Dương Hiểu Địch ngạc nhiên, trong cái khó ló cái khôn mở miệng nói: “Tôi, tôi đến đây là để phỏng vấn!”
“Trợ lý Dương? Anh đang nói cái gì vậy?” Nhân viên lễ tân sững sờ: “Chẳng phải anh đến…”
Dương Hiểu Địch nhanh chóng ngắt lời: “Bây giờ tôi không còn làm việc ở công ty đó nữa, thế nên các cô cũng đừng dùng xưng hô cũ để gọi tôi. À phải rồi, hôm nay tôi hẹn Kỷ tổng đến đây để phỏng vấn, các cô không được thông báo trước à?”
Nhân viên lễ tân lập tức bối rối: “Để tôi liên hệ với Kỷ tổng.”
“Không, không cần phiền toái như thế, tôi trực tiếp liên hệ với anh ấy là được.”
Dương Hiểu Địch ngăn cản lễ tân, sau đó quay đầu lại chào hỏi Diệp Tri Chi: “Chị cũng ở đây sao, trùng hợp quá. Tại vì em mới nghỉ làm ở công ty cũ nên hôm nay em đến đây phỏng vấn xin việc.”
Vừa nói, cậu ta vừa vô thức nâng tập tài liệu trên tay lên.
Diệp Tri Chi cũng vô thức nhìn xuống tập tài liệu trên tay cậu ta.
Dường như Dương Hiểu Địch nhận ra điều gì đó nên nhanh chóng lật tập tài liệu lại.
Mặc dù cậu ta phản ứng rất nhan nhưng Diệp Tri Chi vẫn nhận thấy cái logo ở góc trên bên phải của tập tài liệu vô cùng quen mắt, hình như là logo của tập đoàn C.Z.?
Sự nghi ngờ này nhanh chóng bị cắt ngang bởi giọng nói của Thẩm Đình Chi: “Luật sư Diệp, hai người quen nhau à?”
Diệp Tri Chi quay đầu, không chắc chắn hỏi: “Thế luật sư Thẩm cũng quen cậu ấy à?”
Thẩm Đình Chi rất thẳng thắn: “Cậu Dương, đã lâu không gặp.”
Dương Hiểu Địch căng thẳng, trái tim chưa kịp thả lỏng ra thì lại lần nữa nhấc tới cổ họng: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
Cậu ta mỉm cười, sải chân bước đến, sau đó nắm lấy tay Thẩm Đình Chi rồi nói: “Luật sư Thẩm, lần trước may là có anh giúp tôi thắng vụ kiện bất động sản để tôi lấy lại được căn nhà mà ông nội đã để lại cho tôi từ tay cậu họ, cảm ơn anh rất nhiều.”
“Không có gì.” Thẩm Đình Chi cụp mắt xuống, cười như không cười rồi bình tĩnh rút tay lại: “Cậu đừng khách sáo.”
Thấy anh ta không vạch trần lời nói dối của mình, Dương Hiểu Địch thở phào một hơi rồi nói tiếp: “Sắp đến giờ phỏng vấn rồi, tôi đi trước nhé.”
Đúng lúc có một cái thang máy dừng ở tầng một, khi cửa mở ra, Dương Hiểu Địch nhanh chóng chạy vào.
Nhìn cửa thang máy khép lại, Diệp Tri Chi cụp mắt xuống, mở miệng hỏi: “Cậu ta là khách hàng của anh à?”
Thẩm Đình Chi cười như không cười, đáp: “Cứ coi là vậy.”
“Cứ?”
Thẩm Đình Chi nói lảng sang chuyện khác: “Sao luật sư Diệp lại quen cậu ta?”
Diệp Tri Chi nói: “Lúc trước cậu ta từng ship đồ ăn cho tôi.”
Thẩm Đình Chi bừng tỉnh, sau đó nói một câu đầy ẩn ý: “Hửm, ship đồ?”
“Luật sư Thẩm, chuyện này có vấn đề gì sao?” Diệp Tri Chi nhạy bén nhận ra điều gì đó.
Thẩm Đình Chi đáp: “Không có gì, chỉ là cảm thấy trùng hợp mà thôi.” Anh ta tạm dừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng cô cứ trở về hỏi luật sư Giang, có thể anh ấy sẽ biết điều gì đó.”
“Hả?”
Thẩm Đình Chi lại nói lảng sang chuyện khác: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, luật sư Diệp có quay lại công ty luật không?”
Diệp Tri Chi gật đầu đáp: “Có, buổi chiều tôi có một số việc cần giải quyết.”
Thẩm Đình Chi nói: “Vậy tôi sẽ để trợ lý Thịnh đưa cô về trước, buổi chiều tôi còn phải đi gặp khách hàng nữa.”
“Được.”
Lúc ở trên xe, cuối cùng Thịnh Dĩ Minh mới tìm được cơ hội để hỏi những nghi vấn trong lòng mình.
“Chị Tri Chi, trong cuộc họp vừa rồi, chị không cảm thấy mức giá mà họ đưa ra có hơi phi lý sao?”
Diệp Tri Chi đáp một cách khéo léo: “Tiểu Minh, có một số việc không cần phải nói thẳng ra như thế.”
Thịnh Dĩ Minh vừa liếc gương chiếu hậu vừa nói: “Em biết nhưng em không hiểu, rõ ràng tập đoàn chế tạo ô tô Việt Siêu kia rất muốn có được bản quyền sáng chế phát minh nhưng họ lại ép giá xuống thấp như thế, chị không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Thẩm Đình Chi mở miệng nói: “Trợ lý Thịnh, theo cậu thì luật sư cần phải làm gì trong quá trình phục vụ khách hàng?”
Thịnh Dĩ Minh phản xạ có điều kiện, lập tức duỗi thẳng người, nói ra câu trả lời như một câu khẩu hiệu: “Phấn đấu vì quyền và lợi ích hợp pháp lớn nhất cho khách hàng!!”
“Không sai.” Thẩm Đình Chi búng tay rồi nói tiếp: “Nếu là yêu cầu mà khách hàng đưa ra, đương nhiên chúng ta phải cố gắng hết sức để thỏa mãn họ, đây là điều mà một luật sư giỏi nên làm.”
Thịnh Dĩ Minh do dự một lát rồi cẩn thận hỏi: “Vậy thì luật sư Thẩm, nếu cuối cùng chúng ta không thể tranh thủ được mức giá mà khách hàng mong muốn thì sao?”
Thẩm Đình Chi nở một nụ cười thờ ơ rồi ngả người ra ghế: “Đó không phải là vấn đề của chúng ta, chúng ta đã cố gắng tranh thủ mức giá mà họ mong muốn và đưa ra, nhưng vì sự sơ suất của khách hàng mà họ đã đánh mất cơ hội đó thế nên họ đương nhiên không dám phàn nàn.”
Diệp Tri Chi bất ngờ nhìn Thẩm Đình Chi.
Cô không ngờ rằng Thẩm Đình Chi sẽ đưa ra một câu trả lời như vậy.
“Nhưng luật sư Thẩm, đây chẳng phải là thử thách mà luật sư Từ giao cho anh sao? Nếu anh thua thì có sao không?” Diệp Tri Chi không khỏi hỏi.
Thẩm Đình Chi nhìn cô, nhướng mày nói: “Cô nghĩ tôi sẽ thua sao?”
Anh ta lại chế nhạo: “Luật sư Diệp, cô đừng đánh giá thấp năng lực của tôi.”
“Vậy thì tôi sẽ cho cô thấy tôi có được mức giá này thế nào, đến lúc đó, cô sẽ cảm thấy Giang Yến Từ cũng chẳng là gì cả.”
Diệp Tri Chi: “…”
Cô đột nhiên cảm thấy đồng tình với Thịnh Dĩ Minh.
…
Trở lại công ty, Diệp Tri Chi tiếp tục giải quyết công việc còn sót lại từ ngày hôm qua.
Bốn giờ chiều, màn hình điện thoại bên tay phải đột nhiên sáng lên.
Diệp Tri Chi liếc sang nhìn theo bản năng, là tin nhắn WeChat mà Giang Yến Từ gửi tới.
Giang Bái Bì: [Bữa tối em cứ ăn trước đi, chắc là anh sẽ về trễ một chút.]
Cả buổi chiều hôm nay không thấy Giang Yến Từ có mặt ở công ty.
Diệp Tri Chi giật mình, cầm lấy điện thoại rồi nhắn tin hỏi: [Anh đi đâu vậy? Có cần em để phần cơm không?]
Giang Bái Bì: [Không cần.]
Giang Bái Bì: [Anh có hẹn với khách hàng rồi.]
Giang Bái Bì: [Em có muốn ăn khuya không? Lúc về anh mua cho.]
Diệp Tri Chi ôm khuôn mặt đỏ bừng cười ngây ngô một lát rồi mới nhắn tin trả lời Giang Yến Từ: [Em muốn ăn cánh gà nướng, cá viên nướng, cừu nướng xiên, bò xiên nướng, nấm nướng, cà tím nướng BBQ mua ở cửa hàng bên cạnh ‘Vương Ký’! Đúng rồi, anh đừng mua loại cay nhé.]
Giang Bái Bì: [Ừ.]
Khóe môi Diệp Tri Chi khẽ cong lên, cô đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục làm việc.
Thấm thoát đã đến năm rưỡi.
Sau khi tan làm, Diệp Tri Chi bắt taxi về nhà.
Sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, Diệp Tri Chi ôm laptop ngồi lên sô pha, cô muốn giải quyết đống thư chưa đọc đang tích lũy trong gmail.
Nhưng rõ ràng là cô hơi mất tập trung.
Thỉnh thoảng cô lại nhìn xuống đồng hồ ở góc dưới bên phải của laptop.
Sắp chín giờ rồi mà sao Giang Yến Từ vẫn chưa về.
Diệp Tri Chi cầm lấy điện thoại định gọi cho anh, nhưng lý trí đã ngăn cô lại.
Không đúng, cô bắt đầu để ý đến anh từ khi nào vậy?
“Meo.” Trì Trì đang ngồi cạnh cô đột nhiên nhảy khỏi sô pha, nhanh chóng ra trước cửa ngồi xổm.
Cùng lúc đó, cánh cửa cũng mở ra.
Diệp Tri Chi đặt điện thoại xuống, suýt chút nữa thì đứng lên đón anh, nhưng may là lý trí đã ngăn cô lại, cô nhìn anh từ cửa bước vào, nói: “Anh đã về rồi?”
Giang Yến Từ bước vào phòng, đưa hộp cơm đã đóng gói sẵn trên tay cho cô: “Bữa khuya của em.”
Môi Diệp Tri Chi hơi hơi cong lên, cô duỗi tay cầm lấy hộp cơm.
Giang Yến Từ thay giày xong thì đi về phía cô, vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay, tình hình của em và Thẩm Đình Chi bên kia thế nào?”
Diệp Tri Chi hoàn hồn, ngẩng đầu lên nói: “Hơi kỳ lạ một chút.”
“Kỳ lạ?” Giang Yến Từ nhướng mày.
Diệp Tri Chi tường thuật đơn giản về vụ kiện cho anh nghe rồi nói tiếp: “Tập đoàn chế tạo ô tô Việt Siêu muốn có được bản quyền sáng chế phát minh của công ty khoa học kỹ thuật WLJS, nhưng họ lại đưa ra một mức giá thấp gần bằng một nửa mức giá bình thường, anh thấy có kỳ lạ hay không?”
Giang Yến Từ hỏi: “Có phải lý do tài chính không?”
Diệp Tri Chi lắc đầu: “Em không biết, nhưng Thẩm Đình Chi nói trước tiên hãy liên hệ cho công ty khoa học kỹ thuật WLJS để hỏi về tình hình của các đối thủ khác.”
Vừa nói cô vừa định mở hộp cơm ra.
Giang Yến Từ thấy vậy thì đè tay cô lại.
“Sao vậy?” Diệp Tri Chi dừng lại rồi nhìn chằm chằm vào anh.
Giang Yến Từ hỏi: “Em rửa tay chưa?”
Sau một lúc giằng co ánh mắt với anh, Diệp Tri Chi đành bĩu môi, miễn cưỡng nói: “Giờ em đi.”
“Chuyện này mà cũng quản.”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Giang Yến Từ không khỏi bật cười.
Trì Trì chậm rãi tiến lên phía trước, cúi đầu ngửi hộp cơm, sau đó cắn vài nhát lên mép hộp. Thấy mình không thể cắn, nó đặt bàn chân lên nắp hộp cơm rồi ngẩng đầu nhìn Giang Yến Từ: “Meo~”
Giang Yến Từ lấy hộp cơm đi, nói: “Đây là bữa khuya của mẹ con, con không ăn được.”
Hành động của anh khiến Trì Trì bất mãn kêu to.
“Meo meo meo!”
Giang Yến Từ sờ sờ đầu nó: “Ngoan, nghe lời, để ba đi lấy một cái đồ hộp dành cho mèo cho con.”
Diệp Tri Chi từ phòng tắm đi ra, cầm hộp cơm ngồi lên sô pha, theo thói quen sờ sang bên cạnh mới phát hiện điện thoại đã mất tích.
Cô lần khắp xung quanh nhưng không thấy đâu bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Giang Yến Từ, vừa rồi anh có thấy điện thoại của em không?”
Giang Yến Từ mới vừa lấy ra một lon đồ hộp dành cho mèo, ngước mắt lên nhìn cô: “Không thấy.”
Diệp Tri Chi quay đầu lại nhìn Trì Trì, hỏi: “Trì Trì có thấy không?”
Trì Trì đang nằm trên đệm, cúi đầu xuống và bận rộn liếm bàn chân của mình, không thèm đếm xỉa tới cô.
“Quái lạ, em nhớ là em đã để ở đây mà, hay là em nhớ nhầm? Chẳng lẽ ở trong phòng tắm?”
Diệp Tri Chi hoang mang, đứng dậy đi vào phòng tắm tìm điện thoại.
Nửa phút sau, cô lại bước ra: “Giang Yến Từ, anh tìm giúp em đi.” Dường như nghĩ đến điều gì, cô mở miệng nói tiếp: “Đúng rồi, anh dùng điện thoại gọi vào số của em đi.”
Giang Yến Từ bước ra khỏi bếp, anh lấy điện thoại ra vừa đi vừa bấm số của Diệp Tri Chi.
Một tiếng chuông điện thoại vui vẻ vang lên.
Lắng nghe một lúc thì Diệp Tri Chi mới phát hiện tiếng chuông phát ra từ dưới cái đệm mà Trì Trì đang nằm.
“Trì Trì?”
Giang Yến Từ bước tới, bế Trì Trì lên rồi lật cái đệm ra.
Không biết điện thoại của Diệp Tri Chi bị giấu ở dưới đó từ khi nào.
Đang định tắt cuộc gọi đi, Giang Yến Từ giật mình nhìn thấy dòng chữ trên màn hình điện thoại.
Diệp Tri Chi chợt nhận ra điều gì đó, cô lập tức nhoài người đến muốn lấy điện thoại đi.
Nhưng Giang Yến Từ đã nhanh chóng đọc được cái biệt danh mà Diệp Tri Chi lưu cho anh.
“Giang… Bái Bì?”
Giang, Bái, Bì.
Không khí có vẻ lắng xuống trong giây lát.
Lúc này, ý thức của Diệp Tri Chi đột nhiên rơi vào trạng thái tạm ngưng.
Giang Bái Bì.
A a a a a a a a a a a!
Chương 60
Điều đáng sợ nhất là bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Điện thoại của Diệp Tri Chi vẫn đang reo, không ai nói chuyện cả. Tiếng chuông điện thoại vang lên trong khung cảnh yên tĩnh nên cực kỳ rõ ràng.
Một tiếng rồi lại một tiếng, vô cùng réo rắt.
Giang Yến Từ dừng một lúc mới nhìn vào điện thoại của mình. Trên màn hình điện thoại, cuộc gọi vẫn đang tiếp tục được tính giờ. Vì vẫn đang ở trạng thái gọi nên có thể xác nhận, chú thích “Giang Bái Bì” trên điện thoại của Diệp Tri Chi chính là anh.
Diệp Tri Chi ngây người ba giây, vội vàng cầm lấy điện thoại, nhấn vào nút tắt rồi lại nhanh chóng giấu điện thoại ra phía sau.
Giang Yến Từ ngước mắt, nhìn hành động giấu đầu lòi đuôi của cô, nhắc lại nói: “Giang, Bái, Bì?”
“…” Diệp Tri Chi nín thở, không dám ngẩng đầu đối mặt với anh.
“Diệp Tiểu Thu, em không có giải thích một chút sao?” Anh chầm chậm nói.
Diệp Tri Chi lập tức quay đầu nhìn về phía Trì Trì: “Trì Trì!”
“Meo!”
Trì Trì như ý thức được chuyện không ổn, lập tức nhảy xuống sofa một cái “vèo” rồi chạy ra trốn vào sau tủ TV ở gần đó.
Sau khi trốn xong, nó lại cẩn thận mà ló ra nửa cái đầu, trông vừa vô tội lại vừa đáng yêu.
Diệp Tri Chi: “…”
“Thằng nhóc Trì Trì này, còn giấu điện thoại của em đi. Hôm nay, đừng cho nó thức ăn nữa…”
Cô thử chuyển chủ đề nói chuyện, vừa nói chuyện, vừa lặng lẽ chuyển bước chân quay về phía cầu thang.
Tuy nhiên, ngay giây sau đó, cổ tay của cô liền bị nắm chặt lại.
Bước chân của Diệp Tri Chi khựng lại.
Kế hoạch bỏ trốn thất bại.
“Gọi Trì Trì cũng vô dụng.” Giọng nói vô tình của Giang Yến Từ vang lên: “Diệp Tiểu Thu, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Diệp Tri Chi bị ép quay đầu, mưu tính giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: “Nói, nói cái gì?”
Giang Yến Từ cười như không cười mà nhìn cô: “Diệp Tiểu Thu, có phải em nên giải thích một chút, chú thích trong điện thoại của em là thế nào?”
“Anh sao lại là Bái Bì rồi?”
“Hả? Ý anh là chú thích điện thoại sao?”
Diệp Tri Chi như mới bừng tỉnh. Cô dừng một lúc, lại chớp chớp mắt, cố ý làm như bình tĩnh mà nói: “Không phải cái này là do em đã đánh chữ sai sao?”
Giang Yến Từ nhếch mày: “Đánh chữ sai?”
“Lúc đó, vốn dĩ em muốn chú thích là Giang par, nhưng mà anh biết đó, cái cách đọc của chữ par này, par, bái (bái phiên âm là pa), không phải rất giống với ‘bái bì’ sao, em nhất thời viết nhầm, liền đánh thành chữ bái bì.” Diệp Tri Chi cố gắng giải thích.
Lời giải thích này chân thành đến nỗi ngay cả bản thân cô cũng gần như tin rồi.
“Ồ, hóa ra là đánh nhầm chữ.” Giọng nói của Giang Yến Từ trầm thấp, rõ ràng là mang ý cười, Diệp Tri Chi lại nghe ra thành có ý tứ sâu xa.
Diệp Tri Chi ngước mắt lên, lại phát hiện Giang Yến Từ đang tiến về phía cô, khoảng cách gần với cô trong gang tấc.
“Anh tiến đến gần như vậy làm gì?” Tim của Diệp Tri Chi đập chậm một nhịp, cũng quên đi việc lùi ra sau.
Giang Yến Từ hỏi: “Nếu lời em nói là thật, vậy tại sao tim em lại đập nhanh đến như vậy?”
Diệp Tri Chi ngẩng người: “Hả?”
Cô phản ứng theo bản năng mà muốn giải thích: “Em, em không phải, em nói là…”
Nhưng rất nhanh, Diệp Tri Chi phản ứng trở lại: “Giang Yến Từ, anh đang gài em! Em làm gì có!”
“Đúng vậy, anh đang gài em.” Giang Yến Từ thừa nhận một cách dứt khoát, anh dừng một lúc rồi lại nói: “Nếu em không chịu nói sự thật thì bữa ăn khuya hôm nay không có rồi.”
Anh lại nhìn về phía chú mèo nhỏ đang trốn sau tủ TV: “Còn có Trì Trì, hôm nay thức ăn mèo cũng không có đâu. Chú mèo nhỏ làm việc xấu thì cũng phải cùng chịu phạt với mẹ.”
“Meo meo!” Trì Trì như ý thức được gì đó, vội vàng chạy đến dùng móng vuốt lay lay ống quần của Giang Yến Từ.
“Vậy hộp đồ nướng này, anh sẽ ăn thay em.” Giang Yến Từ nói rồi, giơ tay cầm lấy hộp thức ăn trên bàn.
Diệp Tri Chi lập tức nắm chặt lấy tay anh: “Đợi đã!”
“Sao vậy?” Giang Yến Từ quay đầu, nhếch mày.
“Được thôi.” Diệp Tri Chi thu tay về, vẻ mặt vẻ với biểu cảm không thèm quan tâm, hơi đỏ mặt nói: “Em thừa nhận, đó là do em chú thích.”
Cô thấp giọng: “Lúc anh vừa đến, ngày nào cũng bắt em tăng ca, bóc lột sức lao động của em, trong lòng em bực dọc trên đã chú thích cho anh cái đó…”
“Sau này, em cũng quên chuyện này nhưng cái chú thích này thì vẫn luôn để vậy.”
Giang Yến Từ nhướng mày: “Nói như vậy thì là em cố ý rồi?”
Diệp Tri Chi: “…”
Câu hỏi này, cô thật sự không có cách trả lời.
Thất thần một lúc thì anh đã ôm cô vào trong lòng rồi.
“Anh làm gì vậy?” Diệp Tri Chi khôi phục tinh thần lại, đôi mắt to khẽ trừng anh.
“Lúc đó anh tồi tệ đến vậy sao?” Giang Yến Từ hạ thấp giọng, mang theo chút cảm xúc khiến lời nói ra không rõ ràng.
“Ngày nào cũng bóc lột sức lao động của em, như vậy không tồi tệ sao?”
Diệp Tri Chi lại nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Chút nữa em sẽ đổi chú thích, như vậy là được chứ gì?”
Giang Yến Từ nói: “Vẫn chưa được lắm.”
“Cái gì?” Diệp Tri Chi trừng mắt với anh: “Vậy anh còn muốn thế nào?”
Giang Yến Từ cúi người: “Nếu em đã nói anh là Bái Bì, mỗi ngày bóc lột sức lao động của em, vậy anh đương nhiên phải làm triệt để hành vi Bái Bì* này rồi.”
[*Bái Bì nghĩa là lột da.]
Tim Diệp Tri Chi đập nhanh. Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, cô thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ của anh và hơi thở quấn quýt của hai người…
“Đợi một chút!” Cô vội vàng kêu dừng lại: “Cái đó, hôm nay, bà dì của em đến rồi.”
“Hả?” Giang Yến Từ nhất thời không kịp phản ứng.
Diệp Tri Chi nói: “Chính là, cái đó, kinh nguyệt đó!”
Nhân lúc anh đang sững sờ, cô cúi người ôm Trì Tri ở dưới đất lên, nhét nó vào trong lòng anh rồi nở một nụ cười: “Để bồi thường thì tối nay sẽ để Trì Trì ngủ cùng anh.”
Trì Trì không rõ tình hình: “Meo?”
Giang Yến Từ: “…”
“Vậy quyết định vậy nha, tối nay em có hẹn call video với Nhan Nhan nên về phòng trước đây.” Diệp Tri Chi vội vàng quay người rời đi, trước lúc đi cũng không quên cầm theo hộp thức ăn.
Trì Trì muốn đi lên theo nhưng lại bị Giang Yến từ ôm lại, không hề vùng vẫy. Nó nghi hoặc mà ngẩng đầu: “Meo?”
“…”
Giang Yến Từ nhìn về hướng cầu thang. Một lúc sau, anh cúi đầu nhìn về phía Trì Trì trong lòng, xoa xoa đầu nó, không chút cảm xúc mà nói: “Hôm nay không có thức ăn mèo cho con rồi.”
“Meo meo!”
…
Ngày thứ hai, Diệp Tri Chi làm như không có chuyện gì xảy ra, im lặng không hề đề cập đến chuyện chú thích ngày hôm qua.
Cho đến khi về đến công ty luật, Giang Yến Từ cũng không có chủ động nhắc đến chuyện này.
Nhìn thấy anh bước vào phòng làm việc, Diệp Tri Chi thở phào một hơi. Vừa ngồi xuống, cô liền nhìn thấy Thịnh Dĩ Minh ôm lấy một đống văn kiện đi đến: “Chị Tri Chi, đây là luật sư Thẩm kêu em đưa cho chị, là tư liệu liên quan đến công ty khoa học kỹ thuật WLJS.”
Diệp Tri Chi gật đầu với cậu ta: “Được, vất vả cho em rồi, chút nữa chị sẽ xử lý.”
“Vậy em về trước…”
Thịnh Dĩ Minh vừa quay người, lực chú ý liền bị kéo đi.
Cậu ta nhìn thấy bộ phận hành chính của công ty luật đi đến trước cột thông báo, đem một bản thông báo dán lên đó.
“Ơ?”
Thịnh Dĩ Minh tò mò mà chạy lên trước, đọc bản thông báo đó: “Thông báo hiến máu nhân đạo?”
Cậu ta tiếp tục đọc xuống nội dung phía dưới trên bản thông báo: “Các vị đồng nghiệp, dựa theo… Lời kêu gọi, hôm nay sẽ tổ chức hoạt động hiến máu nhân đạo cho luật sư của cả công ty luật, hy vọng mọi người sẽ tích cực tham gia. Thời gian hiến máu là… địa điểm…”
Thịnh Dĩ Minh ngây người một lúc, quay đầu hỏi bộ phận hành chính: “Người tham gia trong hoạt động hiến máu này có bao gồm trợ lý của luật sư không?”
Bộ phận hành chính trả lời: “Tất nhiên là được rồi. Chúng tôi hy vọng tất cả mọi người đều có thể tích cực tham gia.”
Trước lúc về đến vị trí làm việc, Thịnh Dĩ Minh vẫn còn có chút mơ hồ.
Không biết nhớ đến gì đó, cậu ta cắn chặt răng. Một lúc sau, cậu ta mới quay đầu lại: “Chị Tri Chi, trước đây chị có từng hiến máu không?”
Diệp Tri Chi ngước mắt nhìn cậu ta một cái, lắc đầu nói: “Không có. Chị đến đây lâu như vậy, cũng là lần đầu gặp hoạt động hiến máu này.”
“Vậy, vậy, vậy, vậy, vậy thì…” Lúc Thịnh Dĩ Minh nói chuyện, ngay cả răng cũng run lên: “Hiến máu có phải rất đau không? Có phải giống như tiêm phòng không chị? Cái đầu nhọn đó đâm vào trong da…”
Diệp Tri Chi không chắc chắn mà nói: “Chắc là không đâu? Chị cũng chưa từng hiến máu nên không rõ lắm.”
Dường như nhớ tới điều gì đó, cô an ủi nói: “Không cần sợ, chẳng qua chỉ là hiến máu thôi.”
Thịnh Dĩ Minh cố tình làm ra vẻ bình tĩnh, lại cố ý nhấn mạnh: “Em, em không có sợ đâu!”
… Nếu như không chú ý đến giọng nói đang run lên của cậu ta.
Diệp Tri Chi cười cười, không nói chuyện.
Cô còn nhớ, lúc còn nhỏ khi Thịnh Dĩ Minh bị sốt, cô và Thịnh Dĩ Nhan cùng cậu ta đến bệnh viện tiêm ngừa. Y tá vừa mới lấy ra ống kim, cái kim tiêm đó còn chưa mở ra, Thịnh Dĩ Minh đã gào khóc thảm thiết.
“Luật sư Tiểu Diệp.”
Lễ tân đi đến, nói: “Lúc nãy có vị phóng viên đến, nói là muốn tìm cô.”
“Phóng viên tìm tôi?” Diệp Tri Chi nghi hoặc.
“Là có chuyện gì sao?”
Lễ tân nói: “Không rõ, cô ta nói nhất định phải gặp được cô thì mới nói.”
Diệp Tri Chi suy nghĩ một lúc, nói: “Được, tôi qua đó xem sao.”
Cô đứng dậy đi ra quầy lễ tân, liền thấy một nữ phóng viên trẻ tuổi đang đứng đợi ở đó. Nữ phóng viên đeo một cái mắt kính, nhìn vào rất trí thức, nhã nhặn.
“Xin hỏi, cô là cô Diệp Tri Chi đúng không?”
Diệp Tri Chi gật đầu: “Là tôi, xin hỏi có chuyện gì không?”
Nữ phóng viên đưa ra thẻ phóng viên: “Xin chào, tôi là phóng viên Đường Vận của “Nhật báo Tây Đảo”. Tôi có thể xin cô một chút thời gian để làm một bài phỏng vấn nhỏ không?”
Diệp Tri Chi nghi hoặc: “Cô muốn phỏng vấn nội dung gì?”
Nữ phóng viên hỏi: “Xin hỏi cô có quen cô Diệp Nhược Lâm không?”
Vẻ mặt Diệp Tri Chi cứng đờ, hít một hơi thật sâu: “Xin lỗi, nếu là chuyện này…”
Nữ phóng viên nhìn có vẻ nhã nhặn nhưng lời nói ra lại rất sắc bén: “Mấy ngày trước, nhà âm nhạc trẻ tuổi – cô Diệp Nhược Lâm có đăng một bài tự thuật trên mạng xã hội, nói cô ấy lúc sinh ra thì bị ôm nhầm đi. Vậy thân là vai chính khác chiếm đoạt lấy mười mấy năm cuộc đời của cô Diệp Nhược Lâm, cô Diệp có cảm nghĩ gì đối với việc này?”
Diệp Tri Chi trong nháy mắt sinh ra một loại kích động muốn lùi bước, nhưng lý trí khiến bước chân cô đứng im ở đó.
Nữ phóng viên đuổi tận cùng không buông: “Cô Diệp, tại sao cô không trả lời câu hỏi của tôi? Có phải cô cảm thấy chột dạ rồi không?”
“Câu hỏi của cô…”
Diệp Tri Chi đón lấy ánh mắt của nữ phóng viên, vừa muốn trả lời thì một bàn tay đột nhiên chặn lại trước mặt cô.
Cô nhìn người vừa đi đến, có chút kinh ngạc.
“Giang par?”
Giang Yến Từ chắn ở trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc, trong giọng nói không nghe ra bất cứ cảm xúc nào: “Vị phóng viên này, rất xin lỗi. Bây giờ là giờ làm việc, công ty luật của chúng tôi tạm thời không nhận phỏng vấn, cũng không chấp nhận việc tư vấn không chút liên quan đến pháp luật.”