• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37


Hoàn thành xong nhiệm vụ được giao đã là chín giờ tối.


Thịnh Dĩ Minh vừa ngáp vừa gập laptop lại, cầm cái ly trên bàn lên rồi đi đến phòng uống nước.


Đang rót cà phê, cậu ta đột nhiên nghe thấy một giọng nói: “Sao cậu vẫn còn ở đây?”


“Hả?” Thịnh Dĩ Minh quay đầu lại thì nhìn thấy một thanh niên đeo kính đang đứng ở cửa ra vào. Cậu ta biết người này, cậu ta đã từng gặp cậu ấy trong cuộc họp thường kỳ vào thứ hai, hình như cậu ấy tên là Trương Văn Bân, là thực tập sinh dưới quyền người phụ trách công ty luật – Từ Hải Yến.


Cậu ta uể oải cụp mắt xuống, đáp: “Chẳng phải cậu cũng vậy sao.”


Trương Văn Bân bước đến rồi nói: “Tôi để quên đồ nên quay lại lấy, thấy đèn vẫn sáng nên qua đây xem thôi.”


Cậu ấy đứng cạnh Thịnh Dĩ Minh, nhìn ly cà phê, nói: “Hạt cà phê ở đây đã ủ một ngày rồi, đừng uống nữa, xuống quán cà phê dưới lầu đi, tôi sẽ mời cậu.”


Thịnh Dĩ Minh sững sờ: “Sao tôi có thể mặt dày như thế được?”


Trương Văn Bân khoác vai cậu ta, nói: “Không sao đâu, tôi cũng đang cần một người để tâm sự đây.”


Hai người đi xuống quán cà phê dưới lầu, gọi hai ly cà phê rồi bắt đầu ngồi nói chuyện.


Trương Văn Bân nói, giọng điệu đầy ghen tị: “Cậu được đi theo luật sư Giang làm thực tập dưới quyền anh ấy chắc là học hỏi được nhiều điều lắm nhỉ? Tôi nghe nói anh ấy rất giỏi trong việc đàm phán kinh doanh và tài trợ cho các vụ sáp nhập và thu mua.”


Thịnh Dĩ Minh vừa khuấy cà phê vừa cười giễu cợt: “Học cái nỗi gì? Mỗi ngày anh ta đều coi tôi như nô lệ để sai vặt, kẻ như anh ta chắc chắn sẽ không dạy tôi bất cứ điều gì bổ ích.”


Trương Văn Bân sửng sốt, nhấp một ngụm cà phê rồi làm như vô tình hỏi: “Nói vậy là cậu có quen với luật sư Giang phải không? Trước kia anh ấy là người như thế nào?”


“Anh ta…” Không biết Thịnh Dĩ Minh nghĩ tới chuyện gì mà cau mày lại, nói: “Chả có gì đáng nhắc đến cả, cứ nhắc tới anh ta là xui xẻo, tôi cũng không biết rõ về anh ta cho lắm.”


“Nếu cậu với luật sư Giang…” Trương Văn Bân dừng lại một chút, mắt kính của cậu ấy lóe lên một vệt sáng: “Tôi cảm thấy quan hệ giữa cậu và luật sư Giang không được tốt cho lắm, vậy tại sao cậu lại xin làm thực tập dưới quyền anh ấy?”


“Tôi đến đây vì tôi biết…” Thịnh Dĩ Minh biết mình lỡ lời nên nhanh chóng sửa lại: “Là vì luật sư Diệp, chị ấy là bạn của chị tôi.”


Mắt kính của Trương Văn Bân lập lòe, chợt hiểu ra: “Là vậy sao?”


Thịnh Dĩ Minh hơi hơi khó hiểu: “Nhưng chẳng phải việc sắp xếp thực tập sinh là do công ty chỉ định sao? Cậu vừa mới nói tôi chủ động xin? Tôi chỉ nộp hồ sơ cho công ty rồi một lúc sau anh ta gọi tôi đến phỏng vấn thôi……”


Đôi mắt của Trương Văn Bân lại hơi hơi lóe lên: “Luật sư Giang là đối tác cho nên anh ấy có quyền chọn lựa. Có lẽ anh ấy đã chọn cậu rồi.”


“Tôi biết……” Thịnh Dĩ Minh nghiến răng.


Trương Văn Bân quan sát biểu hiện của cậu ta, đẩy đẩy mắt kính rồi nói tiếp: “Vì chúng ta đều là thực tập sinh của Quân Hòa nên chúng ta mới có thể nói chuyện như bây giờ, hay là để tôi chỉ cho cậu một mẹo, cậu nói cậu muốn học những điều bổ ích, nhưng bây giờ, công việc mỗi ngày của cậu chỉ là sửa sang lại hồ sơ, viết báo cáo và viết ý kiến thì chắc chắn sẽ không học được điều gì.”


Lực chú ý của Thịnh Dĩ Minh thành công bị thu hút: “Vậy bây giờ tôi phải làm thế nào?”


Trương Văn Bân hạ giọng: “Muốn có trình độ thì đôi khi phải chủ động mới được.”


Thịnh Dĩ Minh giật mình.


Chủ động?


***


Sau khi ăn tối xong, Diệp Tri Chi ôm một chồng tài liệu ngồi trên ghế sô pha.


Sô pha đột nhiên lõm xuống, chỉ thấy Giang Yến Từ ngồi xuống bên cạnh cô.


“Anh ngồi đây làm gì?” Diệp Tri Chi khó hiểu, trỏ sang một bên hỏi: “Chẳng phải bên kia vẫn còn một cái sô pha hay sao?”


Giang Yến Từ không thèm giấu giếm: “Tôi muốn ngồi gần em hơn.”


“…”


Diệp Tri Chi cụp mắt, ôm chồng tài liệu lẳng lặng đi ra chỗ khác, cách xa anh một chút.


Ai mà ngờ cô vừa mới ngồi xuống, Giang Yến Từ cũng nhấc chân đi theo.


Diệp Tri Chi gập chồng tài liệu lại, tức giận nói: “Giang Yến Từ, anh đã nói sẽ cho tôi thời gian một tháng để suy nghĩ, nên trong vòng một tháng này mong anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”


“Đúng là tôi đã nói như thế.”


Giang Yến Từ đột nhiên nghiêng người, giọng nói trầm ấm ghé vào tai cô: “Nhưng mà Diệp Tiểu Thu à.”


“Anh dựa sát vào tôi như thế để làm gì?” Diệp Tri Chi lùi lại theo bản năng.


Giang Yến Từ nói: “Tôi cho em thời gian để suy nghĩ chứ không cho em thời gian để trốn tránh tôi.”


“Nào có…” Khi nhìn vào đôi mắt của anh, Diệp Tri Chi đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.


Giang Yến Từ rút tay lại rồi nói tiếp: “Hơn nữa tôi cũng nói rồi, tôi đang theo đuổi em.”


Diệp Tri Chi ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng tìm lại được một chút tự tin: “Nhưng hình như tôi còn chưa đồng ý cho anh theo đuổi tôi thì phải.”


Cô ngồi thẳng dậy, đỏ mặt nói: “Nếu không phải lần trước anh giở trò lưu manh với tôi thì tôi đã không choáng váng đầu óc mà đồng ý cái yêu cầu kì quặc của anh rồi.”


“Hơn nữa…”


Cô dừng lại một chút rồi mang luật pháp ra dọa: “Điều 237 Bộ luật Hình sự đã quy định những người dùng bạo lực, cưỡng bức hoặc dùng các biện pháp khác để buộc người khác làm ra những hành vi không đứng đắn thì bị phạt tù không quá năm năm hoặc bị tạm giữ hình sự.”


“Người nào phạm các tội nêu trên ở nơi công cộng thì bị phạt tù có thời hạn không dưới năm năm.”


“Luật sư Giang, dù sao anh cũng là luật sư, đừng biết luật mà phạm luật.”


Giang Yến Từ cười nhẹ rồi quay đầu sang nhìn cô: “Nếu luật sư Diệp đã giảng luật cho tôi, tôi có nên có qua có lại mới toại lòng nhau hay không?”


“Có qua có lại mới toại lòng nhau là sao?” Diệp Tri Chi khó hiểu.


Giang Yến Từ nhướng mày: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì loại hành vi không đứng đắn này em đã làm với tôi trước, đúng không?”


Diệp Tri Chi sửng sốt: “Tôi không…”


Giang Yến Từ nhắc nhở: “Lần đầu tiên là ở trong xe, lần thứ hai là ở chung cư.” Anh cụp mắt xuống, nói tiếp: “Ngay tại đây, lần trước em đã đè tôi xuống ngay chỗ này…”


“Khoan đã!”


Diệp Tri Chi vội vàng ngắt lời anh: “Đừng nói nữa, việc này coi như dừng ở đây.”


Cô nhìn sang chỗ khác, vành tai đỏ ửng: “Tôi muốn uống sữa chua, anh đi lấy giúp tôi đi.”


“Meo~.”


Trì Trì nhảy lên sô pha, chui vào lòng cô rồi tìm một vị trí thoải mái để nằm xuống.


Diệp Tri Chi cúi đầu nhìn nó, sau đó ngẩng đầu thúc giục: “Anh còn đứng đó làm gì, Trì Trì cũng muốn uống nữa đó.”


Giang Yến Từ “Ồ” một tiếng đầy ẩn ý: “Trì Trì cũng muốn uống sữa chua?”


“Anh hỏi Trì Trì xem nó có muốn uống hay không, Trì Trì đáng yêu, con có muốn uống sữa chua không?” Diệp Tri Chi không chút xấu hổ, cúi đầu hỏi.


“Meo?” Trì Trì hoang mang kêu một tiếng.


“Ừ, mẹ biết rồi, để ba con đi lấy sữa chua.”


Giang Yến Từ nhìn một người một mèo, đột nhiên nở một nụ cười rồi đi vào bếp.


Diệp Tri Chi thấy vậy thì xoa xoa Trì Trì một lát, sau đó tiếp tục xem xét chồng tài liệu trong tay.


Một lúc sau, Giang Yến Từ lấy hai chai sữa chua trong tủ lạnh ra rồi đưa cho Diệp Tri Chi một chai.


“Cảm ơn anh.”


Diệp Tri Chi cầm lấy, vặn nắp chai sữa chua ra rồi uống một ngụm, sau đó lật tài liệu sang trang bên.


Cô vừa đọc vừa uống sữa chua, bỗng nhiên hỏi một cách khó hiểu: “Chẳng phải lúc trước tập đoàn Minh Dương đã từ chối mức giá mà chúng ta đề xuất hay sao, tại sao bây giờ họ lại đổi ý?”


Giang Yến Từ ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói đều đều: “Đó là một khoản nợ khó đòi nên chắc họ không tìm được người mua phù hợp.”


Diệp Tri Chi trầm ngâm, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.


***


Ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị xong xuôi, Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ cùng nhau đi đến tập đoàn Minh Dương.


Trước khi đi, Thịnh Dĩ Minh đi theo sau Giang Yến Từ như muốn nói gì đó.


Mãi đến khi bước đến trước cửa thang máy, Diệp Tri Chi mới nhận ra sự khác thường của cậu ta, không nhịn được hỏi: “Tiểu Minh, em có chuyện gì muốn nói à?”


Thịnh Dĩ Minh có chút ngượng ngùng: “Em, em có chuyện muốn nói với Giang par.”


“Chuyện gì?”


Hình như bây giờ Giang Yến Từ mới để ý đến cậu ta, liếc nhìn cậu ta một cái.


“Giang par, chuyện là… có thể cho tôi cùng đi đến cuộc đàm phán kinh doanh hôm nay với hai người được không?” Thái độ của Thịnh Dĩ Minh không giống mấy ngày trước nữa, cậu ta khiêm tốn nói: “Tôi muốn học hỏi thêm nhiều điều.”


“Được.” Giang Yến Từ đồng ý một cách sảng khoái.


Thịnh Dĩ Minh hơi ngạc nhiên, song trong lòng cũng có chút phấn khích. Cậu ta vội vàng theo hai người vào thang máy, nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, trong lòng thầm hiện một dấu hiệu thắng lợi.


Thành công rồi!


Lúc vào bãi đỗ xe, Giang Yến Từ đột nhiên hỏi cậu ta: “Cậu có bằng lái rồi nhỉ?”


Anh ta đang hỏi mình sao? Thịnh Dĩ Minh sững sờ, bất giác trả lời: “Tất nhiên.”


“Thế thì cậu lái xe đi.”


Vừa dứt lời, Giang Yến Từ lập tức ném chìa khóa xe trên tay cho cậu ta.


Khi Thịnh Dĩ Minh phản ứng lại thì chìa khóa xe đã nằm trong tay cậu ta rồi.


Thịnh Dĩ Minh: ??


Cái gì?


Sau đó, cậu ta trơ mắt nhìn Giang Yến Từ ngồi ở hàng ghế sau với Diệp Tri Chi.


Cho đến khi ngồi vào ghế lái, Thịnh Dĩ Minh vẫn còn hơi hoang mang.


Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra vậy?


Cậu ta trở thành tài xế của Giang Yến Từ từ khi nào vậy?


Bảo sao Giang Yến Từ đồng ý sảng khoái như vậy, thì ra là muốn cậu ta trở thành tài xế miễn phí.


Chiếc xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe rồi đi vào đường cao tốc.


Thịnh Dĩ Minh thỉnh thoảng lại quan sát hai người qua gương chiếu hậu, càng nhìn cậu ta càng cảm thấy ấm ức.


Ở hàng ghế phía sau, Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ đang nói chuyện về việc thu mua, nhưng nhìn từ góc độ của kính chiếu hậu thì hai người lại đang ngồi sát vào nhau, đầu sát bên đầu, không biết đang thì thầm cái gì.


“Tại sao Tập đoàn C.Z. lại muốn thu mua nợ xấu của tập đoàn Minh Dương?” Diệp Tri Chi nhìn tài liệu trong tay, hỏi một cách khó hiểu: “Dựa trên sự thẩm định của chúng ta, khoản nợ khổng lồ mà tập đoàn Minh Dương đang ghánh dường như không dễ xử lý.”


Giang Yến Từ biết cô đang nghĩ gì, mở miệng nói: “Em nghĩ vụ thu mua này sẽ thua lỗ à?”


Diệp Tri Chi hỏi: “Chẳng lẽ không đúng sao?”


Nợ xấu thường được dùng để chỉ các khoản nợ khó đòi, các khoản cho vay không trả được hoặc không trả được sau hạn,… có thể là tài sản vật chất hoặc là tài sản vô hình, được phân loại do nhiều nguyên nhân như không có khả năng thu về tiền mặt và mất khả năng thanh toán, tóm lại là tài sản khó đòi.


Giang Yến Từ nói nhỏ: “Không, việc xử lý tài sản khó đòi thật ra là một ngành công nghiệp sinh lời cực lớn. Đằng sau những món tài sản khó đòi chính là một kho báu chưa được khai quật, hiện nay vẫn còn rất nhiều kho báu chưa được khai quật.”


“Kho báu?”


Giang Yến Từ mở miệng giải thích: “Hiện nay, thị trường xử lý những món tài sản khó đòi trong nước và các tổ chức chưa được phát triển cho lắm. Nhưng ở nước ngoài, có rất nhiều công ty đầu tư và công ty tài sản đang hoạt động chuyên về lĩnh vực này. Cơ cấu của việc xử lý tài sản khó đòi ở nước ngoài cũng đang phát triển rất ổn định.”


Anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Ví dụ, lúc tôi ở nước Y, tôi đã dùng mười triệu nhân dân tệ để giúp khách hàng mua một món tài sản khó đòi trị giá một trăm triệu nhân dân tệ từ một ngân hàng tư nhân, đồng thời, tôi còn giúp bọn họ phục hồi lại món tài sản khó đòi này. Trong vòng chưa đầy một năm, vị khách hàng đó đã thu được lợi nhuận vượt xa giá trị ban đầu phải bỏ ra.”


“Thật sự có một khoản lợi nhuận khổng lồ đằng sau những món tài sản khó đòi sao?” Diệp Tri Chi cảm thấy chuyện này rất khó tin.


Giang Yến Từ ngả người ra sau, mỉm cười đáp: “Còn phải tùy vào cách xử lý nữa.”


***


Khi đến nơi đã được hẹn trước, Diệp Tri Chi lập tức nhìn thấy đội đàm phán của tập đoàn Minh Dương.


Trong đó, bao gồm người phụ trách của tập đoàn Minh Dương, hai trợ lý và hai vị luật sư.


Song, khi nhìn thấy luật sư của phía bên kia, Diệp Tri Chi đột nhiên ngừng bước.


Ôi chao! Thì ra là đối thủ cũ…


Lục Trăn Ngôn và Quý An Ninh.


Chương 38


Nhưng thật ra chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên. Công ty luật Quân Hòa cùng công ty luật Nghị Tư là những công ty lớn của thành phố A, các vụ án của các tập đoàn lớn hay công ty lớn của thành phố A chủ yếu đều do hai công ty này ôm trọn cả.


Diệp Tri Chi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ra vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra rồi theo Giang Yến Từ đi vào phòng họp.


Nhìn thấy Diệp Tri Chi, sắc mặt của Quý An Ninh không được tốt lắm, ánh mắt giống như lâm phải đại dịch.


Ánh mắt của Lục Trăn Ngôn dừng trên người Diệp Tri Chi vài giây, sau đó lướt qua cô nhìn về phía Giang Yến Từ.


“Luật sư Giang.”


“Luật sư Lục.”


Giang Yến Từ gật đầu với anh ta, rồi ngồi xuống ở phía đối diện: “Có thể bắt đầu được chưa?”


“Được rồi.”


Trong tình huống nghiêm túc như vậy, Thịnh Dĩ Minh ngồi ở vị trí cuối cùng, nhìn trái ngó phải, lần đầu tiên cảm thấy dè dặt.


Cũng may là có một quyển sổ trắng ở trước mặt nên cậu ta vội vàng mở ra, cầm lấy bút ký tên ở bên cạnh, đóng giả làm thư ký.


Đi vào giai đoạn đàm phán, cả hai bên cũng không lãng phí thời gian của nhau, sau khi ngồi xuống, Giang Yến Từ liền đi thẳng vào chủ đề.


“Vậy Trương tổng, bên các ngài vẫn giữ nguyên mức báo giá lần trước sao?”


Người phụ trách của tập đoàn Minh Dương họ Trương, là Tổng thanh tra của bộ phận quản lý tài sản.


Vị Tổng thanh tra Trương này có vẻ tự tin với lần đàm phán này: “Không, sau khi trải qua thảo luận và đánh giá nội bộ, chúng tôi đã định lại giá báo lần nữa. Đây là tài liệu báo giá mới nhất, mời xem qua.”


Nói xong, ra hiệu cho trợ lý lấy một tập tài liệu đưa qua.


Diệp Tri Chi đưa tay nhận lấy tài liệu rồi nhìn lướt qua, động tác hơi dừng lại một chút khiến cho mọi người khó mà nhận ra. Vào lúc đưa tài liệu cho Giang Yến Từ, cô đưa mắt ra hiệu với anh.


Giang Yến Từ hiểu ý nhìn lại cô một cái, nhận lấy tài liệu.


Anh im lặng xem xong tài liệu báo giá, ánh mắt dừng ở chỗ tổng báo giá vài giây rồi ngẩng đầu lên, hờ hững hỏi: “Tôi nhớ lần trước Trương tổng báo giá là sáu trăm triệu? Bây giờ lại nhiều hơn lần trước một trăm triệu?”


“Đúng vậy.”


Lục Trăn Ngôn chậm rãi mở miệng: “Luật sư Giang, có thể nghe lý do báo giá của chúng tôi một chút được không?”


“Mời anh.” Giang Yến Từ nhướng mày, làm một động tác tay xin mời.


Lục Trăn Ngôn ấn nút điều khiển trong tay, ngay lập tức có một tấm hình chiếu bản đồ hiện lên trên màn hình trắng gần đó.


“Tập đoàn Minh Dương dự định bán gói tài sản ra, trong đó chủ yếu là tòa cao ốc này.”


Anh ta khoanh tròn vào một vị trí trên tấm bản đồ.


“Tòa cao ốc chưa xây xong này tuy được liệt vào dạng nợ xấu, nhưng nó lại nằm trong khu đất vàng của khu phố cổ. Nơi đây dân cư đông đúc, một khi xây xong sẽ được điều kiện môi trường và những công trình quanh đây bổ trợ, tôi tin rằng sẽ thu hút được một lượng lớn doanh nghiệp đến đây, đến lúc đó các khu vực xung quanh cũng theo đó mà gia tăng giá trị lên.”


Diệp Tri Chi nói: “Tuy nhiên, mặc dù tòa cao ốc này nằm trong mảnh đất vàng nhưng xung quanh chỉ toàn là các khu nhà nhỏ cũ, các khối chức năng thì khép kín và rời rạc với nhau, các phương tiện hỗ trợ cũng không theo kịp, có rất nhiều điểm tiêu cực, dựa theo đánh giá của chúng tôi, cũng không có giá trị thương mại quá lớn.”


“Đúng vậy, báo giá lần trước vốn là căn cứ theo sự cân nhắc này.”


Quý An Ninh đứng lên, nhìn thẳng vào Diệp Tri Chi, giọng điệu giống như chất chứa gai nhọn: “Nhưng vào tuần trước, khu phố cổ ở gần tòa cao ốc đã được chính quyền thành phố xếp vào danh mục công trình kiến trúc lịch sử vĩ đại cần được bảo vệ rồi.”


Cô ta ném một tệp tài liệu qua.


“Đây tài liệu thông báo chính thức ở trên mạng, chính phủ có ý định tu sửa và bảo vệ các công trình kiến trúc cổ trong khu phố cổ, phát triển nó trở thành một khu phố lịch sử và văn hóa. Cho nên, chúng tôi cho rằng tòa cao ốc này có rất nhiều chỗ được đánh giá cao.”


Diệp Tri Chi chỉ nhìn lướt qua, tiếp tục nói: “Những điều các cô nói đều không sai, nhưng mà, chúng tôi cũng có phương thức đánh giá của riêng mình.”


Cô mỉm cười, chuyển một tệp tài liệu qua: “Trương tổng, đây là báo giá của chúng tôi, mời ngài xem qua.”


Tổng thanh tra Trương mở tài liệu ra, đột nhiên động tác ngừng một chút, sau đó thì tăng nhanh tốc độ lật trang. Khi lật đến trang cuối cùng, ông ta gắt gao nhìn chằm chằm vào tài liệu, khó tin mà ngẩng đầu, giọng nói rõ ràng đang run rẩy: “Mức báo giá này, các cô đang đùa sao?”


Lục Trăn Ngôn và Quý An Ninh vội vàng nhìn qua, vẻ mặt đồng thời thay đổi.


Ở trang cuối cùng, cả một hàng đều là báo giá “¥1.00” dày đặc , trông vô cùng chói mắt.


Giang Yến Từ nhướng mày: “Không đùa, đây là mức giá thích hợp nhất sau khi chúng tôi đã thẩm định kỹ càng.”


“Thích hợp nhất?”


Hơi thở của Tổng thanh tra Trương như ngừng lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt: “Những tài sản này có tổng giá trị là một tỷ, các cậu lại chỉ báo giá năm mươi triệu?!”


Thịnh Dĩ Minh nghe thấy cũng giật mình.


Một tỷ, chặt chém còn năm mươi triệu?


Tổng thanh tra Trương không nhịn được, vỗ tay lên bàn: “Đây là tài sản có giá trị một tỷ! Tận một tỷ lận!”


“Nếu có chiết khấu so với ước tính ban đầu của chúng tôi, ít nhất cũng phải được sáu trăm triệu, các cậu đây là…”


“Trương tổng, trước tiên ngài đừng kích động.”


Lục Trăn Ngôn vội vàng lên tiếng ngăn lại, rồi quay đầu nhìn về phía Giang Yến Từ, trầm giọng nói: “Luật sư Giang, mức báo giá mà các cậu đưa ra, cách hơi xa mục tiêu của chúng tôi đặt ra.”


Giang Yến Từ nói: “Chúng tôi báo giá như vậy là có lý do cả.”


“Trước đó, tôi muốn mời các vị nghe một đoạn ghi âm.” Anh hờ hững nở nụ cười, nhìn về phía Diệp Tri Chi.


“Ghi âm?”


Vài người nghi hoặc.


Tổng thanh tra Trương nhíu mày: “Có liên quan gì đến cuộc đàm phán hôm nay?”


Diệp Tri Chi không trả lời, lấy một chiếc bút ghi âm từ trong túi áo ra, ấn nút mở.


“…Có một người đàn ông cầm một viên gạch đập mạnh vào cửa của nhà hàng xóm, tôi vừa nhìn dáng vẻ của ông ta là biết không phải dạng người tốt lành gì. Nên tôi đã hét lên “Ai đó”, kẻ đó liền quăng viên gạch trong tay rồi chạy mất.”


Giọng nói phát ra từ bên trong chính là giọng của một người đàn ông.


“À, đúng rồi! Hình như trên chân mày ông ta có một nốt ruồi đen, khá là lớn, nó làm cho tôi có ấn tượng vô cùng sâu sắc.”


Nghe đến đó, trên mặt của Tổng thanh tra Trương và Lục Trăn Ngôn vẫn mang vẻ nghi hoặc.


Nhưng biểu cảm của Quý An Ninh lại thay đổi.


“… Khu nhà nhỏ Bình An cũng đã xảy ra vài vụ đột nhập vào nhà để trộm cướp.”


“Theo tình hình hiện tại, kẻ đó có thể sẽ lại đến nữa. Tốt nhất là cô nên đổi nơi ở đi…”


Diệp Tri Chi ấn nút tạm dừng


“Đoạn ghi âm này… vậy là có ý gì?” Trực giác của Tổng thanh tra Trương cảm thấy không ổn.


“Khu nhà nhỏ Bình An, Trương tổng và luật sư Lục có cảm thấy cái tên này quen thuộc không?” Diệp Tri Chi mỉm cười, nhìn về phía bản đồ ở bên cạnh.


Cô đứng dậy, đi về phía bên cạnh màn hình, chỉ vào vị trí của tòa cao ốc. Ngay sau đó tiếp tục di chuyển về hướng bên cạnh.


“Khu nhà nhỏ Bình An, chính là một khu nhà ở cạnh tòa cao ốc này, đi bộ năm phút là tới. Nhìn trên bản đồ thì có vẻ rất là gần đó.”


“Nói mới nhớ, lúc trước tôi cũng ở trong khu nhà nhỏ này.”


Giọng điệu của Diệp Tri Chi thoải mái, đột nhiên chuyển đề tài lên người Quý An Ninh: “Chắc là luật sư Quý cũng biết nhỉ?”


Quý An Ninh nhảy dựng lên, phản ứng kịch liệt: “Cô nói bậy bạ gì đó! Cô ở đâu làm sao tôi biết được?”


Vừa dứt lời, đột nhiên cô ta ý thức được sự sơ suất của mình, cả người cứng đờ.


Diệp Tri Chi cũng không dây dưa với cô ta, chỉ nói tiếp: “Điều kiện xung quanh tòa cao ốc, tôi cũng không nói nhiều nữa, khu nhà nhỏ, cũ kỹ, giao thông cũng không thuận tiện.”


“Quan trọng hơn là, tại khu nhà nhỏ gần các công trình kiến trúc thương mại, gần đây lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy. Đó là việc có kẻ phạm pháp tới trước cửa gây rối giữa thanh thiên bạch nhật.”


Cô nói xong thì đưa ra thêm một vài chứng cứ khác.


“Đây là giấy báo cảnh sát của tôi vào lúc đó, còn có bằng chứng ghi âm lúc đấy của cảnh sát và bằng chứng ghi âm của người dân ở khu nhà nhỏ, đã đủ để chứng minh cho điều này.”


Tổng thanh tra Trương vội vàng cầm lấy, lật vài trang bắt đầu xem.


“Nếu như phát triển thành con phố văn hóa có tiếng, quả thật sẽ hấp dẫn một bộ phận doanh nghiệp đến.” Diệp Tri Chi dừng một chút, rồi đưa ra một vấn đề: “Nhưng nếu như khu dân cư của bên này tệ đến vậy. Thì mọi việc sẽ như thế nào?”


“Hơn nữa khu phố cổ còn được xếp vào danh mục công trình kiến trúc lịch sử vĩ đại cần được bảo vệ.” Giang Yến Từ hờ hững nở nụ cười, tiếp tục chủ đề nói: “Nói cách khác, phạm vi sử dụng của các khu nhà nhỏ cũng sẽ không hề thay đổi trong vài chục năm tới.”


Ánh mắt của anh chuyển về phía Tổng thanh tra Trương: “Những kẻ phạm pháp đó dám cả gan gây rối trước cửa nhà người dân giữa ban ngày ban mặt như vậy, sẽ không tránh khỏi việc chúng cũng đến thành phố thương mại ở gần đó để gây rối trộm cướp giữa ban ngày ban mặt.”


“Liệu có doanh nghiệp nào sẽ cân nhắc đến việc định cư ở một nơi an ninh không tốt không đây? Cho dù là ông, Trương tổng, làm doanh nghiệp, đều sẽ cân nhắc cẩn thận chứ nhỉ?”


“Làm, làm thế nào?” Tổng thanh tra Trương há miệng thở dốc, sau một lúc lâu cũng không thể nói được một câu phản bác nào.


Diệp Tri Chi bỗng nhiên chuyển ánh mắt về phía Quý An Ninh, cười tủm tỉm hỏi: “Luật sư Quý, cảm giác bị hòn đá mà chính mình mang theo đập vào chân như thế nào?”


Tổng thanh tra Trương và Lục Trăn Ngôn theo bản năng đều nhìn về phía Quý An Ninh.


“…Luật sư Quý?”


“Chuyện này có liên quan gì đến luật sư Quý?”


Bước chân của Quý An Ninh lảo đảo, sắc mặt trắng bệch: “Cô, cô đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu gì cả.”


Diệp Tri Chi cười nói: “Không hiểu cũng không sao. Nhưng mà có hơi trùng hợp quá đó, hình như kẻ đến trước nhà tôi gây rối từng là khách hàng của luật sư Quý thì phải?” Cô nhìn chằm chằm vào Quý An Ninh, cố ý dừng lại: “Cô nói xem, có phải là rất trùng hợp hay không?”


Lục Trăn Ngôn chợt phản ứng lại, đột nhiên nhìn về phía Quý An Ninh.


Quý An Ninh cảm thấy khó thở, lo lắng đến nỗi mặt dần đỏ lên: “Chuyện, chuyện này không liên quan gì tới tôi cả! Cô đừng có vu khống cho tôi!”


Diệp Tri Chi không nói thêm lời nào, nhếch khóe miệng lên, đút tay vào túi.


Đúng lúc đó điện thoại của Giang Yến Từ vang lên.


Anh lấy điện thoại ra, có hơi nghi hoặc: “Kỳ lạ, lúc nãy rõ ràng tôi đã tắt tiếng rồi mà.” Rồi cười: “Nhưng, chắc không phiền nếu tôi nhận điện thoại chứ?”


Tổng thanh tra Trương có hơi không yên lòng nói: “Không phiền.”


Giang Yến Từ đi qua một bên, cũng không tránh đi, trực tiếp nhận điện thoại trước mặt tất cả mọi người.


“Đúng, tôi đây.”


“Hả? Anh nói sao?”


Giang Yến Từ ngừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía Tổng thanh tra Trương theo phản xạ rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.


“Anh nói giấy chứng nhận cho phép quy hoạch của tòa cao ốc kia có vấn đề sao?”


Anh cố đè thấp giọng xuống, nhưng vẫn lọt vào tai những người ở dây không sót một chữ nào.


Phòng tuyến tâm lý của Tổng thanh tra Trương dường như sụp đổ, lập tức nhảy dựng lên nói.


“Đợi đã! Luật sư Giang, không cần đàm phán nữa, không cần đàm phán nữa. Giá cả này của các cậu, chúng tôi chấp nhận.”


“Trương tổng?!”


***


Đối với kết quả này, Diệp Tri Chi không hề có chút bất ngờ nào.


Rời khỏi cao ốc của tập đoàn Minh Dương, Diệp Tri Chi lấy điện thoại từ trong túi ra rồi nghiêng đầu nhìn Giang Yến Từ, thấp giọng hỏi: “Tôi vẫn chưa hiểu lắm, tòa nhà thương mại ở phố cổ đó, tập đoàn C.Z. muốn thu mua để làm gì vậy?”


“Dựa theo giá trị ước tính của chúng ta, tôi không hiểu là nó có tác dụng gì hết.”


Giang Yến Từ nhìn chằm chằm vào con đường ở phía trước, bình thản nói: “Tôi nhận được thông tin rằng tàu điện ngầm sẽ sớm phải nối đến trong khu phố cổ này.”


Anh quay đầu nhìn Diệp Tri Chi một cái: “Tập đoàn C.Z. dự định sẽ hợp tác với tập đoàn Minh Trạch để đầu tư mở rộng thành phố thương mại.”


Diệp Tri Chi hiểu ý, lập tức nói: “Thảo nào anh bảo tôi gọi điện thoại cho anh, có phải anh đã sớm biết thông tin này rồi không?”


“Đợi sau khi bất động sản của khu nhà nhỏ hoàn thành sáp nhập và thu mua thì an ninh của bên đó cũng theo đó mà cải thiện. Sau đó cũng hoàn thành xong khu phố lịch sử và văn hóa, rồi liên kết tàu điện ngầm, thì nói không chừng giá trị tổng thể của khu đất này sẽ tăng lên rất cao.” Cô phân tích.


Giang Yến Từ cong môi.


Diệp Tri Chi không nhịn được liên tục cảm khái: “Lúc trước đến nơi đó ở, chỉ định thẩm định chuyên sâu bất động sản công ty muốn sáp nhập và thu mua mà thôi, lại không nghĩ tới còn có được một thu hoạch bất ngờ như vậy.”


“Lần này có phải chúng ta nên cảm ơn đối thủ của chúng ta không, cảm ơn Quý An Ninh? Phí công tặng công trạng cho chúng ta?”


“Không.” Giang Yến Từ sửa lại: “Tôi nghĩ là nên cảm ơn Trì Trì.”


Diệp Tri Chi ngớ người, bắt gặp ánh mắt của anh lập tức nở nụ cười: “Cũng đúng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK