• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23


Nắng chiều theo đường chân trời chậm rãi lan tới, nhuộm lên những tầng mây một màu sắc dịu dàng và quyến luyến.


Vào lúc hoàng hôn, quán cà phê cũng không có nhiều khách hàng. Trong không gian này, ngoại trừ hương cà phê đậm đà ngào ngạt còn có cả tiếng nhạc du dương đầy thư giãn. Cửa kính thuỷ tinh phản chiếu cảnh vật bên trong quán cà phê, bên ngoài thỉnh thoảng lại có người qua lại tạo nên cảnh tượng tấp nập.


Dựa vào khung cửa sổ bên chỗ ngồi, Diệp Tri Chi nhìn chăm chú vào người trước mặt, giọng nói vừa cứng nhắc vừa khách sáo: “Anh Diệp, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không? Nếu là…”


“Tiểu Chi.”


Diệp Tri Lễ buông ly cà phê xuống, ngắt lời mà nói: “Đừng giả vờ nữa.”


Chỉ một câu nhẹ nhàng bâng quơ đã thành công lật tẩy lớp ngụy trang của cô. Diệp Tri Chi im lặng trong một giây, nhịn không được mà nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hả, gì vậy chứ, em giả không giống lắm hả anh?”


Diệp Tri Lễ cười nhẹ: “Động tác nhỏ lúc em căng thẳng vẫn giống như đúc với hồi còn bé đấy.”


Lúc cô căng thẳng sẽ ngồi thẳng tắp, đôi tay còn rất có quy tắc mà đặt trên đầu gối, cứng đờ hệt như một con rối gỗ.


Diệp Tri Chi từ nhỏ đã kính sợ người anh trai này. Khi còn nhỏ, anh ấy đã thay thế cha mẹ mà chăm sóc cô, từ nhỏ cô đã bị anh ấy quản lý nghiêm ngặt. Cảm giác kính sợ đối với anh ấy đã khắc sâu vào xương tuỷ cô, hình thành một thói quen nhiều năm, tới tận bây giờ cũng không thể nào thay đổi.


Đã thẳng thắn nói chuyện, Diệp Tri Chi cũng thả lỏng phần nào: “Anh cả, anh về nước khi nào vậy ạ? Sao trước lúc về không nói cho em biết?”


Gần mấy năm nay, Diệp Tri Lễ vẫn luôn ở nước ngoài để mở rộng thị trường, bận rộn đến mức ngay cả Tết Âm Lịch cũng không về nước. Lần cuối hai người gặp nhau, cô cũng không còn nhớ là khi nào.


Diệp Tri Lễ nhàn nhạt mà nói: “Thì chuyến bay ngày hôm qua đấy.”


“Ngày hôm qua hả? Vậy sao anh lại đến thành phố A thế?” Diệp Tri Chi hỏi.


Diệp Tri Lễ uống một ngụm cà phê mới ngẩng đầu nhìn cô: “Là Diệp Nhược Lâm gọi điện thoại cho anh, nói với anh là em ở thành phố A.”


Quả nhiên là cô ta.


Diệp Tri Chi cũng không bất ngờ: “Diệp Nhược Lâm, lại là cô ta. Em biết ngay mà, tình cờ gặp cô ta ở đây nhất định sẽ không có chuyện gì tốt.”


Có vẻ như nghĩ đến chuyện gì đó, cô nghiêng người, thấp giọng hỏi: “Có điều, chắc cô ta không biết chuyện chúng ta lén liên lạc với nhau đâu anh nhỉ?”


Diệp Tri Lễ nói: “Yên tâm, anh không nói cho cô ta biết đâu.”


“Vậy thì tốt rồi.” Diệp Tri Chi ngã lưng trên ghế, thở dài một hơi nhẹ nhõm.


Cô bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, thuận miệng hỏi: “Vậy là, hôm nay anh cả cố tình đến đây tìm em hả?”


“Có thể nói như vậy, nhưng cũng không hẳn là như thế.”


Diệp Tri Lễ nhìn cô nói: “Gần đây anh đã tiếp quản một công ty chi nhánh ở thành phố A, chỗ này đúng lúc đang thiếu một cố vấn pháp luật, em có hứng thú không?”


Diệp Tri Chi: “Anh quay về nước làm việc hả?”


Diệp Tri Lễ nhẹ nhàng gật đầu: “Diệp Nhược Lâm cũng đề cử người cho anh, nhưng mà anh không tin tưởng người của cô ta.”


Trong nháy mắt Diệp Tri Chi nhớ tới Quý An Ninh. Tài nguyên đưa tới cửa, sao lại có thể để Quý An Ninh không công mà chiếm được lợi chứ?


Cô lập tức gật đầu: “Em có hứng thú.”


Diệp Tri Lễ nói: “Tốt lắm. Chỉ là anh vừa mới tiếp nhận công việc bên này, vẫn cần đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, chờ ổn định rồi, anh cho người liên hệ với em ngay.”


“Được ạ.”


Diệp Tri Lễ tạm dừng: “Tiểu Chi, hôm nay anh tìm em, thật ra vẫn còn một việc nữa cần phải nói.”


Diệp Tri Chi ngẩng đầu: “Vâng?”


Diệp Tri Lễ uyển chuyển mà hỏi: “Tiểu Chi, có phải em gạt anh chuyện gì hay không? Anh nghe nói, em với Giang Yến Từ…”


Diệp Tri Chi cho rằng anh nói về chuyện cô và Giang Yến Từ đang làm việc trong cùng một công ty luật, vội vàng giải thích: “Anh cả, em xin lỗi, chuyện Giang Yến Từ, không phải em cố ý gạt anh đâu.”


“Chỉ là em…” Cô ngập ngừng, có hơi chột dạ: “Không biết phải nói với anh như thế nào.”


Diệp Tri Lễ im lặng: “Vậy là, chuyện mà Diệp Nhược Lâm nói, là sự thật hả?”


Diệp Tri Chi cũng im lặng.


Diệp Tri Lễ chỉ nghĩ là cô ngầm thừa nhận, ánh mắt phức tạp: “Anh hiểu rồi.”


Anh ấy uống một ngụm cà phê, thay đổi chủ đề: “Mỗi tháng anh gửi tiền vào thẻ, sao em lại không dùng?”


Diệp Tri Chi hơi ngẩn ra, cúi đầu: “Em không muốn để người khác cảm thấy, tất cả những thứ mà em được hưởng thụ, đều lấy trộm từ chỗ của Diệp Nhược Lâm.”


“Em sai rồi.” Diệp Tri Lễ nhàn nhạt mà nói: “Em vĩnh viễn là em gái của anh.”


“Vậy còn Diệp Nhược Lâm thì sao?” Diệp Tri Chi hỏi.


“Diệp Nhược Lâm gì? Em để ý tới cô ta làm gì?”


Diệp Tri Lễ cười nhạt một tiếng: “Anh cảm thấy, bây giờ cô ta nhìn giống con gái của chú ba hơn.”


Anh lại nhìn về phía cô, ánh mắt dịu đi: “Tiền chuyển vào thẻ của em toàn là tiền của riêng anh, anh thích dùng thế nào thì dùng như thế đó, những người khác không thể xen vào, em không cần phải mang gánh nặng tâm lý.”


Vào năm năm tuổi, anh ấy vừa từ nhà ngoại về nhà lại nghe được tin tức ba mẹ qua đời vì tai nạn giao thông. Lúc em gái được đón về nhà, vẫn chỉ là một cục bông nho nhỏ nằm trong tã lót, bi bô mà cười với anh ấy.


Đây là người thân duy nhất của anh ấy.


Nhìn cục bột nếp nhỏ cười bi bô với mình, ngay lúc đó anh ấy đã quyết tâm, nhất định phải bảo vệ em gái thật tốt. Trong nháy mắt này, anh ấy lại nhớ đến khoảng thời gian khi cô bập bẹ tập nói, hình ảnh cô cong cong mi mắt mà gọi anh ấy: “Anh ơi”.


“Thôi ạ, em cũng không muốn nói chuyện này nữa.”


Diệp Tri Chi rũ mắt: “Em đã quyết định buông bỏ tất cả mọi thứ có liên quan đến nhà họ Diệp, cất hết vào quá khứ.”


“Tiểu Chi.”


Diệp Tri Lễ uống một ngụm cà phê, đặt ly xuống, hỏi một vấn đề sắc bén: “Em nói em đã buông bỏ hết chuyện quá khứ rồi ư, thế Giang Yến Từ thì sao?”


“Em đã buông bỏ cậu ta chưa?”


“Em…”


Diệp Tri Chi ngẩn ngơ.


“Leng keng…” Cửa quán cà phê bị đẩy ra, mang theo tiếng chuông gió leng keng.


Thật trong trẻo vui tai.


Giang Yến Từ đi tới, giọng nói ấm áp: “Diệp Tiểu Thu, phải đi rồi, chúng ta phải đón Trì Trì đấy.”


Diệp Tri Chi như trút được gánh nặng, đứng dậy nói: “Anh cả, em vẫn còn chuyện khác, em đi trước đây.”


Diệp Tri Lễ cũng không dây dưa, ngước mắt liếc nhìn Giang Yến Từ một cái, ánh mắt lạnh lùng, rồi thu hồi ánh mắt ngay lập tức, cùng cô đứng lên: “Được rồi.”


“Vậy anh không làm chậm trễ thời gian của em nữa.”


“Bây giờ anh ở thành phố A rồi, có chuyện gì thì cứ liên hệ anh bất cứ lúc nào.” Anh ấy lại dặn dò.


Diệp Tri Chi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”


“Đúng rồi, Tiểu Chi, cho em cái này.” Diệp Tri Lễ nói, rồi đưa một phong thư cho cô.


Diệp Tri Chi theo bản năng mà nhận lấy: “Vâng?”


“Đây là gì vậy?” Cô có hơi nghi ngờ. Dùng tay ước lượng phong thư, phình phình.


“Nếu em không chịu dùng tiền trong thẻ, vậy thì nhận cái này đi.” Diệp Tri Lễ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Cũng không phải thứ gì quý giá, em cứ cầm đi.”


Không chờ cô nói tiếp, Diệp Tri Lễ lại nói: “Nếu Diệp Nhược Lâm tới tìm em thì nói ngay cho anh.” Anh ấy lời ít ý nhiều mà bổ sung: “Hạn chế tiếp xúc với cô ta.”


“Vâng, em biết rồi ạ.” Cho dù trong lòng vẫn nghi ngờ, nhưng Diệp Tri Chi vẫn gật đầu đáp ứng.


Lúc cô đang định gọi Giang Yến Từ đi, lại thấy Diệp Tri Lễ nhìn sang phía anh, “Tôi có thể xin nửa phút của cậu không nhỉ, luật sư Giang?” Anh ấy nhả chữ có chút nặng nề.


Diệp Tri Chi đánh hơi được một mùi…, đột nhiên trái tim nhảy lên một cái: “Anh cả?”


Giang Yến Từ nhướng mày, mặt không biến sắc: “Có thể.”


Diệp Tri Chi lại nhìn sang Giang Yến Từ: “Này, Giang Yến Từ…”


Diệp Tri Lễ lạnh nhạt nói: “Tiểu Chi, anh có một vài chuyện cần phải nói riêng với cậu ta.”


Giang Yến Từ cũng nhìn về phía Diệp Tri Chi: “Diệp Tiểu Thu, xe của tôi đậu ở ngoài, em ra đó chờ tôi đi.”


Diệp Tri Chi nhìn Diệp Tri Lễ, lại nhìn Giang Yến Từ, đụng phải hai ánh mắt cực kỳ áp lực thì chỉ có thể gật đầu, đẩy cửa đi khỏi quán cà phê. Trước khi rời đi, cô vẫn không yên tâm mà quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người một cái.


Chờ Diệp Tri Chi rời đi, Giang Yến Từ mới thu hồi ánh mắt.


“Anh Tri Lễ, anh có chuyện gì muốn cùng…”


Diệp Tri Lễ đến gần anh, lúc đến bên cạnh thì đánh một cú lên bụng anh, động tác rất mạnh làm anh gần như không kịp phản ứng.


Giang Yến Từ hít ngược một hơi khí lạnh, trong nháy mắt biểu cảm có hơi vặn vẹo.


“Giang Yến Từ, cậu đúng thật là cầm thú.” Trong giọng nói của Diệp Tri Lễ có chứa lửa giận, giọng nói lạnh lùng bị đè nén cực thấp.


“Lúc trước tôi không nên tin tưởng cậu. Để cậu chăm sóc Tiểu Chi, cậu chăm sóc như vậy đó hả?”


Từ góc độ này, người ngoài nhìn vào nhìn vào chỉ nghĩ rằng bọn họ đang lặng lẽ nói gì đó với nhau. Chờ đến khi có người để ý, Diệp Tri Lễ đã lui về, thong thả mà sửa sang lại ống tay áo, tựa như trận phát tiết lửa giận ban nãy chỉ là ảo giác.


Anh ấy lạnh giọng cảnh cáo: “Đối xử với em ấy cho tốt, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”


Giang Yến Từ chậm rãi đứng thẳng người lại, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không cần anh nói, tôi cũng sẽ làm vậy.”


Diệp Tri Lễ lạnh lùng liếc nhìn anh, đến trước quầy thanh toán rồi lập tức rời khỏi quán cà phê. Giang Yến Từ che lại chỗ bị đánh, thở ra một hơi thật dài, lại nhịn không được mà phát ra một tiếng cười nhạo.


Cái tên Diệp Tri Lễ này mắc chứng OCD.


Thật sự đúng chính xác nửa phút, không thừa một giây, không thiếu một giây. Nhưng mà, cú vừa nãy của anh ấy đánh thẳng tay thật đấy.


***


Thấy Giang Yến Từ ra khỏi quán cà phê, Diệp Tri Chi lập tức chạy lên đón.


“Anh cả vừa nói gì với anh vậy?” Cô liếc mắt về phía Diệp Tri Lễ vừa rời đi, nhỏ giọng hỏi.


“Cũng không có gì đâu.” Giang Yến Từ tránh né ánh mắt của cô, vòng qua phía bên cạnh cô, đi tới chỗ ghế lái: “Lâu quá không gặp nhau, ôn chuyện cũ một chút thôi, chỉ nói mấy câu lễ phép ấy mà.”


“Không có chuyện gì hết hả?” Diệp Tri Chi nhận ra sự khác thường của anh, ánh mắt dừng lại trên mặt anh: “Giang Yến Từ, anh sao thế? Sao biểu cảm lạ vậy? Không khỏe hả?”


Giang Yến Từ nhẹ nhàng nói: “Không sao cả, chắc là lúc trưa ăn nhầm thứ gì đó rồi, dạ dày có hơi không khoẻ, về nhà uống thuốc dạ dày là ổn ngay.”


Anh lại khéo léo đổi chủ đề: “Lên xe đi, đã không còn sớm nữa rồi, đầu tiên phải đi đón Trì Trì đã.”


“Ừ.” Trong lòng Diệp Tri Chi có tâm sự nên cũng không tiếp tục hỏi nữa. Từ khi lên xe đến lúc thắt xong dây an toàn, cô vẫn có hơi thất thần.


Nghe giọng điệu của Diệp Tri Lễ, thì có vẻ như anh ấy đang đề phòng Diệp Nhược Lâm? Sao lại thế nhỉ?


Sau khi rời khỏi nhà họ Diệp, cô cũng không còn để ý những chuyện lung tung trong nhà nữa, đối với tình huống bên đó cô cũng chỉ là cái biết cái không, phần lớn tin tức đều đến từ Thịnh Dĩ Nhan và Diệp Tri Lễ.


Cho nên…


Diệp Tri Chi dần lấy lại tinh thần, ánh mắt rơi xuống phong thư đang cầm trong tay, nhớ tới chuyện này.


Giang Yến Từ liếc mắt, hỏi: “Đó là gì vậy?”


Diệp Tri Chi nói: “Không biết nữa, ban nãy anh cả đưa cho tôi, không biết là chi phiếu hay tiền mặt nữa.”


Phong thư phình phình, có vẻ như là một xấp dày.


Trực giác mách bảo Diệp Tri Chi đó là tiền mặt.


Cô tiện tay mở ra, nhìn một cái thì thấy toàn bộ đều là những voucher có mệnh giá 1000 tệ để mua vật dụng dành cho mẹ và bé, có khoảng hai mươi cái.


Gì đây? Cái này là trò đùa gì đây?


Chương 24


Mẹ và bé?!


Diệp Tri Chi trong thoáng chốc cho rằng bản thân nhìn lầm rồi, nhưng sau khi cô bình tĩnh lại vẫn thấy mơ hồ.


Hai mươi tấm phiếu này đều là voucher sử dụng không giới hạn của chuỗi cửa hàng mẹ và bé dưới sự quản lý của tập đoàn Quân Trạch.


Có lẽ là quà tặng mà Diệp Tri Lễ lấy được khi tham gia hoạt động thương nghiệp.


Chẳng trách anh ấy bảo không đáng tiền.


Nhưng đó đâu phải trọng điểm. Trọng điểm chính là tại sao Diệp Tri Lễ lại muốn đưa voucher của đồ dùng mẹ và bé cho cô?


Diệp Tri Chi im lặng rất lâu.


Giang Yến Từ liếc mắt nhìn sang bên cạnh lại thấy Diệp Tri Chi đang nắm một xấp phiếu trên tay, mặt nghệt ra. Anh nghi hoặc: “Diệp Tiểu Thu?”


Diệp Tri Chi hoàn hồn: “Anh cả nhầm lẫn rồi hay chăng? Anh ấy…” Cô mở miệng đầy khó khăn: “Tại sao lại muốn đưa cho tôi voucher của đồ dùng mẹ và bé chứ?”


“Hả?”


Giang Yến Từ liếc mắt thấy ba từ “mẹ và bé”, sự nghi ngờ nơi đáy mắt đã tan biến, thay vào đó là ánh nhìn đầy thấu hiểu.


Chẳng biết anh nghĩ ra chuyện gì mà không nhịn nổi cười.


Nghe thấy tiếng cười rất khẽ bên cạnh, Diệp Tri Chi quay sang trợn mắt nhìn anh hỏi: “Anh cười cái gì?”


“Không có gì.”


Giang Yến Từ không cười nữa, hạ thấp giọng: “Tôi nghĩ có lẽ anh cả của em hiểu lầm gì đó rồi.”


“Cái gì?”


Diệp Tri Chi không nghe rõ.


“Tôi hỏi là em gửi nuôi nhờ Trì Trì ở đâu?”


Giang Yến Từ tỉnh bơ sang nói sang chuyện khác: “Là cái bệnh viện thú cưng Manh Ái lần trước ấy hả?”


“Đúng vậy.”


Diệp Tri Chi gật đầu, sự chú ý cũng bị chuyển dịch.


Giờ này vừa khéo là giờ cao điểm, đường phố kẹt cứng.


Bọn họ mất cả tiếng đồng hồ mới đến nơi.


“Cô Diệp đến đón Trì Trì đấy à?” Y tá nhận ra Diệp Tri Chi híp mắt cười, chào hỏi cô.


Màn chào hỏi này vừa dứt, cái lồng sau lưng đột nhiên vang lên những tiếng kêu thảm thiết.


“Trời đất ơi, sao hai con mèo kia lại đánh nhau nữa rồi? Đã là lần thứ mấy trong hôm nay rồi chứ?” Cô y tá kêu lên, nụ cười tắt ngấm trong nháy mắt, cô ấy vội vàng chạy như bay lại đó.


Cách đó không xa, trong hai cái lồng ở sát cạnh nhau, một con mèo cam và một con mèo đen trắng đang cào cấu nhau thông qua một song chắn ngăn giữa, đã vậy chúng còn hung hãn gào lên với đối phương.


Trì Trì nằm chung lồng với con mèo cam nọ.


Con mèo cam ấy trông có hơi quen.


So với con mèo cam đang kích động kia thì Trì Trì ngoan hơn rất nhiều. Nó thu người lại nằm ngoan trong một góc, liếm lông trên cơ thể mình.


Cô y tá lấy thức ăn ra dụ dỗ, vất vả lắm mới khiến cả hai con mèo bình tĩnh trở lại.


Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, quay người lại: “Xin lỗi cô Diệp, để cô đợi lâu rồi.”


“Không sao.”


Diệp Tri Chi thôi không nhìn nữa: “Biểu hiện của Trì Trì hai hôm nay thế nào?”


“Trì Trì ngoan lắm, không giống hai con mèo kia cứ đánh nhau suốt.” Cô y tá thở dài, bất lực nói: “Chẳng biết là làm sao nữa, hồi trước vẫn tốt lắm, thế mà mấy hôm gần đây quan hệ của chúng nó lại căng thẳng thế rồi.”


Trì Trì ngoan lắm?


Diệp Tri Chi nhìn vào cục bông nhỏ trong lồng kia theo bản năng.


Nhưng lúc cô bước vào rõ ràng đã trông thấy…


Trì Trì đưa cái vuốt nho nhỏ ra vả con mèo trắng đen kia một cái, lúc đi ngang qua con mèo cam còn đạp một phát vào đuôi nó nữa kia mà. Ngay sau đó, nó mới nghiêng mình chạy cái vèo vào góc lồng ấy chứ.


Con mèo đen trắng và con mèo cam đều nghi ngờ đối phương gây sự nên mới lập tức tìm đối phương tính sổ. Nếu không phải chúng còn cách nhau một song chắn thì e là đã đánh ngay tại trận rồi.


Còn đầu sỏ Trì Trì lại xem như không có gì xảy ra liếm cái móng vuốt nhỏ, rồi dùng móng vuốt nhỏ lau mặt.


Hình như nhận ra điều gì, Trì Trì ngẩng đầu lên mở to đôi mắt trong veo như nước, cách cái lồng kêu một tiếng đầy nũng nịu với Diệp Tri Chi: “Meo meo…”


Diệp Tri Chi: “…”


Trì Trì giỏi thật đấy. Con mèo trà xanh nhỏ này thành tinh rồi à?


Con mèo cam và mèo đen trắng tạm đình chiến, mỗi đứa nằm vào một góc lồng chợp mắt một lúc.


Cô y tá đã buông lỏng cảnh giác, tuy nhiên lợi dụng lúc cô ấy mở lồng, con mèo cam đã chạy vọt ra khỏi lồng.


Trong lúc cô y tá còn chưa nhận thức được gì, nó đã chạy ngay đến trước lồng của con mèo đen trắng, hung dữ cào cho nó một nhát, rồi lại nhảy ra kêu meo meo như thể nói đại thù phải báo.


Mèo đen trắng bị chọc giận, nhưng lại chỉ có thể cách một cái lồng khiêu khích đối phương.


Diệp Tri Chi cúi đầu nhìn Trì Trì được cô y tá đưa cho đang nằm trong ngực mình.


“Meo…” Trì Trì ngoan ngoãn kêu một tiếng, cọ cọ đầu vào tay cô.


Có lẽ cô y tá chưa gặp loại chuyện này bao giờ, nhất thời cũng phải rất chật vật.


Lúc này có tiếng bước chân vang đến. Cô quay lại, trên mặt mới thấy chút vui mừng: “Anh Lục, anh đến đúng lúc quá.”


“Hôm nay chẳng biết tại sao mà Cà Phê lại đánh nhau với một con mèo khác rồi.”


Cà Phê chính là tên của con mèo màu cam kia.


Lục Trăn Ngôn hiển nhiên cũng chẳng ngờ sẽ gặp Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ ở đây, anh ta có hơi thất thần.


Tuy nhiên khi hai người đang nói chuyện, con mèo cam đã chạy đến bên chân Diệp Tri Chi, vòng qua vòng lại xung quanh cô, hơn nữa còn meo meo lấy lòng.


Hình như là kêu với Trì Trì.


Thế mà Trì Trì không quan tâm nó, chỉ rúc vào lòng Diệp Tri Chi.


Sắc mặt Lục Trăn Ngôn tối đi, anh ta xụ mặt nói: “Cà Phê, quay lại đây.”


Thế mà con mèo cam tên Cà Phê chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái, còn muốn cọ vào đùi Diệp Chi Tri.


Giang Yến Từ nhanh tay nhanh mắt kéo Diệp Tri Chi lại.


“Vậy chúng tôi đi trước nhé.”


Giang Yến Từ gật đầu với Lục Trăn Ngôn rồi dẫn Diệp Tri Chi rời đi.


Lúc rời khỏi bệnh viện thú y, bên trong lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết của con mèo cam.


Nó rất không tình nguyện.


Khi quay lại xe, Diệp Tri Chi không nhịn được nói: “Lần sau chúng ta vẫn nên đổi bệnh viện thú y khác đi.”


Xem ra vị luật sư Lục kia là khách quen ở chỗ này rồi.


Một phần là vì nguyên nhân này, phần khác…


Là bởi hôm nay đã gây ra chuyện như thế rồi, cô cũng thấy hơi ngại.


Cô không biết liệu trong bệnh viện thú ý có gắn camera hay không, ngộ nhỡ lúc cô y tá đi kiểm tra lại, phát hiện ra tất cả chuyện đều do Trì Trì gây ra thì cô cũng chẳng biết phải đối mặt với đối phương kiểu gì nữa.


Cho nên lần sau vẫn cứ đổi bệnh viện thú y khác thì hơn.


Diệp Tri Chi lặng lẽ thở dài.


Đều tại con mèo trà xanh Trì Trì này hết.


Cô cúi đầu nhìn Trì Trì trong ngực, hình như Trì Trì cũng cảm nhận được, nó ngẩng đầu lên kêu “meo” với cô.


“Được.” Giang Yến Từ cười đồng ý.


Sau khi bình tĩnh lại, trực giác lại mách bảo Diệp Tri Chi có gì đó không đúng.


Không đúng, sao phải thương lượng với anh nhỉ…


“Thời gian cũng không còn sớm nữa.” Cô đổi chủ đề: “Chúng ta về…”


Hình như nghĩ ra chuyện gì đó, cô lại thay đổi câu nói: “À không, tôi mời anh ăn cơm.”


“Hả?” Giang Yến Từ hơi ngạc nhiên.


Diệp Tri Chi nhìn anh nói: “Anh mua nhiều quà cho Trì Trì thế rồi còn đến đón nó về nhà, mời anh ăn bữa cơm cũng là chuyện nên làm mà.”


Giang Yến Từ không lên tiếng.


Trong xe im lặng một lúc.


Ngay khi Diệp Tri Chi tưởng là anh muốn từ chối…


Giang Yến Từ: “Được.”


Diệp Chi Tri có phần bất ngờ nhưng cuối cùng lại thở phào nhẹ nhõm: “Anh có muốn đi đâu không?”


Giang Yến Từ nói: “Nếu em đã mời khách rồi thì em làm chủ đi.”


Diệp Tri Chi suy nghĩ một chút: “Tôi nhớ gần đây có một nhà hàng ăn khá ổn, hay là đi chỗ đó đi.”


Xe chạy bon bon trên đường.


Khi sắp ngang qua chỗ rẽ, trong tầm mắt của Diệp Tri Chi đột nhiên xuất hiện một chiếc xe hơi trông quen quen.


Cô vẫn chưa nhớ được chủ nhân của chiếc xe ấy là ai thì thông qua gương chiếu hậu, cô đã nhìn thấy Thẩm Đình Chi đi ra từ một cửa tiệm.


Rất nhanh sau đó, có người chạy ra trong tiệm đuổi theo sau, là Quý An Ninh.


Cô ta nhanh chân bắt kịp Thẩm Đình Chi, nhỏ tiếng nói gì đó với anh ta.


Sau đó, Thẩm Đình Chi đáp lại mấy câu rồi mặt lạnh lùng bước lên xe, để lại Quý An Ninh đứng nguyên tại chỗ.


“Tại sao Thẩm Đình Chi lại ở cùng với Quý An Ninh vậy?” Diệp Tri Chi có phần ngạc nhiên.


“Sao cơ?”


Giang Yến Từ nhìn về phía gương chiếu hậu theo bản năng, nhưng ở đó đã chẳng còn thấy bóng hai người họ nữa rồi.


“Em bảo Thẩm Đình Chi với ai?” Anh tiện miệng hỏi.


Diệp Tri Chi không nhìn nữa: “Không có gì, có lẽ là do tôi suy nghĩ nhiều thôi.”





Sáng hôm sau, Từ Hải Yến triệu tập toàn bộ nhân viên công ty luật mở một hội nghị ngắn.


Trong buổi họp, Từ Hải Yến cười giới thiệu với mọi người một chàng trai trẻ.


“Giới thiệu với mọi người đây là Trương Văn Bân, là thực tập sinh mới đến công ty luật của chúng ta. Sau này, mọi người phải hòa thuận với nhau nhé.”


Trương Văn Bân nho nhã lịch sự nói: “Chào mọi người, tôi là Trương Văn Bân, tốt nghiệp khoa luật đại học T, sau này mong các đàn anh, đàn chị chiếu cố nhiều hơn.”


Mọi người cũng lịch sự cho một tràng vỗ tay.





Đợi tiếng vỗ tay ngớt dần, Từ Hải Yến lại nhìn sang Giang Yến Từ, vờ như vu vơ nhắc: “Gần đây không phải luật sư Giang cũng có tuyển một thực tập sinh à, sao không giới thiệu cậu ấy cho mọi người làm quen đi?”


Câu hỏi này khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn sang chỗ anh.


Giang Yến Từ chỉ bình thản nói: “Cuối tuần đã, chờ cậu ấy đến rồi lại giới thiệu sau.”


“À thế à.” Từ Hải Yến dừng mấy giây rồi lại vô cùng thân thiện cười nói: “Không sao, đợi đến khi đó rồi lại giới thiệu cậu ấy cho mọi người làm quen vậy.”


Trong hội nghị, Từ Hải Yến chỉ đơn giản tổng kết lại chuyện từ mấy tuần trước đến giờ chứ không nói thêm chuyện gì khác nữa.


Sau khi hội nghị kết thúc.


Diệp Tri Chi rời khỏi phòng họp, bắt kịp Giang Yến Từ, khẽ hỏi: “Từ Hải Yến có ý gì thế?”


“Ai biết được? Chắc có ý khác thôi.” Giang Yến Từ chỉ cười nhẹ nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười.


Anh hạ giọng: “Đến phòng làm việc của tôi đi, tôi có chuyện muốn nói với em.”


Diệp Tri Chi gật đầu đi theo anh vào phòng làm việc.


Cùng lúc ấy, trong phòng họp chỉ còn mình Trương Văn Bân được Từ Hải Yến gọi ở lại.


Đợi khi mọi người đã đi hết, Từ Hải Yến cười nói: “Cậu đã thấy người mới nãy chưa? Đó là Giang Yến Từ, Giang par. Cậu ta rất giỏi về mảng đưa công ty lên sàn và thu mua phục dựng công ty, nếu có thắc mắc ở mảng đó thì cậu có thể thỉnh giáo cậu ta.”


Trương Văn Bân gật đầu rồi lại như có điều suy nghĩ: “Giang par trông trẻ thật.”


“Đúng rồi, cậu ta là cộng sự trẻ nhất ở công ty luật chúng ta đấy.” Từ Hải Yến cười. Cô ta ngừng một chút rồi lại hỏi đầy dò xét: “Cậu không biết cậu ta à? Hình như cậu ta là người do trụ sở chính của tập đoàn C.Z. phái xuống đấy. Hẳn là cha cậu phải biết chứ, cậu chưa từng nghe nhắc đến cậu ta sao?”


“Không có đâu, trước đó tôi chưa từng nghe nhắc đến anh ấy…” Trương Văn Bân nhíu mày đầy khó xử, rồi như nhớ ra chuyện gì: “Phải rồi, trước đây tôi có nghe cha tôi bảo, sếp Lý ở bộ phận hành chính từng hợp tác với một luật sư ở nước ngoài, kỹ năng nghiệp vụ rất xuất sắc, sếp Lý cũng mến tài mới đề cử anh ấy. Vị luật sư đó là Giang par đúng chứ?”


“Ồ, phải vậy không?” Mắt Từ Hải Yến sáng rực lên. Cô ta nhẹ cười, lòng cũng hiểu ra: “Hóa ra là thế à.”





Quay lại phòng làm việc.


Giang Yến Từ ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề: “Bên phía tập đoàn mỹ phẩm trang điểm E-Angla đã trả lời chưa?”


“Vẫn chưa.” Diệp Tri Chi lắc đầu: “Hôm qua tôi mới vừa hỏi thăm, hình như bên phía tập đoàn mỹ phẩm trang điểm E-Angla vẫn đang suy nghĩ.”


“Vẫn suy nghĩ à?” Giang Yến Từ cau mày: “Như vậy không giống với phong cách của Thẩm Đình Chi lắm.”


Diệp Tri Chi thấp giọng hỏi: “Có phải bên kia xảy ra vấn đề gì rồi không?”


“Không loại trừ khả năng này.” Giang Yến Từ suy nghĩ: “Tạm thời chưa có tin tức cũng coi như là một chuyện tốt.”


Anh suy tính một hồi rồi nói: “Em theo sát chuyện này đi, mấy hôm nay tôi bận việc phải ra ngoài xử lý.”


Diệp Tri Chi gật đầu: “Được.”





Mấy hôm sau, Giang Yến Từ không về công ty luật.


Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến thứ Sáu.


Chiều thứ Sáu, hệ thống điện trong văn phòng xảy ra sự cố, cả tòa cao ốc bị cúp điện, các công việc trong công ty luật cũng bị dừng đột ngột.


Các nhân viên kêu lên chán chường rồi lục tục thu dọn đồ đạc rời đi.


Diệp Tri Chi cũng định bắt xe về nhà.


Sau khi dọn xong đồ, cô vô thức liếc mắt về phía phòng làm việc của Giang Yến Từ.


Hôm nay, anh cũng không ở công ty luật.


Hình như gần đây Giang Yến Từ rất bận, ngày nào cũng chỉ phân công công việc cho cô qua email chứ chẳng thấy người đâu.


Cô bắt xe quay về nhà.


Diệp Tri Chi vừa liếc nhìn tài liệu liên quan đến “Thải Vân Truy Nguyệt” và tập đoàn mỹ phẩm trang điểm E-Angla, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa. Khi chuẩn bị khóa cửa thì động tác của cô đột nhiên dừng lại.


Khóa cửa có dấu vết từng bị cạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK