• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39


Trước khi thu mua nợ xấu thì việc tiến hành thẩm định là một trình tự cần thiết.


Thông thường mà nói, thì đó chính là thông qua điều tra mà đánh giá giá trị của nợ xấu để niêm yết giá của những món nợ đó.


Vụ án của tập đoàn Minh Dương là do Giang Yến Từ trực tiếp nhận từ lúc mới nhậm chức. Lúc vụ án giao đến tay Diệp Tri Chi thì đã hoàn thành xong những thủ tục liên quan đến việc thẩm định những món nợ xấu.


Nửa tháng trước, bọn họ đã đàm phán với tập đoàn Minh Dương, nhưng lúc đó vốn không hề bàn bạc được cái giá khiến hai bên đều hài lòng. Nhưng tin tức cũng có tác dụng trong thời gian hạn định, cách nửa tháng có rất nhiều tin tức cần được cập nhật.


Thẩm định vốn không phải đích thân Diệp Tri Chi hoàn thành, tình hình cụ thể của nợ xấu cô chỉ có thể tìm hiểu thông qua báo cáo thẩm định.


Thời gian cấp bách, tối hôm qua sau khi ăn cơm tối xong, cô dứt khoát mang theo Giang Yến Từ giúp đỡ.


Bàn trà của phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ, trải đầy văn kiện bản cứng.


Diệp Tri Chi lật xem báo cáo, thuận miệng hỏi một câu: “Việc thẩm định của tập đoàn Minh Dương là anh làm hả?”


“Ừm, là đoàn đội trước đây của tôi làm.”


Giang Yến Từ lại khéo léo thay đổi chủ đề: “Em có cách nhìn thế nào?”


Sự chú ý của Diệp Tri Chi đều ở trên bản báo cáo: “Lúc chiều tôi có xem một lượt về báo cáo điều tra, vấn đề ở những món nợ xấu này cơ bản đã được đưa ra trong báo cáo, nhưng về phương diện tranh luận thì còn nhiều tranh cãi…”


Không biết Trì Trì nhảy lên bàn trà khi nào, dùng móng vuốt mà lay lay cây viết trên tay Diệp Tri Chi.


“Trì Trì đừng quậy!” Diệp Tri Chi đẩy móng vuốt của nó ra, tiếp tục lật xem văn kiện trên bàn.


“Meo…” Ánh mắt của Trì Trì xoay một vòng theo cây viết trên tay Diệp Tri Chi, tiếp đó xoay người, dùng cái móng vuốt thô to đẩy cái ly bên cạnh.


“Bốp!” Cái ly bị đẩy xuống, sữa bò trong ly đổ ra hết, chảy khắp bàn, làm bẩn văn kiện trên bàn trong nháy mắt.


“Meo!” Trì Trì bị giật mình kêu một tiếng, nhanh chóng nhảy xuống từ trên bàn trà.


“Trì Trì!” Diệp Tri Chi gần như đồng thời lên tiếng, vội vàng rút mấy tờ khăn giấy thấm trên mặt giấy, lấy những phần văn kiện chưa bị dính sữa ra. Giang Yến Từ cũng đến giúp thu dọn tàn cuộc.


Động tác của cô khựng lại. Phần văn kiện vừa cầm lên, là một tấm bản đồ. Cô nhìn kỹ vào.


Giống như để xác nhận gì đó, Diệp Tri Chi vội vàng lấy điện thoại ra rồi nhập một địa chỉ.


“Giang Yến Từ.” Một lúc sau, Diệp Tri Chi gọi to tên Giang Yến Từ.


Giang Yến Từ dừng động tác lại, ngước mắt lên hỏi: “Sao vậy?”


Cô ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của anh.


“Vị trí tọa lạc của tòa cao ốc thương nghiệp này không phải ở bên cạnh tiểu khu mà trước đây tôi ở sao?”





Diệp Tri Chi thu hồi lại mạch suy nghĩ, lại nhịn không được mà cười nói: “Nhờ có Trì Trì, mới không bỏ qua chi tiết nhỏ này.”


Tòa cao ốc và tiểu khu mặc dù cách nhau không xa, nhưng lại phân thành hai con đường khác nhau, chỉ nhìn địa chỉ trên báo cáo, quả thật rất dễ bỏ qua manh mối này.


“Vậy tối trở về, thêm đùi gà cho Trì Trì đi!” Thịnh Dĩ Minh đi phía sau hai người, nghe nội dung cuộc đối thoại của hai người, nhịn không được, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn tìm không được chỗ để nói xen vào.


Đi được một đoạn, ánh mắt Giang Yến Từ đột nhiên dừng lại. Diệp Tri Chi theo bản năng mà ngẩng đầu, men theo ánh mắt của anh mà nhìn qua.


Lục Trăn Ngôn đang đi về phía bọn họ, còn cách nhau nửa mét, anh ta dừng bước.


“Luật sư Diệp, có thể làm lỡ vài phút của cô không?” Anh ta nhìn về phía Diệp Tri Chi.


Diệp Tri Chi có chút do dự: “Luật sư Lục, có chuyện gì sao?”


“Luật sư Diệp, con mèo lần trước…”


Lục Trăn Ngôn dừng một lúc: “Cô có thể bán con mèo đó cho tôi không?”


Diệp Tri Chi ngẩn người: “Anh nói Trì Trì?”


“Đúng vậy.”


Diệp Tri Chi nhớ đến cuộc điện thoại lần trước, nhất thời hiểu rõ ý đồ của anh ta.


Cô khách sáo mà trả lời: “Xin lỗi, nếu là chuyện này thì tôi nhớ hôm đó tôi đã nhờ bệnh viện thú y chuyển lời rồi, tạm thời tôi không có ý định này.”


“Được, vậy làm phiền rồi.” Lục Trăn Ngôn hơi chần chừ một lúc nhưng cũng không dây dưa.


Trước khi rời đi, anh ta dừng lại một chút rồi nói: “Về chuyện của luật sư Quý, tôi muốn nói tiếng xin lỗi với cô.”


Diệp Tri Chi nói: “Luật sư Lục, anh không cần xin lỗi giúp cô ta. Trong chuyện này, người sai không phải là anh mà là cô ta.”


Lục Trăn Ngôn cau mày, vừa tính nói gì đó.


Giang Yến Từ bước lên trước một bước, giọng nói cực kỳ hờ hững: “Luật sư Lục, anh cũng là luật sư chắc cũng biết, có vài chuyện làm sai rồi thì phải trả cái giá tương ứng, không phải chỉ dựa vào một câu xin lỗi là có thể kết thúc được.”


Nói rồi, lại quay đầu nhìn Diệp Tri Chi nói: “Đi thôi.”


Diệp Tri Chi gật đầu rồi đuổi theo bước chân anh.


Lục Trăn Ngôn đứng yên ở đó, nhìn theo bóng lưng của hai người, vẻ mặt khó hiểu.


Thịnh Dĩ Minh lúc này mới phản ứng trở lại, vội vàng đuổi theo: “Nè, đợi em với.”


Trước khi rời đi, cậu ta nhịn không được mà quay đầu nhìn Lục Trăn Ngôn một cái.


Sau khi lên xe, Thịnh Dĩ Minh kéo dây an toàn qua, động tác rất chậm chạp, luống cuống không thắt vào được, thỉnh thoảng nhìn vào phía gương chiếu hậu.


Giang Yến Từ chú ý đến cậu ta, ánh mắt liếc qua, chầm chậm lên tiếng: “Sau vậy? Có nghi vấn hả?”


Thịnh Dĩ Minh nhanh chóng thu tầm nhìn từ phía gương chiếu hậu, kiên trì nói: “Đúng vậy, lúc nãy đàm phán có vài chỗ tôi quả thật không hiểu lắm.”


Giang Yến Từ hỏi: “Chỗ nào?”


Thịnh Dĩ Minh hỏi: “Hoàn cảnh xung quanh thật sự sẽ ảnh hưởng đến giá cả thương mại sao?”


“Điều này rất đơn giản.” Giang Yến Từ nói: “Tôi lấy một ví dụ, có hai tòa nhà thương mại, một tòa xây ba tầng hầm đậu xe, trên mặt đất cũng có chỗ đậu xe rộng rãi, tòa còn lại chen chúc trong khu dân cư, rất khó tìm được vị trí đậu xe, nếu cậu là chủ xe thì cậu muốn đến tòa nào?”


Thịnh Dĩ Minh buột miệng nói ra: “Đương nhiên là tòa thứ nhất.”


Lời vừa nói ra, cậu ta hiểu được chút.


Cậu ta lại tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao có thể ép giá xuống thấp đến như vậy? Cho dù hoàn cảnh xung quanh có khác biệt thì dù sao đó cũng là một tòa cao ốc mà, cho dù là định giá thì cũng không đến năm mươi triệu chứ?”


“Lần trước đàm phán với tập đoàn Minh Dương là vào nửa tháng trước. Nửa tháng này, cậu tưởng bọn họ không tìm bên thu mua khác sao?” Giang Yến Từ nhàn nhạt nói: “Bọn họ có thể quay đầu tìm chúng ta, chứng minh bọn họ không tìm được bên thu mua thích hợp. Điều này cũng nói cho chúng ta biết một tin tức, đối với đa số bên thu mua mà nói, mua lại món nợ xấu này là một việc mua bán thua lỗ.”


Diệp Tri Chi nói: “Hơn nữa không có đấu thầu nên cuộc đàm phán này từ đầu đã nghiêng về phía chúng ta.”


Thịnh Dĩ Minh há hốc mồm: “Vậy sau khi anh nhận cuộc điện thoại cuối cùng đó thì đối phương cứ vậy mà đáp ứng điều kiện…”


Người tiếp lời là Diệp Tri Chi: “Đó là sách lược, là để đánh tan phòng tuyến tâm lý cuối cùng của đối phương.”


“Cho nên, nội dung trong cuộc điện thoại đó, không phải là thật?” Thịnh Dĩ Minh đột ngột phản ứng trở lại.


Cậu ta nhất thời kinh ngạc: “Nhưng anh không sợ sau khi bọn họ biết được chân tướng thì sẽ đến gây phiền phức sao?”


Giang Yến Từ cười nhẹ một cái, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi có nói gì sao? Giá cả, chẳng phải cũng là bọn họ tự đồng ý. Không phải sao?”


“…” Thịnh Dĩ Minh có chút cạn lời.


Cuộc đàm phán hôm nay quả thật là lật đổ tam quan của cậu ta.


Nhưng Diệp Tri Chi hình như đã luyện thành thói quen.


Thịnh Dĩ Minh cũng không thể không thừa nhận, hai người bọn họ phối hợp thật sự rất tốt.


Nhưng mà, vẫn không cam tâm.


Cả chặng đường này, Thịnh Dĩ Minh cố gắng tiêu hóa những lời của Giang Yến Từ, càng nghĩ thì càng cảm thấy tuyệt vọng, lần nữa nhận thức được khoảng cách giữa mình và Giang Yến Từ. Trong tưởng tượng ban đầu của cậu ta, sau khi vào công ty luật thì dựa vào thực lực của mình mà chiến thắng Giang Yến Từ, cảnh tượng khiến đối phương nhìn mình với cặp mắt khác vốn không xảy ra, ngược lại bản thân một lần rồi lại một lần bị Giang Yến Từ dạy làm người.


Về đến công ty luật, đi thang máy để lên lầu. Thịnh Dĩ Minh nhớ đến gì đó, vội vàng lấy chìa khóa xe ra rồi nói: “Đúng rồi, chìa khóa xe, trả anh.” Dừng một lúc, cậu ta lại gượng gạo mà bổ sung một câu: “Sau này có đàm phán, có thể để tôi đi theo nữa được không? Tôi có thể lái xe được.”


Giang Yến Từ lướt nhìn một cái, nói: “Vậy cậu cầm lấy chìa khóa xe.”


“Hả?” Thịnh Dĩ Minh có chút kinh ngạc.


Giang Yến Từ nói: “Sau này chiếc xe này do cậu phụ trách lái.”


“Chút nữa đưa bọn tôi trở về.” Anh dừng một lúc, lại dặn dò: “Còn có, tám giờ sáng mai, ở Sao Trời Hải Đô, nhớ đến đón bọn tôi đúng giờ.”


Thịnh Dĩ Minh: ???


Giang Yến Từ lại nhìn về phía cậu ta, nhẹ giọng nói: “Không phải muốn đi theo sao? Ngày mai còn một cuộc đàm phán nữa.”


Sống hơn hai mươi mấy năm, lần đầu tiên Thịnh Dĩ Minh muốn nói ra tên của một loại thực vật.


Nhưng lời cậu ta muốn nói toàn bộ đều mắc kẹt trong cổ họng, hít sâu một hơi, ấm ức mà nói: “Tôi đến, ngày mai tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”


***


Sau khi tan làm, Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ lại rơi vào một trạng thái kỳ lạ.


Nói ra cũng có chút kỳ lạ, Diệp Tri Chi cứ cảm thấy, trạng thái bây giờ của bọn họ không giống bạn cùng phòng thuê nhà ở ghép nữa, ngược lại giống như một cặp vợ chồng già đã chung sống nhiều năm, gấp gáp về nhà để đút cho con ăn.


“Đứa con” này, đương nhiên chính là Trì Trì.


Nhưng khi về đến khu chung cư, khi mở cửa ra Trì Trì lại không chạy ra đón bọn họ như thường ngày. Diệp Tri Chi thấy hơi kỳ lạ, phản ứng theo bản năng mà dừng bước, đột nhiên trong lòng cô sinh ra cảnh giác.


“Đợi đã.” Cô thấp giọng, nhìn về phía Giang Yến Từ: “Đây là tiếng gì vậy?”


Giang Yến Từ cũng dừng lại mà lắng nghe kỹ càng. Phòng khách truyền đến tiếng sột soạt nhỏ.


Diệp Tri Chi bước nhẹ qua tìm kiếm kỹ càng.


Sau đó cô nhìn thấy, rương đựng thức ăn mèo trong phòng khách đã bị mở ra, Trì Trì đang dùng sức chui vào trong, nhưng nửa thân dưới đã bị kẹt vào kẽ hở trong rương, cái mông nhỏ tròn xoe nhô lên, lộ ra bên ngoài.


Diệp Tri Chi nhanh chóng bước đến rồi xách nó ra.


“Meo.” Làm việc xấu bị bắt tại trận, Trì Trì mở to đôi mắt vô tội mà nhìn Diệp Tri Chi.


“Hóa ra là thằng nhóc này.” Diệp Tri Chi thở phào một hơi: “Còn dám ăn vụng, có phải con quên chuyện lần trước vào bệnh viện rồi không?”


“Meo meo.”


“Cái rương đóng chặt như vậy, làm sao nó mở ra được vậy?” Diệp Tri Chi cụp mắt nhìn cái rương một cái: “Thức ăn mèo nên đổi chỗ giấu rồi, thằng nhóc này ranh ma lắm.”


“Bình thường có phải để con đói rồi không?” Giang Yến Từ bước qua, khóe môi vương nụ cười.


“Anh còn chiều nó nữa.” Diệp Tri Chi không vui mà nói, cúi đầu nhìn Trì Trì một cái rồi nhét nó vào trong tay của Giang Yến Từ: “Nếu đã như vậy thì anh nuôi nó đi.”


Cô như nghĩ đến gì đó, lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, tối nay phải tắm cho nó rồi.”


“…” Giang Yến Từ nhìn Trì Trì trong tay.


Nó nghiêng đầu, ánh mắt rất vô tội nhìn anh rồi kêu một tiếng.


“Meo?”


Chương 40


Lúc này, Trì Trì đang ngồi xổm trên quầy bar nhỏ, dùng móng vuốt để gãi mặt.


Giang Yến Từ thì đang tìm kiếm trên thanh công cụ.


[Các bước tắm rửa cho mèo.]


Anh im lặng tìm kiếm kết quả, một lát sau, vốn định tắt trang web, nhưng không hiểu sao lại ấn nhầm nút gửi vào trong nhóm chat “Người một nhà tương thân tương ái”.


Giang Yến Từ: [Chia sẻ liên kết: “Kết quả tìm kiếm: Tắm cho mèo…”]


Trong nhóm chat vốn đang bàn chủ đề liên quan đến vật dụng cho em bé, đột nhiên tin nhắn này lại được chia sẻ vào cuộc trò chuyện, có vẻ không thích hợp cho lắm.


Giang Nhuy: [???]


Giang Nhuy: [Anh Yến Từ, anh sao vậy? Bị trộm tài khoản rồi hả?]


Giang Nhuy: [@Giang Yến Từ].


Giang Yến Từ bấm mở nhóm chat, không hề hoang mang, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh thu hồi lại tin nhắn: [Không phải, gửi nhầm thôi.]


Phó Dĩ Hành: [Luật sư Giang cũng phạm phải một sai lầm nhỏ nhặt như vậy sao?]


Phó Dĩ Hành: [Đến tận bây giờ còn đi tắm mèo, tiến triển của luật sư Giang có phải chậm quá rồi không?]


Giang Yến Từ: [Phó tổng, những chuyện lúc trước cậu từng làm, Tiểu Tầm đã biết chưa?]


Giang Yến Từ: [@Tương Tương thích ăn kẹo].


Phó Dĩ Hành: [Đừng tag em ấy nữa, không nên dùng đồ điện tử quá nhiều khi đang mang thai, hiện giờ di động của em ấy đang nằm trong tay tôi.]


Giang Yến Từ không hề khách khí mà đánh giá hai chữ: [Chuyên quyền.]


Phó Dĩ Hành cũng không thèm khách sáo đáp lại: [TD.]


Giang Nhuy gửi vào nhóm chat một cái meme “Thật là đáng thương.jpg”, sau đó thì không dám nói thêm điều gì.


Giang Yến Từ không xem tin nhắn nữa, di chuyển ngón tay tắt giao diện nhóm chat đi. Anh ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua quầy bar, nhìn về phía Diệp Tri Chi với ánh mắt sâu thẳm.


Diệp Tri Chi cầm di động ngồi ở sô pha, trên hai chân là một tập tài liệu.


Cô vừa lật tài liệu, vừa trò chuyện với Thịnh Dĩ Nhan.


Thịnh Dĩ Nhan: [Tiểu Chi, cuối tuần này có rảnh không?]


Diệp Tri Chi dừng lật tài liệu lại, trả lời tin nhắn cô ấy: [Có.]


Thịnh Dĩ Nhan: [Vậy thì tốt quá rồi, cuối tuần đi dạo phố cùng nhau không? Có vài việc muốn tâm sự với cậu.]


Là Tri Chi không phải Thu: [Được thôi.]


Thịnh Dĩ Nhan: [À đúng rồi, có phải nhóc Tiểu Minh đang thực tập ở công ty cậu không vậy?]


Là Tri Chi không phải Thu: [Đúng rồi.]


Thịnh Dĩ Nhan: [Hầy, tớ biết ngay mà, hỏi nó mà nó không chịu nói gì hết, có một đứa em trai như vậy đúng là không thể nào hết lo lắng được.]


Thịnh Dĩ Nhan: [Nó làm trong công ty luật, chắc là không đánh nhau với Giang Yến Từ đâu nhỉ? Hôm nay sau khi nó về nhà, cả khuôn mặt đen sì, cứ đay nghiến kêu tên Giang Yến Từ mãi, quả thực có chút lo lắng.]


Thịnh Dĩ Nhan: [Dè dặt.jpg].


Là Tri Chi không phải Thu: [Không có chuyện gì đâu, gần đây Tiểu Minh rất hiếu học, còn chủ động xin Giang Yến Từ chỉ bảo vài vấn đề nữa.]


Thịnh Dĩ Nhan: [Hả, chuyện này đúng là chuyện lạ.]


Thịnh Dĩ Nhan: [Nhưng mà Diệp Tiểu Chi, tính cách của nhóc đó cậu cũng biết rồi đấy, chỉ có thể làm phiền cậu liếc nó thêm mấy cái giúp tớ.]


Diệp Tri Chi gửi qua một khuôn mặt cười: [Yên tâm đi, tớ sẽ giúp cậu chăm sóc em ấy.]


Thịnh Dĩ Nhan: [Hu hu hu chị em vẫn là cậu đáng tin cậy nhất.]


Thịnh Dĩ Nhan: [Đúng rồi, có hình mới của Trì Trì không? Cho tớ mlem một hai miếng đi!]


Diệp Tri Chi như thể nhớ tới chuyện gì đó, ngẩng đầu lên, không nghiêng không lệch mà đối diện với ánh mắt của Giang Yến Từ.


Giang Yến Từ hơi giật mình, dường như không có việc gì mà thu tầm mắt lại.


“Giang Yến Từ.” Diệp Tri Chi lại gọi anh.


“Hả?” Giang Yến Từ ngước mắt.


Diệp Tri Chi nói: “Anh tắm cho Trì Trì xong, có thể giúp tôi chụp vài bức ảnh không?”


Đón nhận tầm mắt dò hỏi của anh, cô tiếp tục nói: “Không phải anh cả muốn gặp Trì Trì sao? Tôi tiện tay gửi cho anh ấy mấy tấm hình.”


Giang Yến Từ dừng động tác, thản nhiên đáp: “Được, tôi biết rồi.”


Thấy anh đồng ý, Diệp Tri Chi lại tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.


Nhưng chỉ vài phút sau, Diệp Tri Chi lại quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía người ngồi bên cạnh mình: “Giang Yến Từ, không phải anh nói anh đi tắm cho Trì Trì hả?”


Giang Yến Từ mặt không đổi sắc nói: “Trì Trì chạy đâu mất rồi, không để tôi tắm.”


“Meo.” Trì Trì nghe thấy có người kêu tên nó, lập tức nhảy xuống khỏi quầy bar nhỏ, trong chớp mắt đã chạy tới trước sô pha, còn cọ cọ trên đùi Giang Yến Từ.


“…”


Giang Yến Từ chỉ đành bế nó lên, sau đó thay đổi lời nói: “Tôi sợ làm nó bị thương, hay là tìm người chuyên nghiệp đến tắm đi.”


Diệp Tri Chi chần chừ một lát: “Vậy, chờ đến cuối tuần lại mang nó đi thôi.”


Nói xong, cô cầm lấy di động, mở chức năng chụp ảnh lên.


“Được.”


Giang Yến Từ rũ mắt, bỗng nhiên đưa qua một quả cam: “Muốn ăn cam không?”


Diệp Tri Chi bị anh làm gián đoạn, bất cẩn mà nhấn nhầm vào biểu tượng bên cạnh. Cô tạm dừng, nhìn về phía anh: “Không cần đâu, cảm ơn.”


Giang Yến Từ lại hỏi: “Vậy táo thì sao?”


Diệp Tri Chi theo phản xạ đáp lại: “Không cần.”


Cô mới vừa thoát khỏi giao diện nhắn tin, thì lại nghe anh nói: “Vậy muốn ăn lê không?”


Diệp Tri Chi dừng động tác, đặt di động xuống rồi quay đầu nhìn anh: “Giang Yến Từ, hôm nay anh rốt cuộc là bị làm sao vậy?”


Giang Yến Từ rũ mắt, nhìn chằm chằm di động của cô: “Di động đẹp hơn tôi hả?”


Diệp Tri Chi quay đầu liếc anh một cái, có phần bất đắc dĩ mà đáp lại: “Được được được, anh đẹp nhất.”


“Luật sư Diệp, câu trả lời của em bây giờ rất có lệ đấy.” Giang Yến Từ cười khẽ.


Diệp Tri Chi: “…”


Xưng hô từ “Diệp Tiểu Thu” đột nhiên lại đổi thành “Luật sư Diệp”, làm cô có hơi không quen. Cái tên Giang Yến Từ này đi đâu mà học được mấy cái xưng hô kỳ lạ vậy chứ?


Đang xuất thần, Diệp Tri Chi bỗng nhiên cảm giác bả vai mình bị đè nặng. Cô sửng sốt, theo phản xạ quay đầu lại, phát hiện Giang Yến Từ đã tựa đầu lên vai cô.


“Anh làm gì vậy?” Diệp Tri Chi cứng người, duỗi tay đẩy anh ra.


Giọng nói của Giang Yến Từ có chút nặng nề, còn lộ ra cảm giác mỏi mệt: “Có hơi mệt, cho tôi tựa vào một chút.”


Diệp Tri Chi nghi ngờ: “Mấy ngày nay hình như đâu có tăng ca hôm nào đâu nhỉ?”


Giang Yến Từ cười khẽ: “Em nghĩ rằng, làm par cho một công ty luật lớn dễ dàng lắm hả?”


“…”


Thật sự là không dễ dàng.


Diệp Tri Chi không nói gì, không biết là do mềm lòng hay do một nguyên nhân nào khác, cứ như vậy để anh thoải mái tựa lên vai mình.


Cô thu tầm mắt về, ép bản thân tập trung xem tài liệu trên tay.


Đang là mùa hè nóng bức, nên điều hòa trong căn hộ vẫn luôn bật.


Diệp Tri Chi chỉ mặc một cái áo sơ mi ngắn tay, cứ như vậy mà ngồi đây, tuy ban nãy đã bắt đầu thấy lạnh. Nhưng sau khi Giang Yến Từ tựa vào người, có vẻ như đã ấm áp lên khá nhiều.


Thấy cô không từ chối, Giang Yến Từ nhấc mi mắt lên, liếc mắt ngắm trộm cô một cái, khóe miệng bất giác nâng lên thành một đường cong vui vẻ.


Diệp Tri Chi tiếp tục lật xem tài liệu, nhưng không biết từ lúc nào, Giang Yến Từ lại như được voi đòi tiên mà chuyển từ tư thế tựa vào vai cô, thành nằm lên đùi cô.


Anh đã hoàn toàn chiếm mất vị trí đặt tập tài liệu.


“Nè, Giang Yến Từ, anh đừng có quá đáng.” Toàn thân Diệp Tri Chi lại cứng đờ, duỗi tay đẩy anh một cái.


Nhưng anh không thèm để ý tới.


Diệp Tri Chi có chút nghi ngờ.


“Giang Yến Từ, anh… ngủ rồi hả?” Cô khẽ hỏi.


Vẫn không thấy câu trả lời.


Cô thử vươn tay, quơ quơ trước mắt anh.


Thật sự ngủ rồi sao?


Di động không biết từ khi nào đã bị đè dưới thân anh, vì sợ anh bị đánh thức nên khi nghe được tiếng thông báo tin nhắn WeChat, Diệp Tri Chi cũng không duỗi tay lấy lại điện thoại.


Cô cứ ngồi như vậy, căng thẳng không dám động đậy, cũng không biết nên làm gì.


Lúc này Trì Trì đang cuộn người trên lưng ghế sô pha, tò mò nhìn chằm chằm bọn họ.


Diệp Tri Chi thì nhìn chằm chằm gương mặt của Giang Yến Từ, dần dần xuất thần.


Đúng thật là cực kỳ đẹp.


Lúc ngủ, dáng vẻ của anh rất yên tĩnh, ôn hoà hơn so với bình thường, sự sắc bén lạnh lùng những lúc đàm phán, cũng bị làm cho nhạt nhoà.


Phòng khách rất yên tĩnh, Trì Trì lặng lẽ nằm bên cạnh, cô thì lẳng lặng ngồi trên sô pha.


Diệp Tri Chi cảm thấy khó hiểu, cảm giác lúc này, hình như cũng không tệ lắm.


Ngay khoảnh khắc ý nghĩ kia dâng trào, cô không nhịn được mà vươn tay, ngón tay lén lút đặt lên gương mặt của anh.


Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có chuông di động vang lên.


Diệp Tri Chi hoảng sợ, nhanh chóng thu tay về.


Cô nhìn về nơi phát ra âm thanh.


Tiếng chuông được truyền đến từ phía Giang Yến Từ.


Không phải di động của cô, vậy chỉ có thể là di động của Giang Yến Từ.


Điện thoại được đặt cạnh Giang Yến Từ, duỗi tay qua là có thể lấy được.


Diệp Tri Chi nhướng người qua Giang Yến Từ, đầu ngón tay vừa mới chạm vào điện thoại thì cổ tay đã bị nắm lại.


“Em muốn làm gì?” Giọng nói Giang Yến Từ có hơi khàn.


Diệp Tri Chi ngây ngốc: “Anh, di động của anh đổ chuông, tôi nghĩ anh ngủ rồi, nên định giúp anh nhận một cuộc.”


“Không cần đâu.” Giang Yến Từ liếc mắt sang bên cạnh, ung dung đứng dậy, lấy di động qua.


Anh nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, rồi lập tức đứng lên, đi vào phòng ngủ.


“Chờ tôi một lát.”


“Meo” Trì Trì nhảy từ trên sô pha xuống, nhanh chóng chạy theo.


Diệp Tri Chi chậm rãi lấy lại tinh thần, nhất thời cũng quên mất mình định làm gì tiếp theo. Một lát sau, cô lại cầm tập tài liệu đang được đặt gần đó lên thêm lần nữa.


Từ cuộc trò chuyện của Giang Yến Từ, cô lờ mờ nghe được mấy từ linh tinh như “Hội nghị”, “Chấn chỉnh lại”, đoán là anh đang nói về vụ kiện nào đó. Nhưng Giang Yến Từ nhanh chóng đi vào phòng, ngay sau đó là tiếng đóng cửa phòng.


Vì Trì Trì đi theo Giang Yến Từ vào phòng nên cũng bị nhốt luôn ở bên trong.


Diệp Tri Chi nhìn về phía căn phòng, có chút thất thần, tuy ánh mắt nhìn chằm chằm tài liệu, nhưng sau một lúc lâu vẫn chưa đọc xong được một hàng chữ.


Trong phòng.


“Giang tổng.” Giọng Trần Dương từ đầu điện thoại bên kia truyền đến.


Giang Yến Từ lạnh nhạt hỏi: “Tình huống thế nào rồi?”


Trần Dương nói: “Giang Minh Trung vẫn chưa chịu buông xuôi, gần đây còn đi tìm Diệp Vệ Đông, hai người đã lén gặp nhau vài lần, có vẻ như đang thương lượng chuyện gì đó.”


“Diệp Vệ Đông? Chú ba của Diệp Tri Lễ sao?” Ánh mắt Giang Yến Từ hơi tối lại.


Anh nói: “Vậy đẩy nhanh tiến độ đi, đừng chờ nữa.”


“Tôi hiểu rồi.” Trần Dương nói.


Giang Yến Từ hỏi: “Còn chuyện gì khác không?”


“Còn một chuyện, có hơi kỳ lạ.”


Trần Dương nghĩ ngợi, rồi tiếp tục nói: “Diệp Vệ Đông vẫn giữ liên lạc cực kỳ gần gũi với ba mẹ nuôi của cô gái mà nhà họ Diệp vừa nhận về. Ngài biết đấy, Diệp Vệ Đông trên danh nghĩa có sở hữu một công ty y dược, mà ba nuôi của cô Diệp, bây giờ đang là viện trưởng của bệnh viện Đông Thành thành phố A.”


“Mà anh trai của cô Diệp là Diệp Tri Lễ, gần đây cũng đang điều tra bọn họ.”


Giang Yến Từ theo phản xạ mà đưa mắt nhìn về phía cửa phòng: “Tôi biết rồi, trước tiên đừng rút dây động rừng.”


Trần Dương nói: “Với cả, thứ sáu này có một cuộc hội nghị, cần ngài tham dự.”


“Tôi biết rồi.” Giang Yến Từ tạm dừng, dặn dò, “Chuyển lời cho Dương Hiểu Địch, bảo tuần này cậu ta qua chỗ tôi một chuyến.”


“Vâng.”


Mười mấy phút sau, cửa phòng lại lần nữa mở ra. Giang Yến Từ kết thúc cuộc trò chuyện, ra khỏi phòng.


Nhưng có một nhóc con còn nhanh chân hơn anh.


Mới mở cửa ra một chút, Trì Trì đã từ bên trong chui ra trước, kêu meo meo chạy về phía Diệp Tri Chi.


Diệp Tri Chi bình tĩnh lại, đưa tay bế Trì Trì lên, vò hai cái trên người nó.


Như nghĩ đến chuyện gì, cô ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Yến Từ đang đi đến gần mình, có hơi tò mò hỏi: “Cuối tuần trước, có hai ngày anh đều không ở nhà, anh đã đi đâu vậy?”


Giang Yến Từ dừng bước chân.


Cô lại tiếp tục nói: “Còn nữa, công ty luật sắp tổ chức hội nghị với đối tác rồi. Gần đây anh đang bận rộn chuyện này hả?”


Giang Yến Từ thu tầm mắt về, úp úp mở mở đáp lời cô: “Cứ xem là vậy đi.”


“Xem là vậy ư?” Diệp Tri Chi mông lung.


Cô liếc mắt nhìn anh một cái: “Nhìn dáng vẻ của Từ Hải Yến, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định đuổi anh ra công ty luật đâu, sao anh lại không lo lắng chút nào hết vậy?”


Giang Yến Từ cười nhạt một cái, chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt mang theo ý cười: “Vậy nên, Diệp Tiểu Thu, em như thế này là đang lo lắng cho tôi sao?”


Sắc mặt Diệp Tri Chi cứng lại, nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Ai, ai lo lắng anh chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK