• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33


Phó Dĩ Hành: […]


Phó Dĩ Hành: [Luật sư Giang, tôi không nhớ là mình từng dạy cậu gì đấy.]


Phó Dĩ Hành dùng một cách gọi khác như thể cố ý phân biệt.


Giang Yến Từ: “Ồ.”


Thời điểm tin nhắn được gửi đi, Giang Yến Từ cũng chuyển mắt nhìn sang hình đại diện của anh ấy.


Hình đại diện của Phó Dĩ Hành là hình một con cá muối chibi vẽ tay, cá muối đội khăn trùm đầu hình đầu chó, bộ vuốt đặt trên khăn trùm đầu. Phần tai trên khăn trùm đầu rất nhọn như thể bị cái gì đó cắn.


Giang Yến Từ kéo lên trên xem lướt lại nhật ký trò chuyện, mắt dừng lại ở hình đại diện của Giang Lăng mấy giây.


Hình đại diện của Giang Lăng là một con mèo nằm sấp trên một chiếc khăn trùm đầu hình chó, miệng cắn vào phần tai trên khăn trùm đầu.


Bức ảnh đại diện này và bức ảnh đại diện của Phó Dĩ Hành tạo thành một bức hoàn chỉnh, nhìn đã biết là lấy ra từ cùng một người. Mà chiếc khăn trùm đầu hình đầu chó này và chiếc mà con cá muối đang đội còn là cùng một chiếc.


Giang Yến Từ: [Phó tổng, ảnh đại diện tình nhân của cậu và Tiểu Tầm đáng yêu quá đấy nhỉ?]


Phó Dĩ Hành: [Xùy.]


Phó Dĩ Hành: [Luật sư Giang cẩn thận lật xe đấy.]


Giang Yến Từ: [Ý cậu là giống cậu lúc trước ấy hả?]


Giang Yến Từ: [Vậy thì cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ không giống cậu đâu.]


Giang Yến Từ vừa liếc đã thấy Diệp Tri Chi xuất hiện ở cửa phòng làm việc, anh tiện tay tắt WeChat, cất điện thoại di động đi.


Diệp Tri Chi gõ cửa một cái rồi tiến vào.


Cô cầm văn kiện trên tay: “Giang par, đây là văn kiện khách hàng gửi đến sáng nay, trợ lý bên phòng in tài liệu vừa đưa cho tôi.”


Giang Yến Từ nói: “Để đó trước đi, tôi sẽ xem sau.”


“Ừ.”


Diệp Tri Chi đặt văn kiện xuống, bắt gặp ánh mắt của anh thì ngại ngùng rũ mắt: “Không còn gì nữa thì tôi ra ngoài trước.”


Cô vừa định quay đi thì Giang Yến Từ đã cất tiếng gọi cô lại: “Đợi chút đã.”


“Vâng?” Diệp Tri Chi đứng lại theo bản năng.


“Vẫn còn việc…”


Anh đột nhiên dừng lại.


Cô vừa quay đầu nhìn đã thấy Giang Yến Từ đang đến gần mình.


“Anh…”


Tim Diệp Tri Chi đột nhiên ngừng một nhịp, toàn thân cứng đờ.


Giang Yến Từ vươn tay ra vuốt nhẹ mái tóc cô rồi lại rời đi rất nhanh.


Anh thu tay lại, giọng bình thản: “Trên đầu em dính lông chim.”


“Cảm… cảm ơn.”


Diệp Tri Chi chưa kịp hoàn hoàn, vội vàng mở miệng nói cảm ơn. Trái tim đập loạn nhịp làm cô quên cả việc thắc mắc tại sao trên tóc lại dính lông chim.


“Không có gì.”


Giang Yến Từ cười, hơi ngước mắt lên. Ánh nhìn thản nhiên của anh lướt qua Diệp Tri Chi, xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh chạm đất, nhìn ra ngoài phòng làm việc.


Thịnh Dĩ Minh đang nhìn về phía này, khoảnh khắc mắt chạm mắt với Giang Yến Từ, cậu ta cũng ngẩn ra mấy giấy rồi lập tức cúi đầu xuống, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn trộm liếc mắt nhìn qua đây.


Thấy dáng vẻ vô cùng thân thiết của hai người họ, Thịnh Dĩ Minh thực sự muốn thăng thiên.


“Phải rồi.” Giang Yến Từ thôi không nhìn nữa rồi từ tốn nói thêm.


Diệp Tri Chi kìm nén trái tim đang xao động không yên, ngẩng đầu nhìn vào mắt Giang Yến Từ: “Còn gì nữa à?”


Giang Yến Từ nói: “Tối nay không cần tăng ca, về sớm chút đi.”


“Được, tôi biết rồi.”


Diệp Tri Chi tiện miệng đáp lại, nhanh chóng quay người, đẩy nhanh cước bộ rời khỏi phòng làm việc của anh.


Lúc quay lại chỗ làm việc, Thịnh Dĩ Minh cất tiếng gọi cô.


“Chị Tri Chi.”


“Tiểu Minh, có chuyện gì không?” Diệp Tri Chi dừng lại.


Thịnh Dĩ Minh nói: “Là thế này, vừa nãy khi lật xem hồ sơ vụ án, có chỗ em chưa hiểu lắm nên muốn hỏi chị…”


Nhưng còn chưa nói hết câu, cậu ta đã bị một giọng nói cắt ngang.


“Có chỗ nào không hiểu?”


Giọng nói của Giang Yến Từ đột nhiên xen ngang.


Toàn thân Thịnh Dĩ Minh cứng đờ.


Giang Yến Từ chậm rãi bước đến nhìn về phía Diệp Tri Chi: “Diệp Tiểu Thu, em đi in ra một phần tài liệu sáp nhập và thu mua của “Thải Vân Truy Nguyệt” đi.”


“Được.”


Diệp Tri Chi khó hiểu nhìn hai người nhưng vẫn gật đầu đi về phía phòng in tài liệu.


Đợi cô đi rồi, Giang Yến Từ lại quay sang nhìn Thịnh Dĩ Minh, nhíu mày nói: “Có chỗ nào không hiểu thì cậu có thể hỏi thẳng tôi.”


“Vậy thì… không có đâu.”


Thịnh Dĩ Minh hít một hơi sâu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng nhắc rồi lại ngồi xuống lật xem hồ sơ vụ án.


Cứ như vậy Thịnh Dĩ Minh đã vượt qua được ngày đầu tiên của thời kỳ thử việc u tối.





Năm giờ rưỡi, Diệp Tri Chi đúng giờ thu dọn đồ đạc tan làm.


Thịnh Dĩ Minh mơ màng ngẩng lên từ hồ sơ vụ án, thấy mặt bàn Diệp Tri Chi đã gọn gàng sạch sẽ, cậu ta giật mình tỉnh táo trở lại.


“Chị Tri Chi, chị sắp tan làm rồi à?” Cậu lập tức đứng lên như được bơm máu gà nói: “Em lái xe đến để em đưa chị về nhé.”


“Không cần…”


Diệp Tri Chi vừa nói, giọng nói của Giang Yến Từ đã vang đến.


“Khỏi cần, cô ấy sẽ về cùng tôi.” Anh nhẹ nhàng nói.


“…” Thịnh Dĩ Minh lại ngơ ra. Cậu ta ngẩng lên đã thấy ánh mắt cười như không cười của Giang Yến Từ.


Sao người này cứ như âm hồn không tan vậy.


Ý tứ trong câu nói của Giang Yến Từ còn đả kích cậu ta sâu sắc hơn.


Cùng về.


Cùng…


Nếu chuyện hai người họ cùng nuôi một con mèo vẫn còn có thể khiến cậu ta giãy giụa, ảo tưởng thêm một chút. Nhưng lần này, câu nói của Giang Yến Từ đã vô tình phá vỡ ảo tưởng của cậu ta.


Thịnh Dĩ Minh nghe như sét đánh ngang tai, khó lòng chấp nhận sự thật này: “Anh, hai người thật sự…”


Nhưng cậu ta mãi chẳng nói nên lời.


Diệp Tri Chi nghi hoặc: “Tiểu Minh, em sao thế?”


Thịnh Dĩ Minh chợt tỉnh ra: “Không, không có gì, chắc là xem hồ sơ vụ án lâu quá nên đầu hơi choáng váng ấy mà.”


“Vậy hôm nay em đã quen việc chưa?” Diệp Tri Chi hỏi.


Thịnh Dĩ Minh trừng Giang Yến Từ: “Tốt lắm! Hoàn toàn không thành vấn đề! Em cũng sắp xem xong hồ sơ vụ án rồi.”


Giang Yến Từ cười nói tiếp: “Vậy thì tốt, tôi còn lo cậu không quen được, định cho thêm chút thời gian giúp cậu làm quen. Nếu cậu đã nói vậy rồi thì tôi cứ tiếp tục giao thêm nhiệm vụ cho cậu vậy.”


Thịnh Dĩ Minh: “…”


Thế này là tự bê đá đập chân mình à?


Giang Yến Từ nói: “Tiếp đó cậu phụ trách sửa chữa và làm mới hồ sơ dự án đi.”


“Cậu sửa lại hồ sơ sáp nhập của “Thải Vân Truy Nguyệt” thành báo cáo, gửi đến hòm thư của tôi trong vòng một tuần.” Anh lãnh đạm nói: “Cách làm thì cứ xem lại hồ sơ vụ án trước kia, hiểu rồi chứ?”


“Tôi… dĩ nhiên là được.” Thịnh Dĩ Minh không muốn tỏ ra sợ hãi trước mặt Giang Yến Từ, cắn răng đáp.


Cậu ta vừa nói vừa nhìn Diệp Tri Chi theo bản năng.


Diệp Tri Chi đã sớm quen, cầm túi xách lên.


Giang Yến Từ gọi cô: “Diệp Tiểu Thu đi thôi.”


“À, được.”


Diệp Tri Chi xốc lại tinh thần, nhìn Thịnh Dĩ Minh: “Tiểu Minh, em còn vấn đề gì nữa không?”


“Chị Tri Chi, không phải, em…”


Diệp Tri Chi cong cong mắt cười, khích lệ: “Mới làm thì sẽ không dễ đâu, em cố lên nhé.”


Thịnh Dĩ Minh chỉ đành cam chịu: “Được, em sẽ cố gắng.”





Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, tiến vào quốc lộ.


Sau khi xe bon bon chạy được một đoạn.


Diệp Tri Chi nhìn chằm chằm bảng điều khiển xe, do dự mở miệng: “Phải rồi, tôi có chuyện này muốn thương lượng với anh.”


“Chuyện gì?” Giang Yến Từ hỏi.


Diệp Tri Chi nói: “Hồi chiều tôi lại nhận được điện thoại từ đồn công an.”


“Bên đó nói, trong quá trình điều tra, họ phát hiện Lưu Đại Vĩ đó còn vướng vào một vụ án mạng, vậy nên sợ rằng lần này sẽ không chỉ đơn giản là tạm giam mười mấy ngày đâu.”


Giang Yến Từ nhìn liếc kính chiếu hậu, thản nhiên nói: “Vậy không phải là chuyện tốt sao?”


Diệp Tri Chi đáp: “Phải, tôi cũng nghĩ vậy.”


Cô ngừng lại rồi nói tiếp: “Nếu chuyện bên đó đã giải quyết xong rồi thì cuối tuần này, tôi vẫn nên dọn về phòng trọ thôi.”


Giang Yến Từ ngừng chút rồi đáp: “Công ty luật dự định cho thuê căn phòng trọ ấy rồi.”


“Hả?” Diệp Tri Chi ngạc nhiên ngẩng đầu: “Tại… tại sao?”


“Chứng cứ đã thu thập đủ cả rồi, có giữ lại căn phòng đó thì cũng vô dụng.” Giang Yến Từ vô cùng bình tĩnh đáp.


Diệp Tri Chi: “Nhưng… nhưng mà…”


“Lúc trước em đã đồng ý với tôi rồi, tôi cũng đã bàn xong với chủ nhà rồi.” Giang Yến Từ hạ thấp giọng: “Bây giờ, em muốn tôi đi đâu tìm thêm bạn cùng phòng đây?”


Giọng anh có phần mất mát, Diệp Tri Chi vội vàng giải thích: “Không phải, chỉ là tôi không muốn quấy rầy anh nữa thôi.”


Giang Yến Từ đáp: “Nhưng tôi đâu có thấy em đang quấy rầy tôi.”


Diệp Tri Chi chỉ đành nói: “Vậy tôi cứ ở chỗ anh trước đã, đợi anh tìm được bạn cùng phòng rồi thì tôi sẽ…”


Giang Yến Từ xen ngang: “Diệp Tiểu Thu, có phải em đang tránh tôi không?”


Tâm tư đột nhiên bị vạch trần, Diệp Tri Chi nắm chặt dây an toàn theo bản năng.


“Tôi đâu có.” Cô lập tức chối.


Nội tâm Diệp Tri Chi hoảng rồi nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ sự bình tĩnh: “Giang Yến Từ, câu hỏi của anh lạ lùng quá đấy.”


Giang Yến Từ đột nhiên dừng xe lại cạnh lề đường.


Diệp Tri Chi không hiểu hành động đó của anh: “Sao đột nhiên anh lại dừng?”


Giang Yến Từ tháo dây an toàn ra rồi mới nghiêng đầu nhìn sang cô.


“Lạ sao?” Anh thấp giọng cười, giọng trầm đi: “Tôi nghĩ rằng biểu hiện của mình trước giờ đã đủ rõ ràng rồi chứ.”


Anh dừng lại vài giây: “Vốn dĩ tôi không muốn nhanh thế này.”


Diệp Tri Chi đột nhiên chột dạ: “Anh có ý gì?”


Giang Yến Từ nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt chỉ phản chiếu hình bóng của cô: “Em cũng thích tôi, tại sao lại không dám thừa nhận?”


Trái tim Diệp Tri Chi đập loạn nhịp, cô gượng gạo né tránh ánh nhìn của anh, cưỡng ép mình cãi lại: “Không phải thế, tôi không…”


Mắt Giang Yến Từ rất sâu: “Nếu như em thấy mình vẫn chưa chắc chắn thì tôi có thể giúp em xác nhận rõ hơn.”


Diệp Tri Chi ngẩn ra, cảm giác bất an mạnh mẽ trào dâng trong lòng: “Xác nhận thế nào…”


Lời còn chưa dứt, Giang Yến Từ đã nghiêng người sang.


Toàn bộ âm thanh trong xe đều tan biến.


Diệp Tri Chi chỉ biết trợn to hai mắt, trái tim như cũng ngừng đập trong thoáng chốc.


Anh hôn cô rồi.


Em cũng thích tôi, tại sao lại không chịu thừa nhận?


Hình như giấc mơ cách đó không lâu đã biến thành thật rồi.


Chương 34


Bên trong xe rất yên tĩnh, mọi âm thanh đều bị thùng xe ô-tô ngăn cách ở bên ngoài.


Diệp Tri Chi rụt người lại theo phản xạ, nhưng vì sau lưng là ghế dựa, cô lại đang thắt dây an toàn, không gian còn rất chật hẹp nên cô không còn đường lui nào khác, chỉ có thể bị động chấp nhận.


Dây thần kinh của cô lúc này đang vô cùng căng thẳng, lung lay bên bờ sụp đổ.


Diệp Tri Chi biết rằng lúc này cô nên đẩy anh ra.


Nhưng chẳng hiểu sao cô lại không làm điều đó.


Những cảm xúc khó mà giải thích nổi được bộc phát từ tận đáy lòng, nó lớn lên nhanh chóng như những sợi dây leo chằng chịt, suýt chút thì làm lý trí của cô tan thành mây khói.


Diệp Tri Chi cam chịu mà nhắm mắt lại, để mặc cho Giang Yến Từ luồn tay vào tóc cô, ôm cô vào lòng rồi hôn cô.


Nụ hôn của Giang Yến Từ rất dồn dập, nhưng cũng rất trúc trắc.


Anh cố gắng thăm dò từng chút một, từ nông đến sâu, dần dần cũng kiểm soát được nhịp điệu.


Chính vì anh có khả năng tiếp thu cao nên chỉ trong nháy mắt, anh từ người thăm dò trở thành người dẫn đường.


Diệp Tri Chi bị anh quấn vào nhịp điệu từ lúc nào không hay.


Ngay lúc này, dây thần kinh của cô cuối cùng cũng đứt lìa, “thành trì” hoàn toàn bị chiếm đóng.


Cô nhắm mắt rồi đáp lại anh trong vô thức.


Hơi thở đan xen, Giang Yến Từ đột nhiên ngừng lại.


Diệp Tri Chi mở mắt ra, đôi mắt ngập nước như muốn hỏi tại sao anh lại ngừng lại.


Khóe môi Giang Yến Từ nhếch lên, giọng nói khàn khàn: “Bây giờ, em đã cảm nhận được chưa?”


Trái tim của Diệp Tri Chi bỗng run lên.


Cô cảm nhận được.


Nhưng mà cô không biết nên trả lời thế nào…


“Tôi…”


Giang Yến Từ hơi hơi nhượng bộ: “Nếu em không biết nên trả lời thế nào, thì em phải trả lời câu hỏi của tôi.”


Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen tựa vực sâu: “Em có khó chịu khi tôi đối xử với em như vậy không?”


Diệp Tri Chi do dự một lát, sau đó lắc đầu.


Không khó chịu.


Khoảnh khắc mà anh vừa dứt lời, cô đã có câu trả lời.


Khi anh hôn cô, cô không hề có bất kỳ cảm xúc muốn phản kháng nào cả, ngược lại, trong lòng còn hơi sung sướng.


“Nhìn đi, em cũng không có kháng cự lại tôi.”


Giang Yến Từ nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu chắc nịch: “Rõ ràng là em cũng thích tôi, tại sao phải trốn tránh điều đó?”


Tại sao phải trốn tránh?


Câu hỏi này đánh thẳng vào tâm hồn cô, khiến người luôn giấu mình trong vỏ ốc như Diệp Tri Chi phải đối mặt với thực tại.


“Tôi cũng không biết.” Nhắm mắt lại, Diệp Tri Chi mở miệng, nói: “Chuyện của tôi anh cũng biết rồi đấy, tôi làm gì còn tư cách…”


Trong một đêm, cô từ trên cao ngã xuống, từ một thiên kim tiểu thư biến thành một người vừa tội nghiệp lại vừa đáng thương.


Thật ra, từ rất lâu rồi, trái tim cô luôn phải che giấu một sự hèn mọn.


Mặc dù biết mình có tình cảm với Giang Yến Từ nhưng cô không dám thổ lộ.


Giang Yến Từ nhẹ giọng ngắt lời: “Diệp Tiểu Thu.”


“Tôi biết em đang băn khoăn điều gì.”


Diệp Tri Chi ngước mắt lên.


Giang Yến Từ nói tiếp: “Hôn ước của nhà họ Diệp vì em mà tồn tại. Không có em, hôn ước đó sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.”


“Ý anh là?” Diệp Tri Chi ngơ ngác hỏi.


Giang Yến Từ lảng đi câu hỏi của cô, đáp: “Bây giờ, hôn ước đã được giải trừ, em không cần phải băn khoăn thêm nữa.”


Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Sau khi gia đình tôi phá sản, tôi chẳng còn gì cả, chỉ còn mỗi hai bàn tay trắng. Bây giờ tôi là Giang Yến Từ, một người cũng nghèo túng như em.”


“Em có thể chấp nhận một người như tôi không?” Anh hạ giọng rồi nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.


Diệp Tri Chi ngơ ngác nhìn anh: “Giang Yến Từ…”


Giang Yến Từ nói: “Chúng ta có thể quên quá khứ đi rồi bắt đầu lại được không? Tôi không muốn bỏ lỡ thêm một lần nào nữa.”


Diệp Tri Chi cảm động: “Ý của anh là anh muốn theo đuổi tôi?”


“Đúng vậy, tôi sẽ theo đuổi em.” Giang Yến Từ thẳng thắn thừa nhận.


“Nhưng…” Diệp Tri Chi nhắm mắt lại, cuối cùng nói ra vấn đề khiến cô đau đầu bấy lâu nay: “Bây giờ tôi còn không thể nuôi nổi chính mình, sao có thể nuôi thêm anh được.”


Giang Yến Từ: “…”


“Diệp Tiểu Thu.”


Anh hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói: “Tôi không cần em nuôi.”


“Em đừng lo…” Anh ngừng lại một lát sau đó nói: “Tôi hứa rằng việc phá sản sẽ không ảnh hưởng đến em.”


“Chuyện này…” Diệp Tri Chi do dự.


Giang Yến Từ nhìn thẳng vào mắt cô: “Vậy, câu trả lời của em là gì?”


Diệp Tri Chi mở miệng ra nhưng lại không biết nên nói cái gì.


Giang Yến Từ nhìn thấy sự do dự trong mắt cô, nói tiếp: “Em không cần phải gấp gáp trả lời tôi.”


“Em có thể suy nghĩ thật kỹ trong vòng một tháng.”


“Trong vòng một tháng hãy cho tôi câu trả lời được không?”


Giữa những suy nghĩ hỗn loạn, Diệp Tri Chi nghe thấy chính mình nói…


“Được.”


***


Trở lại chung cư, Diệp Tri Chi tự nhốt mình vào trong phòng.


Sợ rằng nếu đối mặt với Giang Yến Từ một lần nữa, cô thực sự sẽ không thể kiểm soát bản thân, trực tiếp tước vũ khí đầu hàng.


Cô đỏ mặt, khóa cửa lại rồi dựa lưng vào cánh cửa.


Tâm trí của cô đã rối như tơ vò trên đường từ bãi đỗ xe về phòng.


Mãi đến lúc này, cảm xúc của cô mới dần dần bình tĩnh lại, lý trí cũng bắt đầu trở lại vị trí của nó.


Diệp Tri Chi buộc mình phải bình tĩnh, thay một bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm.


Hơi nước bốc lên làm mờ mịt cả phòng tắm.


Làn nước ấm xua tan đi những mỏi mệt, cũng làm ý thức đã tan rã của cô quay về lần nữa.


Cô cẩn thận sắp xếp lại những việc đã xảy ra trong ngày hôm nay, càng nghĩ cô càng cảm thấy hối hận.


Rốt cuộc cô đã làm cái gì vậy?


Rốt cuộc cô đã hứa với Giang Yến Từ cái gì?


Không chỉ thế, cô lại còn cảm thấy cái cảm giác đó… hình như cũng không tồi.


Diệp Tri Chi nhắm mắt lại, buộc mình phải cắt đứt dòng suy nghĩ này.


Bước ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong, Diệp Tri Chi phát hiện chiếc ghế trước bàn laptop đã bị Trì Trì chiếm từ lâu.


Chân sau của nó đạp lên trên ghế, móng vuốt của nó đặt trên bàn phím của laptop rồi ấn lung tung.


“Trì Trì, đừng ấn lung tung.” Diệp Tri Chi bước nhanh qua đó.


Vì quá sợ hãi nên Trì Trì kêu ‘meo’ một tiếng rồi lập tức nhảy khỏi ghế. Nó quay đầu lại nhìn Diệp Tri Chi bằng một ánh mắt cực kỳ ngây thơ.


Diệp Tri Chi không rảnh để ý đến nó, vội vàng kiểm tra laptop của mình.


Trước khi đi tắm, cô đã bật laptop lên, laptop khởi động thì Wechat cũng tự khởi động, nên lúc này khung chat đang mở, là khung chat với Thịnh Dĩ Nhan.


Đáng chú ý là có một cuộc trò chuyện rất kỳ quái trên đó.


Thịnh Dĩ Nhan: [Diệp Tiểu Chi, cậu có bận không?]


Là Tri Chi không phải Thu: [iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii cá.]


Thịnh Dĩ Nhan: [Hả? Cậu bị làm sao vậy? Tài khoản bị hack rồi sao?]


Là Tri Chi không phải Thu: [lộc cộc lộc cộc muốn cá nhiều hơn nhiều hơn nhiều hơn nhiều.]


Thịnh Dĩ Nhan nhắn một câu như để thử: [Có phải Trì Trì không?]


Là Tri Chi không phải Thu: [YYYYYYYYYYYYYYYY cá mua.]


Dường như Thịnh Dĩ Nhan đã biết ai đang nhắn tin với cô ấy, gửi một cái icon mặt cười rồi hỏi tiếp: [Ba mẹ mày đâu?]


Là Tri Chi không phải Thu: [cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút lăn yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu, rầm rầm cái nào cái kia cái nào cái kia cái nào cái kia.]


Thịnh Dĩ Nhan không cần thầy dạy cũng hiểu tiếng mèo, đáp lại: [À à, lên giường sao, hiểu rồi hiểu rồi.]


Thịnh Dĩ Nhan: [Vậy lát nữa tao sẽ tìm mẹ mày nói chuyện sau, he he.]


Diệp Tri Chi: “…”


Sau khi xem toàn bộ cuộc trò chuyện, cô theo bản năng nhìn Trì Trì dưới mặt đất. Trì Trì vẫn đang ngồi xổm bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt của nó vừa ngoan ngoãn vừa ngây thơ.


Nhìn con mèo con đáng yêu, Diệp Tri Chi lập tức mềm lòng, không nỡ nói ra một câu trách móc nào cả.


Cô duỗi tay xoa đầu con mèo con, rồi trả lời tin nhắn của Thịnh Dĩ Nhan.


Dường như Thịnh Dĩ Nhan đang bận, nên vẫn chưa trả lời lại.


Diệp Tri Chi mở trang web ra, định giải quyết một vài email công việc.


Nhưng vừa mới đăng nhập vào gmail, bỗng xuất hiện con mèo con trong lòng cô.


Diệp Tri Chi cúi đầu nhìn Trì Trì trong lòng: “Trì Trì, sao vậy?”


“Meo~.” Trì Trì ngẩng đầu, nhìn cô bằng đôi mắt tròn vo, khuôn mặt đáng yêu ngoan ngoãn.


Không biết khi Diệp Tri Chi nhìn Trì Trì đã nghĩ đến chuyện gì, mà đột nhiên cô không còn hứng thú làm việc nữa.


Cô tắt laptop đi, ôm Trì Trì lên giường.


Trì Trì: “Meo meo?”


“Ba của con đúng là một tên lưu manh!” Diệp Tri Chi ôm Trì Trì vào lòng, xoa đầu nó rồi thì thầm: “Không chỉ ngang ngược vô lý! Còn hay động chân động tay!”


Còn không hành động theo kịch bản bình thường nữa!


“Meo meo.”


Trì Trì ngẩng đầu, khó hiểu nằm trong ngực nhìn cô, trông cực kỳ vô tội.


Diệp Tri Chi dần dần xuất thần, không biết vì sao lại nhớ tới cảnh tượng giống như trong mộng mấy ngày trước.


“Giang Yến Từ, tôi đã bồi thường tiền quần áo cho cậu rồi, rốt cuộc cậu còn muốn gì nữa?”


“Tôi đến tìm cậu không phải vì quần áo.” Ngày hôm đó, đôi mắt của Giang Yến Từ thâm thúy hơn mọi ngày rất nhiều, giọng điệu cũng rất nghiêm túc: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”


Diệp Tri Chi ngờ vực, ngẩng đầu hỏi: “Không phải quần áo sao? Vậy thì là cái gì?”


Giang Yến Từ nhìn cô một cái thật lâu, lời nói đến bên miệng lại thôi: “Quên đi, chờ cậu thi đại học xong rồi nói.”


Diệp Tri Chi: ?


Chờ cô định thần lại, Giang Yến Từ đã xoay người: “Còn chờ gì nữa? Để tôi đưa cậu về.”


Diệp Tri Chi giả vờ điềm tĩnh, ôm cặp đi bên cạnh Giang Yến Từ, thỉnh thoảng lại trộm ngắm sườn mặt của anh. Nhưng khi dùng khóe mắt trộm ngắm anh lần nữa, lại bị ánh mắt của anh bắt gặp.


Diệp Tri Chi sửng sốt, nhanh chóng cụp mắt xuống, đồng thời tìm chủ đề để che giấu sự chột dạ của bản thân: “Tại sao phải đợi tôi thi đại học xong? Bây giờ không thể nói à? Chẳng phải năm nay cậu sẽ đi nước Y du học sao?”


Giang Yến Từ: “Ừ.”


Diệp Tri Chi khó hiểu: “Vậy chẳng phải sau khi tôi thi đại học xong, cậu đang ở nước ngoài sao?”


Giang Yến Từ dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Đúng vậy, nhưng tôi đã nói thì sẽ không nuốt lời.”


Anh nói anh sẽ không nuốt lời, nhưng sau khi cô thi đại học xong, những lời đó lại không có cơ hội nói ra.





Diệp Tri Chi thu hồi lại suy nghĩ, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả.


Cô thở dài, nằm nghiêng nhìn Trì Trì trước mặt: “Con nghĩ mẹ nên trả lời ba con thế nào đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK