• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7


Thực ra nửa tháng trước, Diệp Tri Chi đã bắt đầu có ý muốn từ chức.


Lúc đó, anh đã phát hiện ra rồi.





Diệp Tri Chi đã nhận được đồ ăn từ shipper rồi mà Giang Yến Từ vẫn chưa rời khỏi phòng in tài liệu.


Đồ ăn mang về đến nhanh hơn hẳn so với tưởng tượng.


Lúc Giang Yến Từ bước ra, thang máy ở tầng bọn họ cũng vừa lúc mở.


Nhân viên giao hàng xách đồ bước ra.


“Giang…”


Đối phương hình như đã nhận ra trong phòng làm việc còn có những người khác, chân đứng sững lại cả câu nói cũng đứt đoạn theo.


“Giang?” Diệp Tri Chi không khỏi kinh ngạc đứng nhìn anh chàng giao hàng.


“Đồ ăn đến rồi à?” Giang Yến Từ bước qua đó, âm thầm nhìn người đến.


Người kia bắt gặp ánh mắt của Giang Yến Từ, tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng chữa cháy: “Tôi đã bảo mà, tay tôi cũng cứng cả rồi này.” Cậu ta đặt đồ ăn lên trên bàn: “Đây là đồ ăn của hai người, để hai người đợi lâu rồi.”


“Cảm ơn.”


Diệp Tri Chi nhận lấy đồ ăn, mở túi đựng ra kiểm tra đồ bên trong.


Không những chẳng thiếu gì mà còn dư ra không ít.


Diệp Tri Chi ngờ vực: “Ủa? Hình như tôi không gọi mấy món này mà.”


Anh chàng giao hàng giải thích: “À là thế này, mới nãy khi tôi đi lấy đồ ăn, chủ quán bảo đúng lúc quán nhà họ vừa mới ra mắt sản phẩm mới nên cho dư ra vài món để khách hàng nếm thử.”


“Ồ vậy hả.”


Anh chàng giao hàng nhoẻn miệng cười đáp: “Vậy chúc hai người ngon miệng nhé, nếu được thì nhớ cho tôi năm sao và bình luận tốt.”


“Được thôi.”


Đợi anh chàng giao hàng rời đi, Diệp Tri Chi lấy điện thoại ra truy cập ứng dụng đồ ăn mang về, mở đơn hàng gọi giao hàng mới đặt ra đánh giá tốt cho chủ quán và nhân viên giao hàng.


Trong cột đánh giá có hiện tên của nhân viên giao hàng vừa rồi, anh chàng ấy tên là Dương Hiểu Địch.


Cô nhìn lướt qua, tiện tay xem thử lịch sử.


Mấy đơn tích lũy trước đó đều không có đánh giá, vậy là Diệp Tri Chi lập tức hạ quyết tâm bình luận khen ngợi cho cậu ta.


Đầu ngón tay của cô đột nhiên dừng lại trên màn ảnh điện thoại di động.


Tối thứ sáu, người giao đơn hàng hoành thánh ấy vốn không phải là Giang Yến Từ.


“Giang par” Diệp Tri Chi theo phản xạ, lập tức ngẩng đầu nhìn qua phía Giang Yến Từ: “Vốn dĩ tối thứ sáu ấy, anh đến không phải để giao đồ ăn đúng chứ?”


“Đúng.”


Giang Yến Từ ra vẻ thản nhiên: “Hôm ấy tôi đến tìm em vì muốn bàn với em chuyện liên quan đến vụ án, tình cờ gặp người giao đồ ăn ở dưới tầng nên tiện tay mang lên giúp em luôn. Có vấn đề gì à?”


Đương nhiên là có rồi! Vấn đề lớn luôn ấy!


“Anh đã biết rõ là tôi hiểu lầm rồi mà sao không đính chính lại với tôi?” Diệp Tri Chi thấy bên tai mình nóng ran.


Giang Yến Từ: “Hình như từ đầu đến cuối tôi cũng đâu có bảo tôi đến giao đồ ăn đâu.”


Diệp Tri Chi: “…”


Được thôi, đúng thực là lỗi của cô.


Diệp Tri Chi cầm hộp cơm đưa cho Giang Yến Từ: “Ăn mau đi.”


Giang Yến Từ nhìn hộp cơm trên tay hỏi: “Bình thường em hay gọi đồ ăn ngoài lắm à?”


Diệp Tri Chi ngẩng đầu: “Có vấn đề gì à?”


Giang Yến Từ nói: “Suốt ngày ăn đồ ngoài như thế có hại cho sức khỏe lắm.”


Diệp Tri Chi ngẩn ra mấy giây rồi đảo mắt đáp: “Cũng đâu làm khác được, nghèo mà, tất nhiên phải tiết kiệm rồi.”


Giang Yến Từ nhíu mày: “Tiền công từ mấy vụ án em hoàn thành trước kia đâu có ít, mà tuần trước còn mới phát lương nữa cơ mà, em dùng hết tiền vào đâu rồi?”


Chuyện này…


Động tác của Diệp Tri Chi dừng lại, vô thức giấu túi ra sau lưng.


Nhưng Giang Yến Từ vẫn phát hiện ra cái túi ở sau lưng cô.


HERMES Birkin, hàng mới ra tháng trước, là phiên bản giới hạn.


Anh bình tĩnh thu lại ánh mắt.


Diệp Tri Chi giả bộ như không có gì, chuyển chủ đề: “Tại sao khi anh mới vào công ty luật lại phải giả vờ không quen tôi?”


Giang Yến Từ bình thản đáp lại: “Nhìn biểu hiện của em khi ấy, tôi nghĩ chắc em cũng không muốn quen biết tôi đâu.”


Đúng vậy, tình trạng của bọn họ như đó gần như là…


Anh không quen tôi.


Tôi cũng chẳng biết anh.


Mãi đến tối thứ sáu ấy, tình trạng này mới được phá bỏ.


Diệp Tri Chi lại hỏi: “Trước đó anh đang phát triển tốt ở nước ngoài, sao lại muốn về nước?”


Giang Yến Từ đột nhiên quay lại nhìn cô chăm chú.


Diệp Tri Chi bị anh nhìn đến mức da dầu tê dại: “Sao lại… nhìn tôi kiểu đó?”


Giang Yến Từ chậm rãi mở miệng: “Vậy thì em nghĩ là vì cái gì, Diệp Tiểu Thu?”


Trái tim ngổn ngang trăm mối của Diệp Tri Chi rơi mất một nhịp.


Cô vội vàng tránh mắt sang phía khác, nhỏ giọng đáp: “Sao mà tôi biết được?”


“Chỉ là một lựa chọn mà thôi.” Nói rồi Giang Yến Từ đứng dậy, giọng bình tĩnh: “Giống như khi đó em đã chọn rời khỏi nhà họ Diệp vậy.”


Diệp Tri Chi cắn một miếng chả cá: “Ừ.”


Giang Yến Từ thực sự có tài đưa câu chuyện vào ngõ cụt đấy.


Cô quyết định chẳng nói nữa.


“Về nhà sớm đi.”


Ánh mắt Giang Yến Từ nhìn xuống đỉnh đầu cô rồi rất nhanh đã thu lại, xoay người quay lại phòng làm việc của anh.





Diệp Tri Chi rời đi được một đoạn rồi mới phát hiện bản thân quên mang theo điện thoại di động.


Cô chỉ đành quay lại công ty luật lấy.


Một lần như thế là lại lãng phí cả nửa tiếng đồng hồ, lúc ra khỏi thang máy đã muộn lắm rồi.


Cô lấy điện thoại ra gọi xe.


Đang là giờ cao điểm tăng ca làm thêm, vừa không dễ gọi xe mà giờ này đặt xe giá tiền còn cao gấp mấy lần, rồi còn phải xếp hàng.


Diệp Tri Chi quyết định hủy đơn, đi ra cạnh đó tìm xe đạp công cộng.


Mới đi vài bước, cô đã trông thấy một chiếc Bentley màu đen đang đậu ven đường, đèn đường bao quanh thân xe thành một vòng ánh sáng.


Vốn cô cũng không bận tâm lắm nhưng vô tình liếc nhìn sang lại thấy một bóng người quen thuộc ở cạnh Bentley.


“Giang par?”


Diệp Tri Chi dừng lại.


Âm thanh của sự kinh ngạc dần tản ra trong màn đêm thăm thẳm.


Giang Yến Từ mới vừa mở cửa sau xe ra, ngẩng lên đã mắt đối mắt với Diệp Tri Chi, ngón tay run lên không đáng kể.


“Tại sao anh…”


Ánh mắt của Diệp Tri Chi chuyển hướng sang chiếc xe bên cạnh anh, lòng dấy lên nỗi hoài nghi.


Giang Yến Từ và chiếc Bentley này?


Không phải nhà anh phá sản rồi hay sao?


Giang Yến Từ hơi dừng lại, tay đặt trên cửa xe, sắc mặt không thay đổi: “Tôi gọi taxi đó.”


Diệp Tri Chi gạt bỏ suy nghĩ: “Anh tìm được chỗ ở mới rồi à?”


“Xem như là tìm được rồi.” Giang Yến Từ lời ít ý nhiều: “Thuận đường với em đấy, đi cùng không?”


Trong tiềm thức, Diệp Tri Chi vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lại nói ra được.


Cô chỉ nghĩ khoảng ba giây là đã có quyết định: “Được thôi, cảm ơn.”


Đã có xe để quá giang rồi mà không ngồi thì phí quá.


Sau khi lên xe, tài xế hỏi: “Hai vị muốn đi đâu?”


Giang Yến Từ nói: “Đến vườn hoa Cẩm Tú trước đi.”


Tài xế này vừa mở miệng, Diệp Tri Chi đã thấy giọng nói của cậu ta có hơi quen.


Nhìn kĩ hơn lại càng thấy quen mặt.


Cơ thể Diệp Tri Chi vô thức nghiêng về trước, kinh ngạc nói: “Không phải cậu là cái người mới nãy…”


Người đang ngồi ở ghế lái lúc này lại là cái anh chàng giao đồ tên Dương Hiểu Địch mới nãy!


Vốn dĩ nửa đêm nửa hôm lái Bentley đi đón khách gọi xe đã khiến người ta ngạc nhiên lắm rồi, mà giờ Diệp Tri Chi lại còn ngạc nhiên hơn nữa.


Chẳng đợi Diệp Tri Chi nói xong, cậu ta đã cướp lời ngay: “À, phải phải phải, là tôi đây, là tôi đây.”


“Trùng hợp ghê ha, không ngờ lại trùng hợp thế đấy, lại gặp hai người rồi này.”


Diệp Tri Chi nghi hoặc: “Đúng thực là trùng hợp ghê, nhưng mà cậu…”


Dương Hiểu Địch vội vàng giải thích: “Thực ra cái xe này không phải của tôi, của ông chủ tôi đấy, tôi chỉ là người làm công ăn lương bình thường thôi.”


Cậu ta vừa nói vừa mở điện thoại lên để chỉ đường, liếc nhìn kính chiếu hậu rồi lại ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Đơn mới nãy giao cho hai người là đơn cuối trong hôm nay của tôi rồi. Sau khi giao xong thấy vẫn còn thời gian nên tôi mới nhận đơn đặt xe, bù ít tiền mua đồ dùng trong nhà.”


Diệp Tri Chi bán tín bán nghi: “Cậu lấy xe của ông chủ đi nhận đơn mà không sợ bị ông chủ phát hiện ra à?”


Dương Hiểu Địch vội vàng nói: “Thực… thực ra là thế này. Xe tôi mới hỏng phải đem đi sửa rồi nên mới trộm dùng xe của ông chủ một hôm. Chỉ dùng một tối thôi! Tôi cũng cực chẳng đã mà, dù sao thì hai người cũng đừng có tố cáo tôi nhé.”


Cậu ta thở dài rồi lại bắt đầu than nghèo kể khổ: “Tôi cũng bị cuộc sống ép buộc thôi, nếu không phải vì bị khóa thẻ… khụ khụ, thì là cà thẻ tín dụng hơi quá tay đó. Tiền lương của tôi lại có chút ít, nhà thì có mấy miệng ăn phải nuôi, gần đây người nhà lâm bệnh nặng, lại thêm một khoản lớn cần chi nữa, sửa xe cũng tốn mấy trăm nghìn rồi, nên tôi mới ra ngoài làm thêm, giao hàng kiếm thêm ít tiền. Nếu chẳng phải do cuộc sống khó khăn, làm gì có ai bằng lòng đêm hôm đi giao đồ ăn rồi chạy xe thế này, cô nói có phải không?”


Cậu ta càng nói càng hăng, nói đến chỗ cao hứng, cả giọng cũng cao lên quãng tám.


“… Hai người không biết đâu, ông chủ của bọn tôi đích thị là quỷ hút máu, lòng dạ tối đen, keo kiệt rồi còn máu lạnh, đúng là cái kiểu tư bản vô nhân tính mà!”


Giang Yến Từ thoáng nhíu mày.


“Vậy thì đúng là cậu cũng khổ thật.”


Diệp Tri Chi đồng tình đáp, còn không nhịn được trộm liếc Giang Yến Từ một cái, trong lòng tràn đầy sự đồng cảm.


Dọc đường đi, Giang Yến Từ không nói tiếng nào, thậm chí khi Giang Hiểu Địch đang mạnh mẽ phê phán ông chủ lòng dạ đen tối, máu lạnh kia của cậu ta, anh cũng hướng mắt ra ngoài cửa sổ.


Diệp Tri Chi nghĩ rằng anh không thích nghe chuyện phiếm nên cũng chẳng quá bận tâm.


“Cô cũng nghĩ vậy đúng không?”


Cả đường đi Dương Hiểu Địch cứ lải nhải mãi.


Đã sắp tới nơi, cậu ta thầm thở phào nhẹ nhõm, nháy đèn xi nhan, đỗ lại ven đường.


“Đến rồi.”


Diệp Tri Chi mở cửa bước xuống xe: “Vậy tôi về trước nhé.” Cô dừng bước nói thêm: “Giang par, hôm nay cảm ơn nhiều.”


Thấy Diệp Tri Chi đã vào trong tiểu khu, Dương Hiểu Địch vô thức quay đầu lại: “Anh Giang…”


Vừa dứt lời hình như cậu ta nhớ ra gì đó, toàn thân cứng đờ, lập tức quay đầu đi.


Xong, toang rồi, đại họa giáng xuống đầu rồi.


Mới nãy cậu ta nói hăng quá, quên mất tiêu Giang Yến Từ ngồi ngay sau.


Cậu ta rùng mình, nhanh chóng đánh tay lái, lập tức rời đi.


Trong xe chỉ còn sự yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm người ta nghẹt thở.


Xe đã hòa vào giữa dòng xe chạy, Dương Hiểu Địch cả người căng cứng như một người máy không có cảm xúc lái xe.


Xe đi bon bon trên đường đến khi dừng lại vì đèn đỏ.


Còn vài chục giây nữa là đến nơi, không khí trong xe thực sự khiến người ta nghẹt thở, Dương Hiểu Địch nghĩ mình nên nói gì đó để cứu vãn không khí này.


“Anh… anh Giang.”


Cậu ta nuốt nước bọt, đánh liều phá vỡ sự yên lặng: “Giờ anh muốn về biệt thự Minh Hải à?”


Cậu ta lại thử nói sang chuyện khác: “Mới nãy nguy hiểm ghê, suýt chút là bị phát hiện rồi!”


Giang Yến Từ nới lỏng cà vạt, dựa người ra sau, rồi dửng dưng nói: “Lòng dạ đen tối? Keo kiệt? Máu lạnh? Quỷ hút máu? Tư bản không có nhân tính?”


“Hóa ra cậu nghĩ về tôi như thế à?”


Mỗi một từ anh nói ra đều làm trái tim Dương Hiểu Địch đập dữ dội. Cậu ta đổ mồ hôi lạnh: “Anh Giang, không phải vậy đâu, em không có ý đó, anh nghe em giảo biện… à không, nghe em giải thích đã!”


“Tháng này không có tiền thưởng.” Giang Yến Từ điều chỉnh tư thế ngồi, mặt không biểu cảm, giọng nói cũng chẳng có cảm xúc: “Dù sao thì tôi cũng chỉ là một tư bản không có nhân tính thôi mà.”


Dương Hiểu Địch kêu lên đầy đau thương: “Anh Giang, em sai rồi!”


Chương 8


Giang Yến Từ phớt lờ cậu ta.


Sau đó anh nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Trần Dương đâu rồi?”


Dương Hiểu Địch “A” lên một tiếng rồi giải thích: “Tối nay trợ lý Trần tạm thời có việc phải làm, nên em tự đứng ra xung phong thế anh ta tới đây đó.”


Cậu ta lại cố gắng nài nỉ van xin thêm lần nữa: “Anh Giang ơi, em ngồi xổm ở cửa hàng bên cạnh đó gần một tiếng rồi, còn tiêu mất vài trăm tệ, em trai giao thức ăn mới đồng ý chuyển đơn cho em đó.”


“Vì những lý do tích cực mà em đã làm, khoản tiền thưởng có thể…” Cậu ta dừng lại một chút, giọng điệu trở nên cẩn thận từng li từng tí: “Không có tiền thưởng cũng được, nhưng có thể nào thanh toán hết chi phí ngày hôm nay trước được không?”


Giang Yến Từ nghe thấy vậy thì hỏi: “Ba của cậu lại chặn thẻ của cậu rồi sao?”


Vẻ mặt Dương Hiểu Địch ngượng ngùng nói: “Ông ấy không biết em đang làm việc tại chỗ của anh, vì vậy nghĩ rằng cả ngày em chỉ đi ăn chơi trác táng, cho nên ông ấy mới…”


“Có thể được.”


Nghe vậy Dương Hiểu Địch chỉ vừa thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe Giang Yến Từ lên tiếng.


“Nhưng sẽ trừ vào tiền lương tháng sau của cậu.”


Dương Hiểu Địch: “…”


Thật sự là một kẻ tư bản tàn nhẫn mà. Đúng lúc này đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, Dương Hiểu Địch dứt khoát ngậm miệng lại, tập trung tinh thần lái xe.


Bóng tối lặng lẽ bao trùm, làm lấn át cả gương mặt của Giang Yến Từ, khiến cho đường nét như được điêu khắc của anh càng thêm lạnh nhạt.


Đột nhiên Dương Hiểu Địch nhớ ra một chuyện, nhìn anh mấy lần qua kính chiếu hậu, cuối cùng không kìm được mà nói: “Đúng rồi, anh Giang, buổi tiệc từ thiện “Thịnh Hạ” vào tối ngày mai, anh có muốn tham dự không?”


Cậu ta vừa lái xe vừa chuyển thư mời ra sau: “Trợ lý Trần nhờ em chuyển thư mời cho anh.”


“Có điều em cũng nghĩ là anh sẽ không đi, em nghe nói là đại tiểu thư chân chính của nhà họ Diệp cũng sẽ tham dự. Cô ta còn một hơi quyên góp hết mười cái túi để bán đấu giá, anh nói… ”


Trong thư mời còn đính kèm theo một danh mục các vật bán đấu giá.


Giang Yến Từ tuỳ tiện lật lật phong thư, sau đó hành động đột nhiên dừng lại, ánh mắt dần trầm xuống.


Anh gõ gõ lên tập tài liệu rồi bảo: “Cậu đi thay cho tôi đi.”


“Sao chứ?” Nhất thời Dương Hiểu Địch chưa kịp phản ứng.


Giang Yến Từ tiếp tục nói: “Mua lại tất cả mười cái túi đó, dưới danh nghĩa của Tập đoàn C.Z cho tôi.”


“Hả? Anh Giang, anh đây là…”


Trong đầu Dương Hiểu Địch tràn đầy nghi hoặc, nhưng không dám hỏi nhiều, đành phải nuốt những lời muốn nói trở về.


Nhưng một lúc sau, cậu ta lại không nhịn được mà lên tiếng: “Nói đến chuyện này, vụ hủy hôn ước của nhà họ Diệp đã được giải quyết xong rồi, tại sao anh lại không giải thích rõ ràng với chị dâu?”


Giang Yến Từ im lặng không nói tiếng nào.


Thời gian trôi qua rất lâu sau đó.


Ngay lúc Dương Hiểu Địch nghĩ rằng anh sẽ không trả lời.


Thì Giang Yến Từ lại nói: “Cứ từ từ đã, bây giờ còn chưa tới thời điểm thích hợp.”


*****


Những ngày đi làm luôn rất khô khan và nhàm chán.


Chiều thứ tư tuần trước, Tập đoàn Jialan đã đàm phán hợp tác kinh doanh với Tập đoàn Aites của Pháp.


Cô và Giang Yến Từ có tư cách là luật sư tư vấn của tập đoàn Jialan, nên cần phải theo sát các hoạt động.


Trên thực tế, sự hợp tác giữa hai bên gần như đã được thảo luận xong rồi, đã đi đến giai đoạn ký hợp đồng, bây giờ họ chỉ cần tiến hành theo quy trình là được.


Trong giờ nghỉ trưa, Diệp Tri Chi đang lật xem qua các tài liệu liên quan đến vụ hợp tác thì nhận được một cuộc gọi từ Thịnh Dĩ Nhan.


“A a a a a Diệp Tiểu Chi thật là chọc tớ tức chết mà, đứa con gái Diệp Nhược Lâm cũng quá là không biết xấu hổ rồi!”


Diệp Nhược Lâm, đột nhiên lại nghe thấy cái tên này, Diệp Tri Chi khó tránh khỏi ngơ ra một lúc.


… Đó là vị thiên kim tiểu thư chân chính của nhà họ Diệp. So với Diệp Nhược Lâm, cái tên Tiết Nhược Lâm thực sự quen thuộc với cô ta hơn.


Trước giờ Diệp Tri Chi chưa từng nghĩ rằng chuyện cẩu huyết như ôm nhầm con sẽ xảy ra ngay trên người mình. Mà chuyện này còn liên quan đến một vị nhân vật chính khác, còn là bạn học chung lớp thời cấp ba của cô, Tiết Nhược Lâm.


Trong ấn tượng của cô, Tiết Nhược Lâm là một cô gái luôn yên lặng, là một người khá ít nói, bình thường thì Diệp Tri Chi không tiếp xúc nhiều với cô ta, chỉ biết rằng từ nhỏ cô ta đã được một cặp vợ chồng bác sĩ nhận nuôi.


Sau khi được nhà họ Diệp nhận lại, cô ta cũng đã đổi lại họ của mình thành họ Diệp.


Diệp Tri Chi hỏi: “Cô ta bị làm sao?”


Thịnh Dĩ Nhan giận tím mặt nói: “Trong bữa tiệc buổi tối ngày hôm qua, cô ta đã chơi ca khúc trước đây của cậu, còn tự mình gửi thông báo, bán thiết kế cá nhân của “Tiểu Giang Lăng”, cô ta cũng xứng sao? Sao cô ta dám kéo nữ thần của tớ vào chứ? Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ?”


Giang Lăng là nghệ sĩ vĩ cầm trẻ tuổi có tiếng ở trong nước, đã đạt rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi có tầm ảnh hưởng ở trong nước, cũng là một nghệ sĩ vĩ cầm trẻ tuổi triển vọng nhất trong ngành. Nhưng khi đang ở trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp lại chọn cách rút lui, điều này làm cho rất nhiều người khó hiểu và cũng rất đáng tiếc.


“Mặc dù nữ thần của tớ chọn cách rút lui, nhưng cũng không đến lượt cô ta làm người kế nhiệm. Còn nói cái gì mà là người kế nhiệm của Giang Lăng, có ai mà không biết cô ta chỉ là một con chim trĩ chỉ biết chơi vài ca khúc trong những bữa tiệc tối bình thường đâu chứ?”


Cô ấy thở ra một hơi lại lấy sức tiếp tục nói về cô ta: “À mà, đúng rồi, tớ nghe nói lúc trước cô ta còn muốn liên hôn với nhà họ Phó, cũng không biết tự xem lại bản thân mình là cái thứ gì! May mà Phó tổng của nhà họ Phó đã kết hôn rồi, lại còn là em gái của nữ thần nhà tớ nữa, người ta mới là một đôi trai tài gái sắc. Đúng là một cú tự vả mặt mình mà!”


Diệp Tri Chi cắn ống hút trà sữa, tiện tay mở Weibo ra.


Ngay sau khi trang web được mở lên, cô liền nhìn thấy các tiêu đề liên quan được treo đầu tiên trong bảng danh sách tìm kiếm tin tức nóng hiện nay.


#Người kế nhiệm Giang Lăng là nhạc sĩ trẻ tuổi Diệp Nhược Lâm.#


#Tiểu Giang Lăng đã xuất hiện trong buổi dạ tiệc từ thiện “Thịnh Hạ” rồi biểu diễn piano khiến toàn bộ khán giả bất ngờ.#


#Tiểu Giang Lăng nhiệt tình làm công ích, người vừa đẹp tâm lại lương thiện.#


Nhìn qua thì chỉ là một bản tin không được quan tâm.


Diệp Tri Chi không mấy hứng thú kéo con chuột xuống mà xem lướt qua, đột nhiên, cô khựng lại, rồi dừng lại một lúc.


Một bức ảnh trong bản tin đã thu hút sự chú ý của cô.


Trùng hợp Thịnh Dĩ Nhan bên kia cũng nói đến chuyện tương tự: “Cô ta còn một hơi quyên góp hết mười chiếc túi để bán đấu giá, điều này thật buồn cười phải không? Còn nghĩ làm như vậy thì có thể…”


Diệp Tri Chi lập tức phóng to bức ảnh, tỉ mỉ xem đi xem lại: “Nhan Nhan, cậu xem xem, số túi cô ta quyên góp có phải của tớ không?”


Thịnh Dĩ Nhan dừng lại, giữ chặt chuột, sau đó vang lên âm thanh tiếng nhấp chuột: “Hình như khá là giống….Không! Đó chính là bộ sưu tập túi của cậu!” Cô ấy vô cùng ngạc nhiên bảo: “Cái này là phiên bản giới hạn đó, trên thế giới chỉ có ba chiếc thôi, trong nước chỉ có duy nhất một chiếc, chính là ở chỗ cậu…”


Cái khoảnh khắc khi biết mình và nhà họ Diệp không có quan hệ huyết thống, Diệp Tri Chi đã từng rất bàng hoàng, nhưng chưa bao giờ cảm thấy rằng ai đó đã cướp đi thứ gì của mình, mặt khác cũng không muốn tiếp tục chiếm giữ những thứ không thuộc về mình nữa.


Đó là lý do tại sao cô không hề do dự rời khỏi nhà họ Diệp.


Khi rời đi, cô cũng không mang theo bất cứ thứ gì, kể cả những chiếc túi trong phòng sưu tập của mình.


Nếu đã không không còn thuộc về cô, thì việc xử lý những món đồ đó như thế nào là việc của đối phương.


Nhưng bây giờ, cô thật sự là cảm thấy đau lòng.


Tất! Cả! Đều! Là! Bộ! Sưu! Tập! Túi! Của! Cô!


Mặc dù nó chỉ là đã từng.


Trái tim của Diệp Tri Chi đang rỉ máu không ngừng.


Bên kia điện thoại, Thịnh Dĩ Nhan cũng nhanh chóng hiểu ra: “Chết tiệt! Đem bộ sưu tập túi xách của người khác đi bán đấu giá, cô ta có biết xấu hổ là gì không hả trời?”


“Cậu có biết ai là người đã mua lại những chiếc túi đó không?”


Trong lòng Diệp Tri Chi có hơi đấu tranh một chút.


Không đợi Thịnh Dĩ Nhan trả lời, Diệp Tri Chi đã tìm ra câu trả lời trong bản tin…


“Những chiếc túi trong lần quyên góp đó đều được Tập đoàn C.Z mua lại toàn bộ, nếu không hôm đó ả Diệp Nhược Lâm đó sẽ không nổi bật đến vậy. Cậu nói xem, chủ tịch của Tập đoàn C.Z như vậy không phải là muốn theo đuổi cô ta đấy chứ?” Thịnh Dĩ Nhan vô cùng hoài nghi: “Trái lại tớ có nghe nói là chủ tịch của Tập đoàn C.Z là một người đàn ông vừa già vừa xấu.”


Diệp Tri Chi không có trả lời lại.


Thịnh Dĩ Nhan hỏi tiếp: “Diệp Tri Chi, cậu còn nghe không vậy?”


Diệp Tri Chi lơ đễnh lên tiếng: “Còn nghe.”


“Tớ nhớ ngày hôm đó cậu nói, Giang Yến Từ với cậu cùng làm việc trong cùng một công ty luật đúng không?”


Diệp Tri Chi uống một ngụm trà sữa rồi trả lời: “Ừm.”


“Là chị em với nhau, cậu mua Giang Yến Từ cho tớ đi.” Thịnh Dĩ Nhan đột nhiên kích động bảo: “Mua người đàn ông mà Diệp Nhược Lâm không có được.”


“Khụ! Khụ khụ!”


Diệp Tri Chi bị bất ngờ không kịp phản ứng mà sặc một cái.


Cô ho vài cái rồi mới ngừng lại: “Anh ấy quá mắc, tớ mua không nổi đâu.”


Mặc dù là đã phá sản, nhưng ngày nào anh cũng khoác lên mình mấy bộ quần áo của một người đàn ông cao quý lạnh lùng, khí chất ngời ngời, nhìn không ra một chút suy sụp nào cả.


Thịnh Dĩ Nhan nói: “Anh ấy phá sản rồi! Còn cái gì mà mua không nổi chứ?”


Vừa định trả lời, giọng nói lạnh lùng của Giang Yến Từ đột nhiên vang lên.


“Em muốn mua ai?”


Tay Diệp Tri Chi run lên, suýt chút nữa là đánh rơi điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK