Ma quân Hắc Khởi, thiên cổ bá chủ, nhất chiến diệt Thiên, uy danh động lục giới!
Bị phong ấn vô vàn năm tháng mà ma tâm không diệt, thiên cổ ma công tu luyện không ngừng, ngày thoát khốn đã gây họa loạn thiên địa.
Tuy nguyên khí đại thương nhưng cảnh giới càng thịnh hơn, hôm nay vượt giới tiến tới, khó gặp đối thủ.
Thần Nam đại chiến với tuyệt thế sát thần đến thiên hôn địa ám, hoành tảo thiên địa, cơ hồ khiến nhật nguyệt vô quang, sao trời thất sắc.
Núi cao bị nhổ bật lên không, quay tít rồi vỡ tan, những dòng song nghịch không bay lên như ngân long, sóng biển quét khắp thiên địa.
Đó là một trường hạo kiếp, lưỡng đại cao thủ đấu nhau khiến trời đất ngả nghiêng, sát khí lên tận bắc đẩu.
Trận kinh thế đại đối quyết này thảm liệt hơn hẳn lần Thần Nam đấu với Tùng Tán Đức Bố.
Ngay cả tinh thần hệ pháp tổ La Khải Nhĩ cũng rùng mình, sau thời Thái cổ đến nay, qua bao tuế nguyệt y mới được chứng kiến lại, bất giác nhiệt huyết dâng lên, phảng phất quay về thời kì Thái cổ chư thần tỏa sáng.
Trong nửa thời thần, phương thiên họa kích và Tuyệt vọng ma đao va chạm vô số lần, không trung toàn là tàn ảnh của hai người, ở trung tâm trận chiến bị họ xé toang một hắc động, không gian chung quanh bị tan nát vô số lần.
Các kiểu chiến kĩ, võ kĩ được thi triển, sát chiêu liên tục tung ra, cả hai đã đấu đến lúc hưng phấn.
Hắc Khởi quân vương hơn hẳn Tùng Tán Đức Bố, sức mạnh bát hồn của Thần Nam lại không bằng trước nên đấu dằng dai, chiến lực của Thần Nam quyết không địch lại Hắc Khởi.
Sát thần thân cao trượng rưỡi, cơ nhục cuồn cuộn, mái tóc dài tung bay, ánh mắt sáng rực như ngọn lửa, liên tục gầm lên, Tuyệt vọng ma đao phát ra sát ý vô hạn, mỗi lần ma đao bổ ra là bốn mươi vạn thần ma chi hồn cùng gào rú theo, bốn mươi vạn oán linh đẩy tuyệt vọng chi ý lên cực điểm.
Y thật sự trở thành ma vương không thể chiến thắng.
Thần Nam thẳng thừng va chạm với ma đao, nhãn thần sắc tựa lãnh điện, đối diện với uy thế của bốn mươi vạn thần ma mà hắn một mình gạt hết, độc chiến với Hắc Khởi đến giờ.
Hắn lần lượt quất ra pháp tắc của bát hồn, quả thật Hắc Khởi có bốn mươi vạn thần ma trợ lực nên dẫu Thái cổ chư thần quay lại cũng không dễ đối phó.
Sát thần này quá mạnh.
Không hổ danh thiên địa vô địch, thế gian hiếm có đối thủ.
Thần Nam hất văng Tuyệt vọng ma đao, quát vang: “Tịch Diệt Luân Hồi.”
Hắc Khởi quá mạnh, dù đối diện với Tịch Diệt Luân Hồi mà vẫn gầm vang, bốn mươi vạn thần ma chi hồn gầm theo, tiếng oán linh rền rĩ như biển gào vang khắp thiên địa, truyền ra Nhân gian giới.
Trước mặt Hắc Khởi nổi lên một bộ khô lâu cốt, lao vào Tịch Diệt Luân Hồi.
Trong làn sáng chói lòa đất trời, Tịch Diệt Luân Hồi bị nó an nhiên vô dạng đánh tan rồi quay về cạnh Hắc Khởi.
Y cười cuồng vọng, tiếng cười chấn động trời cao, hư không run rẩy.
Bộ khô lâu do y giết bốn mươi vạn thần ma, rút tinh hoa luyện thành, đương nhiên kiên cố vô cùng, thậm chí còn hơn cả thân thể y.
“Tiểu tử, ngươi mới thấy sức mạnh bề nổi của ta, sau cùng ta phải cho ngươi nếm mọi đau khổ rồi mới giết ngươi.” Hắc Khởi cười tàn nhẫn, trong mắt lóe sáng huyết quang.
“Lưỡng Thế Vi Nhân!”
“Sát Na Vĩnh Hằng!”
“Hoàn Vũ Tận Diệt!”
Thần Nam lại xuất ra tam đạo pháp tắc, hơn nữa đồng thời thi triển, định khiến đối phương trọng thương.
Nhưng ma uy của Hắc Khởi vô cùng, lần này y không dùng ma cốt mà quát lớn, bốn mươi vạn thần ma oán hồn cùng động.
Hồn ảnh vô tận tụ thành một ngọn núi cao sau lưng, y nhanh chóng bay lên đỉnh, đứng sừng sững trên đó như vô thượng tôn chủ.
Bốn mươi vạn thần ma oán hồn lần lượt phát ra hồn lực, từng phiến tử vong quang huy bùng lên biến nơi đây thành địa ngục.
Từ xa nhìn lại, quanh hồn sơn do oán linh tổ thành là hài cốt trải khắp hư không.
Vô số máu tươi tụ lại thành dòng lớn tràn lan trên thinh không, cảnh tượng như ở địa ngục.
Pháp Tổ hít một hơi khí lạnh, Hắc Khởi quả thật thâm bất khả trắc!
Thần Nam nhận ra tam đạo pháp tắc tuy đánh tan hơn nửa hài cốt và hồn sơn nhưng không chạm nổi vạt áo Hắc Khởi.
Trước mặt đối phương hình như có mấy tầng tử vong chi lực, hóa giải hết mọi pháp tắc.
Đương nhiên y mạnh hơn Tùng Tán Đức Bố.
Hắc Khởi hú vang vọng đứng trên hồn sơn, ma thể cao lớn càng trở nên khôi vĩ, quả xứng danh tuyệt thế hung thần.
Vô tận sát khí phát ra, ma vân cuồn cuộn hướng về hồn sơn, những thần ma oán hồn bị đánh tan lại ngưng tụ.
Y đứng trên đỉnh hồn sơn, cầm Tuyệt vọng ma đao: “Xưa nay chỉ có ta giết người, không có chuyện người giết ta, ngươi chết đi.”
Ma khiếu vang vang, khuấy lên ô vân ngập trời đổ vào Thần Nam, hợp cùng Tuyệt vọng ma đao, nháy mắt đã chém tới.
Thần Nam máy động, phương thiên họa kích hất mạnh ra, tiếng choang choảng vang lên, hoa lửa tung tóe, hắn văng xa ngàn trượng, cổ họng phun máu.
Hắc Khởi lại truy tới, Tuyệt vọng ma đao sát khí xung thiên bổ xuống, Thần Nam chặn lại, thân thể một lần nữa bị hất văng.
Hắc Khởi lúc này như ma hóa, hung hãn như Thái cổ hung thú, uy mãnh tuyệt luân, mạnh như Thần Nam cũng không thể đấu lực nổi.
Mọi người hông qua kí ức thủy tinh quan chiến đều lo lắng, Thái cổ quân chủ này quá mạnh, căn bản không thể dùng sức đấu chiến.
“Gừ…”
Hắc Khởi lại hú lên lao vào Thần Nam, bốn mươi vạn thần ma oán hồn sau lưng y ngưng tụ lại thành một ma hồn cực lớn giữa thiên địa, động tác giống hệt chủ nhân.
Hắc Khởi chém vào Thần Nam, ma hồn cũng vung đao chém xuống, thanh thế kinh nhân.
Thần Nam cả kinh, đó quả là một vô địch ma vương.
Hắn tận lực chống lại, đồng thời cố triệu hoán Thần ma đồ nhưng lập tức thất vọng phi thường, Thần ma đồ không hề động tĩnh gì.
Một đòn này khiến Thần Nam tan nát nhục thân, Hắc Khởi cười lạnh như thể báo phục lại việc y bị đối phương đánh tan nhục thân lúc bắt đầu.
Thần Nam vô cùng phẫn nộ, than thở sức mạnh bát hồn không được như trước, hắn nhanh chóng ngưng tụ nhục thân, cầm hung kích đối diện với Hắc Khởi.
“Hắn mạnh như vậy phần lớn dựa vào bốn mươi vạn thần ma oán linh, ta sẽ dùng ma pháp cầm chân số thần ma chi hồn này, ngươi và bản thể của hắn đại chiến.” Trầm tịch một lúc, Pháp Tổ đã hồi phục thân thể tan nát, khôi phục được quá nửa nguyên khí, bí mật truyền âm cho Thần Nam.
“Hảo!”
Tính huống cực kỳ nguy cấp, hai thiên giai cao thủ liên thủ!
“Giết!”
Thần Nam vung phương thiên họa kích nhanh như sao băng, lưu lại tàn ảnh trên không cùng một dải hào quang lạnh lẽo, rợn người lao tới gần Hắc Khởi, lãnh quang xạ ra, ánh lửa tung tóe.
Trong trận ác chiến, hung binh phương thiên họa kích và Tuyệt vọng ma đao cùng xuất hiện vết tổn hại.
Nhưng với những bảo vật có binh hồn này, lúc nào cũng khôi phục được.
Đại chiến thảm liệt vô cùng, Tuyệt vọng ma đao sáng rực rỡ, hàn quang xạ ra sát ý vô cùng, một đao chém xuống hớt mất nửa đầu vai Thần Nam.
Huyết quang xung thiên, Thần Nam vô cùng đau đớn nhưng không kêu lên.
Hắn cố ý như vậy, hiện tại chiến lực của Hắc Khởi mạnh hơn, chỉ có cách lưỡng bại câu thương mới có cơ hội thương đối phương, tạo cơ hội cho Pháp Tổ.
Lúc này phương thiên họa kích cũng xuyên vào ngực Hắc Khởi, hắn quay tít khiến lồng ngực Hắc Khởi nát mất một nửa.
Lối đánh thảm liệt này khiến nhục thể phục nguyên được nhưng linh hồn bị trọng thương, không thể hồi phục trong thời gian ngắn.
Hơn nữa nỗi đau đơn không khác gì với người thường, ý chí kém kiên cường không bao giờ chịu nổi.
Hắc Khởi nén đau, lạnh giọng: “Tiểu tử độc ác thật, cũng giống ta năm xưa.”
Y cùng Thần Nam lại đối chiến, đao, kích liên tục va nhau, huyết quang lóe lên.
“Nhân danh ta, Linh hồn tịnh hóa!” Pháp Tổ xuất thủ, Quang minh hệ thiên giai cấm chú mới sáng tạo gần đây để đối phó tử vong oán hồn bùng lên.
Bốn mươi vạn thần ma oán hồn bị làn sáng thần thánh bao trùm, tiếng kêu khóc rền rĩ vang lên bất tuyệt, bốn mươi vạn oán linh đồng thời giãy giụa.
Mấy vạn oán linh tan tành như bóng đêm gặp ánh lê minh.
“Con trùng đáng chết, không diệt ngươi thì ngươi dám đối phó với ta như vậy, tan xương nát thịt mau.” Hắc Khởi phẫn nộ cực độ, ơ hờ một chốc mà thần ma chi hồn bị phá dễ dàng như thế, sao không khiến y đại nộ? Y rút đao chém vào Pháp Tổ.
La Khải Nhĩ kinh hãi, phát hiện quang hệ thiên giai cấm chú ma pháp Linh hồn tịnh hóa nhanh chóng tan mất, mấy vạn oán linh vốn tan biến lại xuất hiện.
“Không thể nào.”
“Ta không thể hủy diệt, làm gì có chuyện thần ma chi hồn ta tế luyện ra lại bị hủy diệt.” Hắc Khởi gầm lên lao tới, bốn mươi vạn thần ma oán hồn cũng điên cuồng gào rú, lần này chúng hợp lại cùng Hắc Khởi, hung hãn đánh tan trùng thể như ngọn núi.
“Lần này ta quyết giết ngươi, không cho ngươi cơ hội nữa.” Hắc Khởi rít lên.
Y xuất ra bốn mươi vạn thần ma chi hồn, ma đao liên tục vạch lên trên không, từng đạo chú văn xuất hiện gần Tuyệt vọng ma đao rồi giơ lên cao chém vào Pháp Tổ.
Thần Nam cũng hành động.
Thân thể và phương thiên họa kích hợp nhất, hắn liên tục gầm lên.
“Tam Thiên Đại Thế Giới!”
“Băng Phong Tam Vạn Lí!”
“Lưỡng Thế Vi Nhân!”
“Sát Na Vĩnh Hằng!”
“Hoàn Vũ Tận Diệt!”
Chỉ đợi mỗi cơ hội này.
Hắc Khởi xuất thủ, Thần Nam cũng xuất thủ, pháp tắc, hung kích và cả thân thể hắn hòa làm một lao vào tuyệt thế ma quân.
Hiển nhiên, Hắc Khởi có phần kị húy khi hai thiên giai cường giả liên thủ.
Y quyết định diệt Pháp Tổ trước rồi từ từ xử lý Thần Nam, báo thù cho Tùng Tán Đức Bố.
Khô lâu cốt do bốn mươi vạn thần ma hài cốt tinh hoa tế luyện thành ngăn trước mặt y, che đỡ đòn công kích của Thần Nam, bản thân y cùng thần ma oán linh vung Tuyệt vọng ma đao bổ mạnh vào La Khải Nhĩ.
“Tịch diệt cho ta.”
“A …”
Pháp Tổ kêu lên thảm thiết, thân thể đang tụ lại vỡ tan, cả linh thức tựa hồ cũng bị đánh tan.
Hắc Khởi lộ ra nụ cười mãn ý tàn nhẫn, nhưng lập tức tắt ngay.
Thần Nam phá tan bộ khô lâu cốt, bổ thẳng vào bản thể của y.
Thân thể bị chẻ làm đôi, linh hồn cũng thụ trọng thương.
Nộ hỏa lan tràn, Hắc Khởi vô cùng phẫn nộ.
Bất quá, đã diệt được con trùng kia nên giờ có thụ trọng thương cũng đáng, y có thể thoải mái hành hạ cừu nhân.
Nghĩ vậy, nộ hỏa của y tan ngay, thân thể nhanh chóng tụ lại, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
“Đến phiên ngươi, ta phải hành hạ ngươi một vạn năm.” Y thu hồi khô lâu cốt rải rác trên không, chỉ Tuyệt vọng ma đao vào Thần Nam.
Thần Nam thầm nghĩ, chẳng lẽ dự cảm cách đây không lâu lại thành thật? Hôm nay e là lành ít dữ nhiều.
Nhưng giờ không còn chỗ lùi, hắn buộc phải tử chiến đến cùng.
Đến nước này hắn không hề chán nản mà hào khí dâng lên ngùn ngụt, chiến ý cháy sáng trong lòng, huyết dịch dần sôi lên.
“Chết, ta cũng phải kéo theo ngươi.”
Hắn không lùi, cầm kích lao tới, quyết tử cùng đối phương.
Lập tức vô số vùng hư không tan tành, thảm liệt đại chiến lại bắt đầu.
Thần Nam mang lòng quyết tử cùng xung thiên chiến ý nên trận chiến với Hắc Khởi thiên hôn địa ám.
Cùng lúc một tia dao động kì dị tràn ra, trên không sáng rực hào quang, một con nhộng chừng hơn trượng xuất hiện tại hư không.
“Soạt.”
Con nhộng phát ra kim quang đột nhiên phá toái, một cánh bướm nhanh chóng bay ra.
Pháp Tổ La Khải Nhĩ.
Y không còn giữ trùng thể chậm chạp, hiện cao như người thường, trừ mang trùng đầu cùng một đôi cánh bướm màu vàng sau lưng, y giống hệt thường nhân, hình dáng dễ coi hơn lúc mang trùng thể vô số lần.
Biến hoá.
Trong hoàn cảnh này y lại biến hóa thành công.
Y quan sát trận khoáng thế đại chiến giữa Thần Nam và Hắc Khởi ở ngoài xa, đang đi đến những thời khắc thảm liệt nhất.
Thoáng chốc, y phảng phất thấy mình quay về Thái cổ thời kì.
Trong thời đại có vô vàn cường giả đó, bao nhiêu anh hùng đều rơi rụng trong những trận đại chiến thế này.
Đó là một trang sử hủy diệt, đầy tối tăm khiến cường giả rơi máu lệ.
La Khải Nhĩ cơ hồ thấy cường giả mạnh nhất năm xưa đang tung hoành thiên địa, phong thái cao vời.
Tựa hồ thấy lại cảnh tượng bi thảm anh hùng mạt lộ, máu của cường giả nhuộm khắp thiên địa.
Y tuy đau lòng, tiếc nuối nhưng biết trận chiến năm xưa xứng đáng.
Phảng phất như khung cảnh Thái cổ chư thần năm xưa rơi máu khắp thiên địa, nhiệt huyết đại chiến.
Tựa hồ nghe thấy tiếng hét bi thương khí tráng sơn hà của Thời Không đại thần, tự hủy tu vi bách thế để nghịch chuyển càn khôn, điên đảo âm dương, bất chấp cái giá phải tịch diệt mở con đường máu cho chư thần.
Như nhìn thấy Ma Chủ, người được coi là điên cuồng nhất thiên địa, trong trận chiến tuyệt vong đã hút lấy trăm vạn sinh hồn, dùng phương thức tàn nhẫn nhất giết địch.
Sau cùng, hình ảnh dừng lại nơi đại thần Độc Cô Bại Thiên, người lật tay cũng làm càn khôn biến đổi, đang máu nhuộm trời xanh.
Trận chiến thành công để thiên cổ tuế nguyệt yên bình.
“Ha ha…” Pháp Tổ cười vang, bước khỏi tâm linh thế giới, ngẩng mặt lên bật cười: “Không ngờ ta còn có ngày khôi phục thực lực.”
Ngoài xa Hắc Khởi và Thần Nam tách nhau ra.
Mắt Hắc Khởi xạ ra hào quang đáng sợ, lạnh lùng nói: “Được lắm, quả nhiên may mắn không chết, tu vi càng tinh tiến.”
Pháp Tổ tỏ ra cực kì tự tin: “Đấu được với ngươi.”
“Vô dụng, ngươi vẫn còn lâu mới là đối thủ của ta.” Hắc Khởi lạnh tanh nói.
“Không ổn, một quân chủ khác của đệ ngũ giới sắp tới.” Thiên Quỷ ngoài xa truyền âm cho Thần Nam.
Trong lòng hắn dậy sóng, không giữ nổi bình tĩnh.
Thoáng chốc, hắn nghĩ tới một việc – biến hóa.
Được Pháp Tổ châm ngòi, hắn đang đi đến quyết định gian nan: có tu luyện Thái Thượng vong tình lục không.
Danh Sách Chương: