Sóng xanh trải ra, phẳng lặng như gương.
Không khó trong lành chầm chậm lưu động, linh khí dày đặc.
Thần Nam ngạc nhiên, vừa nãy còn ở trong đệ tam giới thiên hôn địa ám, mặt đất đỏ sậm không có gì, thiên địa tinh khí ít đến mức khó lòng tưởng tượng.
Giờ hắn lại vào một không gian kỳ dị, một quang minh thế giới đầy nắng, nơi này là một vùng biển phẳng lặng, cả lớn tung mình, chim biển lượn lờ, sinh cơ rào rạt, ngược hẳn lúc trước.
Mặt biển màu lam như thể rộng vô hạn, vừa ra khỏi thế giới của Thái cổ lao lung, xuất hiện trong khung cảnh sinh động hài hòa này khiến hắn như trong mộng.
Luân hồi môn quả thật vô cùng kỳ dị, Thần Nam nổi trên mặt biển, lặng lẽ suy ngẫm, hiện tại hắn không biết mình ở đâu, lẽ nào thông qua Luân hồi môn, đã quay về Nhân gian giới? Tựa hồ không phải, Thiên giới, đệ ngũ giới, tàn phá thế giới, đệ lục giới trong truyền thuyết chăng? Đều có thể.
Đương nhiên có một khả năng khác, Luân hồi môn nội là Thông thiên chi lộ nên đây là nơi ở của Thiên.
Trong đệ tam giới, hắn đã hao tổn quá nhiều nguyên khí bởi Luân hồi môn thần bí mà đáng sợ, hút mọi năng lượng như vực sâu không đáy.
Lúc đầu hắn có Sinh Mệnh nguyên tuyền bổ sung nhưng sau đó đã cắt đứt liên hệ, bởi hắn lo, nếu kéo dài quá, Sinh Mệnh nguyên tuyền có thể khô cạn.
Hiện tại là lúc bổ sung nguyên khí.
Hắn đứng trên tầng không mặt biển, dần dòng thiên địa tinh khí đậm đặc vào thân thể.
Vô tận thiên địa tinh khí như các dòng chảy đổ về biển, chim chóc về rừng, từ bốn phương tám hướng dồn lại, hào quang bảy sắc chiếu rọi thiên địa, ánh xạ sáng choang một vùng.
Mặt biển yên bình nổi sóng, thủy khí lan tràn, được ánh dương quang chiếu vào càng long lanh, không gian phảng phất như tiên cảnh.
Nhưng lúc đó lại vang lên tiếng sấm phá tan vẻ hài hòa của thế giới.
Dưới mặt biển sóng dậy ngút trời, thủy trụ trắng xóa xé tan không gian, bổ vào Thần Nam.
Đồng thời, một chiếc vòi khổng lồ dựng lên dãy núi, bám sát theo.
Thần Nam cả kinh, hắn hiện tại rất mẫn cảm với mấy chiếc vòi kiểu này, mấy lần thấy Thiên chi hóa thân đều có những chiếc vòi đáng sợ theo cùng, lẽ nào hắn đã tới chỗ của Thiên?
Hắn không dám cả nghĩ, phương thiên họa kích phát ra vô tận sát khí, lưỡi kích trài dài ngàn trượng, chém mạnh xuống.
“Choang.”
Chém đứt thủy trụ rồi, tuyệt thế hung kích độc địa chém lên chiếc vòi, tiếng kim thuộc chạm nhau xoang xoảng.
Quả nhiên lợi hại, hắn không chặt đứt được.
Chiếc vòi khổng lồ quấn chặt lấy cây kích, định kéo Thần Nam xuống mặt biển vô biên, một vùng xoáy cực lớn xuất hiện.
“Lên.”
Hắn quát vang, dùng lực rút phương thiên họa kích, bất kể có phải vòi của Thiên hay không, hắn không muốn vào chiến đấu trong lòng biển.
“Choang.” Tuyệt thế hung kích bị hai luồng đại lực kéo co, rung lên âm thanh chấn động.
Thần Nam đã tính đến trường hợp xấu nhất, nếu quả thật đến nơi ở của Thiên, dù không địch nổi cũng phải khiến đối phương trả giá đắt.
Sau cùng, hắn kéo được chiếc vòi lên mặt biển, dấy thành sóng cuồn cuộn, một sinh vật khổng lồ, xấu xí được kéo lên theo, quả nhiên là một con bạch tuộc tám vòi, to lớn như hòn núi thịt.
Tám chiếc vòi quấn lấy phương thiên họa kích.
Thần Nam trút gánh nặng trong lòng, quyết không phải là Thiên chi hóa thân, chẳng qua là một con thiên giai chương ngư quái, có điều nó quá rắn chắc, phương thiên họa kích cũng không chém đứt được.
“Mở.”
Hắn quát vang, xoay vòng trên không, đoạn hung hãn kéo chương ngư quái lên hẳn mặt biển, tiếng “ùm” vang vọng, sóng dâng lên ào ạt.
Chương ngư quái phát ra tinh thần dao động, quát hỏi: “Tiểu bối ngươi là ai, dám đến quấy nhiễu Thất Tuyệt thánh địa?”
Thần Nam máy động trong lòng, quay thật mạnh chương ngư quái rồi quăng đi, “ầm” một tiếng rơi vào lòng biển, hắn cầm phương thiên họa kích bám theo.
Xuống đến đáy biển, hắn ngẩn ra, nơi đây quá xinh đẹp.
Khiến người ta có cảm giác như mộng ảo, tất cả đều không chân thật.
Không hề tối tăm mà rực sáng, cung điện mênh mang do san hô nhiều màu tạo thành sững sững vươn lên.
Quả thật quá đẹp.
Nhiều viên trân châu kích cỡ khác nhau được dùng để kiến tạo khiến nơi này càng rực rỡ.
Giống như trong thế giới đồng thoại.
Thủy tinh cung, bạch ngọc điện, san hô tháp, trân châu lâu…Dưới mặt biển xanh là quỳnh lâu ngọc vũ liên miên bất tuyệt phát ra hào quang sáng rực khiến người ta tưởng mình đang trong mộng.
“Tiểu bối ngươi dám xông vào thánh địa…” Bát trảo chương ngư gầm lên, từ xa xông tới, tám chiếc vòi khổng lồ uốn éo như tám con cự xà, quét tới.
Có điều, con thiên giai chương ngư quái này trừ quá rắn chắc, khó lòng chặt đứt ra, công lực không cao thâm lắm, Thần Nam lại hất nó văng đi.
Đoạn ung dung đi vào cung điện.
Chương ngư quái gầm lên lo lắng ở ngoài nhưng không dám vào.
Trong cung điện rực rỡ, tất cả đều kỳ diệu, đi trên con đường do vạn viên trân châu tạo thành, cảm thụ bảo điện dày đặc linh khí dao dộng, nhìn những loại thực vật dưới đáy biển chưa bao giờ biết, Thần Nam có cảm giác thư thái.
Tuy ở đáy biển nhưng thực vật không kém cạnh gì kỳ hoa dị thảo trên mặt đất, mọc hai bên trân châu lộ, hào quang chói lói, trên cây mọc ra những trái quả lấp lánh, cách một lớp nước biển vẫn tỏa mùi hương thấm vào tâm tì.
Hắn tùy tiện hái mấy quả, bỏ vào miệng liền tan ngay, hóa thành dịch thể thơm phức, tản khắp bách mạch, bổ sung cho nguyên khí đang thiếu thốn.
Coi đây là động thiên phúc địa khác nào hạ thấp nó, phải nói là thiên giai thánh địa mới đúng.
Xuyên qua trùng trùng điện vũ lâu đài, đi dọc đình đài lâu các như mộng ảo, sau cùng cũng vào đến trung tâm, hắn cảm ứng được một tia dao động quen thuộc, thoáng chốc hiểu ra.
Thân thể hóa thành một đạo quang ảnh bay vào trung ương đại điện do trân chân, hào quang rực rỡ cấu thành, một nơi đẹp đẽ mà thần dị.
Từng bức tượng rất đẹp bày trong đại điện, có hải long, thủy quái, tiên nữ, cự quy, thiên thần…với trăm ngàn thần thái, tuy phát ra cổ lão khí tức nhưng sinh động như có linh tính, tựa hồ lúc nào cũng có thể sống lại.
Thần Nam không để tâm đến những bức tượng rực rỡ phát ra thương tang khí tức, tâm thần hoàn toàn đặt lên một nữ tử lõa thể ở giữa đại điện.
Nữ tử đó có làn da sáng bóng như ngọc, mịn màng vô kể, ngọc thể mảnh mai nằm nghiêng trên giường bạch ngọc, quyến rũ khôn tả, dù là người đá cũng khó lòng bình tĩnh.
Dung mạo tuyệt thế vô song khiến mọi vật đẹp đẽ trên đời đều trở nên dung tục trước mặt nàng, một vẻ đẹp siêu trần thoát tục, mái tóc đen như mực thả xuống cùng nhan sắc khuynh thành khuynh quốc cơ hồ là một viên ngọc hoàn mỹ, không tỳ vết.
Nàng nhắm mắt, hình như đang ngủ, làn mi dài khẽ động, phảng phất có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, sống mũi vươn lên, làn môi thắm đỏ đẹp đến cực điểm, đồng thời thánh khiết vô cùng.
Dung nhan thánh khiết nhưng thân thể dụ hoặc cực độ, đôi gò bồng đảo nhô lên, vòng eo nhỏn nhắn, cặp mông tròn lẳn mịn màng, đôi chân ngọc vươn dài, hai cánh tay càng mĩ lệ vô song, ngay cả ngón tay cũng lấp lánh ngọc quang, vô cùng mê hoặc.
Đó thật sự là một tuyệt thế thần nữ!
Hai loại khí chất khác hẳn nhau, dung nhan mĩ lệ vô song mà thánh khiết cực điểm khiến người ta không dám khinh mạn.
Nhưng nhìn xuống thân thể, dù là những lão nhân tiềm tu nhiều năm cũng nổi sóng lòng.
“Đạm Đài Tuyền.” Trong lòng Thần Nam cả kinh, tuy nghe bát trảo chương ngư nói đây là Thất Tuyệt thánh địa, hắn đoán ra đôi phần nhưng thấy Đạm Đài Tuyền không mảnh vải che thân ở đây, vẫn không khỏi kinh hãi.
Phảng phất như tỉnh lại từ giấc mộng, làn mi dài khẽ động rồi mở bừng mắt, tuy sáng lấp lánh nhưng đượm vẻ nghi hoặc, sau cùng tựa hồ tỉnh hẳn, thấy Thần Nam đứng giữa điện, vung tay lên, chưởng ấn mảnh mai nhắm thẳng má hắn đập tới.
“Chát.”
Thần Nam đưa chưởng lên đỡ, hắn không định rời mắt đi, vẫn chăm chú nhìn thân thể tuyệt thế trong đại điện.
“Lớn mật.”
Tuy quát lên nhưng thanh âm vẫn cực kỳ ngọt ngào như tiên nhạc.
Đạm Đài Tuyền ngồi dậy, lồng ngực rung động, càng quyến rũ hồn người hơn.
Thần tình nàng cực kỳ khác lạ, vừa thánh khiết vừa vũ mị, động nhân khôn tả.
“Dám khinh nhờn bản cung, đáng bị tịch diệt.”
Lời lẽ cực kỳ uy nghiêm khiến không ai dám hoài nghi nhưng ngồi lõa thể trên giường bạch ngọc thế này, không khó đượm vẻ ám muội cực điểm.
Nhưng nàng có vẻ thấy tất cả bình thường, căn bản không cần che giấu, nhìn Thần Nam như nhìn con kiến, thần tình lạnh lùng khiến hắn có cảm giác nàng là bậc siêu thoát, chúa tể cao cao tại thượng.
“Ngươi không phải Đạm Đài Tuyền?” Thần Nam ngưng thị vào tuyệt thế thần nữ lõa thể.
“Đạm Đài Tuyền?” Nữ tử tựa hồ tỏ vẻ nghĩ ngợi đoạn tỏ ra vô cùng phẫn nộ, quát vang: “Hóa ra là thế, ngươi dám xúc phạm thiên nữ hóa thân!”
Mắt trái nàng phát ra hủy diệt chi quang xạ vào Thần Nam, lớp hào quang che phủ cung điện mờ hẳn đi.
Thần Nam cả kinh, đó là Thương Thiên chi nhãn, mắt trái đại biểu hủy diệt, mắt phải đại biểu tân sinh, xem ra nàng ta là Đạm Đài Tuyền.
Sức mạnh của Thời Không bảo tàng bùng lên, hắn tiếp đón ngọn đòn hủy diệt.
“Đạm Đài Tuyền, ngươi thật ra gặp chuyện gì?” Hắn quát vang.
Đạm Đài Tuyền đứng dậy, thân thể tỏa ra hào quang mờ mờ, càng dụ hoặc tâm thần hơn, từng bước đi xuống, vẻ mặt tỏ ra phẫn nộ cùng cực, lạnh lùng đáp: “Không ngờ thiên nữ hóa thân bị làm nhục tại hồng trần là do tên phàm phu tục tử ngươi.”
Lúc này, tuyệt thế thần nữ lõa thể nghiến răng kèn kẹt, một lọn tóc đen nhánh cũng bị nàng nghiến chặt trong miệng, vẻ dụ hoặc càng được tô thêm.
Thần Nam có cảm giác trên đường tìm lại sức mạnh của Thất Tuyệt chân thân, khả năng Đạm Đài Tuyền lại xảy ra biến đổi, hiện tại không còn là nàng ta trước kia.
“Ngươi có phải là Thất Tuyệt thiên nữ chân chính?”
“Ta là Đạm Đài Tuyền.” Nữ tử có làn da sáng như ngọc gầm lên đoạn mái tóc dựng đứng, khí chất biến thành lạnh lẽo vô cùng, phát ra một dải thần quang bảy màu.
“Đạm Đài Tuyền là mẹ của con ta.”
“Nói láo.” Đạm Đài Tuyền lõa thể nghe vậy, gần như bị kích động cực lớn, lại quát: “Dù buộc phải lựa chọn, phải có đời sau ta cũng không chọn loại nhược tiểu như ngươi.”
“Ngươi mạnh lắm sao? Ta lại không thấy thế, hơn nữa hóa thân của Thất Tuyệt thiên nữ vốn là mẹ của con ta, đó là sự thật.”
Thần Nam liên tục kết pháp ấn cùng Đạm Đài Tuyền lõa thể giao chiến, không ngừng trần thuật lại “sự thật”, khiến nữ tử gần như phát cuồng.
Danh Sách Chương: