắt hắn đã thành ba ba của nó? Bất quá nghĩ tới khả năng trong tương lai, hắn có thể phải nghe nó gọi thế mà chỉ mỗi chuyện chiếu cố cho Tiểu Bất Điểm này cũng đủ khiến hắn nhức óc.
Bản tính lưu manh của con rồng du côn không đổi, cao giọng nói với Mộng Khả Nhi vừa cùng cả nhóm rời khỏi Côn Luân Huyền giới: “Ồ, mĩ nữ, để ta đưa nàng một đoạn.”

Mộng Khả Nhi chưa kịp phát tác, Tiểu Phượng Hoàng liền học ngay, gào lên: “Ồ, mĩ nữ, để ta đưa nàng một đoạn.”
“Đi ngay, người lớn nói chuyện, trẻ con không được chõ miệng.” Con rồng du côn tức giận.
“Không được, ta phải học! Ồ, mĩ nữ, để ta đưa nàng một đoạn.”
Thần Nam lác mắt, tứ đại yêu ma để Tiểu Bất Điểm đi theo bọn hắn đúng là sai lầm cực lớn, cứ xem nó vừa học gì, có “tấm gương tày liếp” trước mắt là đủ biết lúc lớn lên Tiểu Phượng Hoàng sẽ ra sao.
Mộng Khả Nhi vốn định cho con rồng du côn một kiếm nhưng thấy bộ dạng của Tiểu Phượng Hoàng như vậy, bất giác bật cười.
Lúc chia tay, Đoan Mộc ngầm ra dấu cho Thần Nam không gây bất lợi với Mộng Khả Nhi, hiện tại hắn cũng không muốn chạm vào nàng.
Nhưng Mộng Khả Nhi vốn không nói câu nào với hắn lúc ở Côn Luân Huyền giới lại lên tiếng: “Được, ta để các người đưa một đoạn đường.”
“A.” Thần Nam có phần kinh hãi, Tử Kim thần long há hốc mồm, Long Bảo Bảo lại lẩm bẩm: “Lòng nữ nhân là khó đoán nhất.”
“Lòng nữ nhân là khó đoán nhất….Lòng nữ nhân là khó đoán nhất.” Tiểu Phượng Hoàng học ngay thói miệng lưỡi.
“Sao, không đồng ý? Sợ hả?” Mộng Khả Nhi vốn bình tĩnh, hơi lộ vẻ gây sự khiến thánh nữ xinh đẹp như tiên mang một phong vận khác hẳn.
“Sợ? Ta sợ gì?” Thần Nam ngự không phi hành, đến gần đưa tay nắm lấy tay nàng.
Mộng Khả Nhi cưỡi ngọc liên đài nhanh nhẹn lách qua bên, dấy lên hào quang chớp chớp, bay lên trên mình Tử Kim thần long: “Đi nào.”

Thần Nam cười vang, cũng bay lên lưng con rồng du côn, nó trợn trừng mắt rồi nhanh nhẹn lao đi.
“A, Quang Minh đại thần côn trên cao! Thần dạy, một nữ nhân hận nam nhân quá lâu sẽ ngả sang phía hắn.” Long Bảo Bảo ranh mãnh nháy mắt với Tiểu Phượng Hoàng.
Quả nhiên, Tiểu Bất Điểm học ngay: “Thần dạy, một nữ nhân hận nam nhân quá lâu sẽ ngả sang phía hắn.”
Mộng Khả Nhi suýt nữa tuốt kiếm, nhưng cuối cùng thở dài một hơi: “Thần Nam, hiện tại ta muốn mượn ngươi một vật.”
“Hắc, không phải tính mệnh ta chứ?”
“Không, là định địa thần thụ trong nội thiên địa của ngươi, ta muốn mượn nó để trấn áp ác ma ở Đạm Đài thánh địa.”
“Chuyện này… tạm thời e là không thể, ta còn muốn dùng nó để chiến đấu.” Thần Nam đành phải từ chối, hắn sắp đánh đến Đỗ gia Huyền giới, quyết không thể không có thánh vật này.
“Hừ, ta chỉ mượn tạm, trấn áp sát khí của ác ma trước rồi tìm thần vật khác, lúc tìm được đương nhiên sẽ trả lại.” Mộng Khả Nhi điên tiết, xưa nay những thanh nhiên trong tu luyện giới đều kính trọng nàng như người trời, nếu có yêu cầu gì đều được đáp ứng ngay.

Dù định địa thần thụ là bảo vật hãn thế, nhưng hai người từng xảy ra một số chuyện, vậy mà tên vô lương tâm này lại không thèm mượn cơ hội nàng tạo cho để lấy lòng, cự tuyệt ngay tức thì, đúng là không thể tha thứ.
Đương nhiên những tình cảm ấy của nàng chỉ thoáng qua, bình tĩnh lại ngay, ngấm ngầm trách mình sao lại nổi giận, suýt nữa lộ ra tâm thái nhi nữ.
“Rốt cuộc Đạm Đài thánh địa phong ấn dạng ác ma nào?” Thần Nam thủy chung vẫn thấy nghi hoặc, hiện tại mượn cơ hội hỏi luôn.
“Không biết, không ghi chép lại cẩn thận.”
“Phong ấn vào lúc nào? Vì sao không triệt để tiêu diệt?”

“Đại khái từ vạn năm trước.

Muốn tiêu diệt hắn triệt để? Hừ, chỉ e không ai trong thiên hạ có nổi thần thông cỡ đó, phải biết vạn năm trước, Đạm Đài sư tổ liên hợp với biết bao nhiêu tiên thần cao thủ cũng chỉ phong ấn được hắn, chứ không thể tiêu diệt.”
Thần Nam hít một hơi khí lạnh, nhân vật cỡ nào nhỉ? Hiện tại Đạm Đài Tuyền trên thiên giới chắc cũng là tiên chủ một phương, nếu ngay cả bà ta cũng không thể áp chế ác ma, vậy thần thông của hắn đến mức nào? Đó tuyệt đối là một vô địch nhân vật trong truyền thuyết, đồng đẳng cấp với Phong Ma.
“Được, đợi ta hoàn thành một số sự tình sẽ đến bái phỏng Đạm Đài thánh địa, lúc đó…” Thần Nam không nói tiếp, bởi hắn cũng không thể khẳng định bị phong ấn dưới thánh địa này là Phong Ma hay ác ma nào, không hiểu sao hắn có cảm giác người bị phong ấn đó có ít nhiều liên quan tới hắn.
Có lẽ, đó là hướng đột phá tuyệt hảo để tìm hiểu bí mật theo đuổi cả vạn năm, nhưng cần hậu thuẫn cực mạnh, bằng không sẽ chết trong tay ác ma.
Mộng Khả Nhi dần bình tĩnh, chẫm rãi nói: “Nếu ngươi chịu cho Đạm Đài thánh địa mượn thần thụ, bản phái cảm kích bất tận, được rồi, nếu ngươi muốn vậy, lúc nào cũng có thể tới hoàng thành Sở quốc tìm sư muội Sở Nguyệt của ta.”
Nói đoạn nàng cưỡi ngọc liên đài bay khỏi lưng Tử Kim thần long.
“Được, ta biết rồi.” Thần Nam phất tay.
Tiểu Phượng Hoàng hình như cũng biết phân biệt nặng nhẹ, lúc nói chuyện nghiêm chỉnh không hề quấy nhiễu, mà học theo dáng điệu của Thần Nam, phất tay: “Được, ta biết rồi.”
Mấy tháng trước, Thần Nam nhất chiến công thành, trở thành đệ nhất đế vương của lớp trẻ Đông thổ, danh tiếng lan sang cả phương Tây, ai cũng phải nhớ tên hắn.
Hiện tại, ánh mắt hắn không còn hướng xuống phàm giới mà nhìn vào người của Đỗ gia Huyền giới.
Theo tin tức biết được trong Côn Luân Huyền giới, Thần Nam chỉ điểm cho Tử Kim thần long xuyên vân phá vụ, bay về hướng Đông bắc của Bái Nguyệt quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK