• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43


Chu tổng nhướng mày, cười hỏi: “Ô? Đến cũng đã đến rồi, luật sư Giang không ở lại ngồi chơi một lát à?”


“Cảm ơn Chu tổng đã mời nhưng giờ tôi phải đi rồi.”


Giang Yến Từ gật đầu với ông ta, sau đó quay đầu gọi Diệp Tri Chi: “Chúng ta đi thôi.”


“Giang par?”


Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Diệp Tri Chi vẫn vội vàng đuổi theo anh, trước khi đi cô liếc nhìn Chu tổng một cái.


Song, vừa bước được hai bước, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Ngô Bảo Thành.


“Hửm? Luật sư Giang, sao anh lại ở đây?”


Giang Yến Từ và Diệp Tri Chi nghe vậy thì không thể không dừng chân rồi quay đầu lại.


Chỉ thấy Ngô Bảo Thành đứng sau lưng bọn họ, còn Từ Hải Yến thì đứng bên cạnh anh ta. Có vẻ cô ta không ngạc nhiên cho lắm trước sự xuất hiện của hai người.


Giang Yến Từ trực tiếp phớt lờ Từ Hải Yến, mở miệng chào anh ta: “Ngô tổng, trùng hợp quá.”


Ngô Bảo Thành nhướng mày, mỉm cười hỏi: “Tôi không nghĩ đây là sự trùng hợp, có phải luật sư Giang tới đây tìm tôi hay không?”


Ngừng lại một lát, anh ta đột nhiên thay đổi đề tài: “Mà nhân tiện luật sư Giang đang ở đây, tôi sẽ thông báo luôn cho anh biết một chuyện.”


“Chả là công ty dự định chấm dứt hợp đồng tư vấn với anh.”


“Vậy nghĩa là Phó chủ tịch Ngô muốn sa thải tôi?” Giang Yến Từ nhìn anh ta rồi nói bằng một giọng điệu bình tĩnh.


Ngô Bảo Thành mỉm cười đáp: “Không, đương nhiên không tính là sa thải, chỉ là tôi muốn đổi luật sư Từ trở thành luật sư tư vấn cho chúng tôi mà thôi.”


Giang Yến Từ vô cảm nói: “Phó chủ tịch Ngô, tôi muốn đính chính với anh một điều.”


“Ồ? Sao vậy?” Ngô Bảo Thành vẫn giữ nguyên nụ cười.


Giang Yến Từ lạnh lùng nói: “Tôi được Triệu tổng mời đến với tư cách luật sư tư vấn, còn anh tuy là giám đốc điều hành nhưng anh chỉ có quyền đại diện cho công ty, chứ không có quyền ra quyết định chính thức.”


“Căn cứ vào các điều lệ của công ty thì giám đốc điều hành cần được hội đồng quản trị bỏ phiếu rồi bầu ra.” Anh gằn giọng nói từng chữ một: “Cho nên, bây giờ anh không có quyền sa thải tôi, ngày nào mà hội đồng quản trị vẫn chưa bầu anh làm giám đốc điều hành chính thức thì ngày đó tôi vẫn là luật sư tư vấn của bút máy Thi Thần.”


Ngô Bảo Thành cười khinh bỉ: “Vậy sao?”


Anh ta dừng lại suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói tiếp: “Một tuần thôi mà, giám đốc điều hành chính thức hay không chính thức cũng chẳng khác gì nhau, được rồi, cứ coi như tôi thông báo trước cho anh vậy, anh đừng để bụng nhé.”


Nói xong, anh ta quay sang nhìn Từ Hải Yến, trên môi vẫn treo một nụ cười mỉm: “Luật sư Từ, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ lại với cô nhé?”


“Được.”


Trước khi Từ Hải Yến nhìn Ngô Bảo Thành, ánh mắt của cô ta hơi hơi liếc Giang Yến Từ một cái.


Khoé miệng cong lên nhưng đáy mắt không có nổi một ý cười.


Từ đầu đến cuối, cô ta không nói với Giang Yến Từ và Diệp Tri Chi lấy một câu.


Giang Yến Từ cũng mặc kệ, quay người rời đi.


Diệp Tri Chi thấy vậy thì nhanh chóng đuổi theo.


Trên đường đi lấy xe không ai nói câu nào, hai người im lặng cả chặng đường.


Cho đến khi lên xe, Diệp Tri Chi mới chậm rãi hỏi: “Tại sao Từ Hải Yến lại ở đây? Cô ta muốn nhúng tay vào chuyện này à? Đây có được coi là cướp khách hàng không?”


“Không hẳn là cướp khách hàng. Mà là bên kia có quyền thay đổi luật sư.”


Giang Yến Từ đặt một tay lên vô lăng, vô cảm nói: “Nếu Ngô Bảo Thành muốn ngồi vào cái ghế giám đốc thì đương nhiên là anh ta không thể tiếp tục dùng người của đối thủ được.”


Diệp Tri Chi khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao vừa nãy anh lại rời đi? Kể cả Từ Hải Yến đã nhúng tay vào việc này thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục đàm phán với Ngô Bảo Thành mà.”


“Nếu Ngô Bảo Thành đã chọn Từ Hải Yến thì cho dù chúng ta có nói nhiều hơn cũng vô dụng thôi.”


Diệp Tri Chi hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”


Giang Yến Từ nói: “Bây giờ chúng ta sẽ đi gặp một người.”


“Đi gặp ai?” Diệp Tri Chi lập tức nghĩ đến một người: “Có phải vợ của Triệu tổng không?”


Giang Yến Từ thờ ơ đáp: “Không, chúng ta sẽ đi gặp con trai của Triệu tổng.”


“Con trai của Triệu tổng?”


Diệp Tri Chi sửng sốt, trong lòng chợt hiểu ra ý đồ của anh, sau đó cô im lặng không nói gì nữa.


Đột nhiên cô lại nghĩ đến một chuyện, mở miệng hỏi tiếp: “Thế tình hình của bút máy Thi Thần hiện nay là sao?”


Giang Yến Từ luôn là người phụ trách việc tư vấn cho bút máy Thi Thần, còn Diệp Tri Chi thì không, cho nên cô chẳng biết gì về chuyện này cả.


Giang Yến Từ vừa lái xe vừa nói: “Hội đồng quản trị của bút máy Thi Thần có tổng cộng chín thành viên, bao gồm cả Triệu Văn Tuấn. Vì vậy, sau khi ông ta ta qua đời, hội đồng quản trị còn lại tám người.”


“Trong số đó, Chu tổng cùng một tên Tổng giám đốc khác tên là Uông Đào ủng hộ Ngô Bảo Thành.”


Diệp Tri Chi hỏi: “Vậy năm người còn lại ủng hộ Triệu tổng à?”


Giang Yến Từ đáp: “Không, chỉ có hai người mà thôi, vì hai người đó đều là bạn cũ của Triệu tổng, cho nên hai người đó mới ủng hộ quyết định của ông ta. Còn ba người còn lại ủng hộ ai thì tôi không biết.”


“Vậy anh đã đi tìm hai người họ chưa?”


“Tôi đã đi tìm họ rồi, tuy hai người bạn cũ đó của Triệu tổng đều rất giỏi về kỹ thuật nhưng họ lại không giỏi về việc quản lý công ty, cho nên cả hai đều rất do dự.” Giang Yến Từ cau mày.


Anh tạm dừng một lúc rồi nói tiếp: “Rất khó để đảm bảo ba người còn lại sẽ không bị Ngô Bảo Thành mua chuộc, đây cũng là điều khiến tôi lo lắng nhất lúc này.”


Diệp Tri Chi trầm ngâm: “Nghĩa là trong số tám người này, Ngô Bảo Thành là người có khả năng cao sẽ được bầu làm giám đốc điều hành chính thức?”


“Điều lệ công ty của bút máy Thi Thần quy định thế nào?” Cô nhỏ giọng hỏi tiếp: “Tỷ lệ nắm giữ cổ phần hiện tại của bút máy Thi Thần ra sao?”


Giang Yến Từ nói: “Cổ đông lớn nhất của bút máy Thi Thần là Triệu Văn Tuấn – nắm giữ 51% cổ phần, còn vợ và con trai ông ấy lần lượt nắm giữ 4% cùng 2% cổ phần, mà sau khi Triệu tổng qua đời, căn cứ theo di chúc thì tất cả cổ phần mà ông ấy đang nắm giữ sẽ do vợ ông ấy kế thừa, vậy nên hiện nay vợ và con trai ông ấy nắm giữ tổng cộng 57% cổ phần của công ty.”


Diệp Tri Chi hỏi: “Vậy hiện nay Ngô Bảo Thành đang nắm giữ bao nhiêu phần trăm cổ phần?”


Giang Yến Từ trả lời: “Ngô Bảo Thành hiện đang nắm giữ 5% cổ phần, cổ phần của các cổ đông khác cũng không vượt quá 5%.”


Diệp Tri Chi tính toán một lát rồi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy nghĩa là không có cổ đông nào nắm giữ quá 33,4% cổ phần à?”


“Đúng vậy.” Giang Yến Từ nói.


50% cổ phần là ranh giới của việc kiểm soát hướng đi của công ty.


Và 33,4% cổ phần cũng là một giới hạn quan trọng không kém.


Nắm giữ 33,4% cổ phần cũng tương đương với việc có quyền phủ quyết đối với các vấn đề lớn trong công ty.


Điều 43 của “Luật doanh nghiệp” quy định – “Khi một công ty thực hiện những thay đổi quan trọng thì cần phải được cổ đông đại diện cho trên hai phần ba số quyền biểu quyết thông qua.”


Nói cách khác, chỉ cần cổ đông nắm giữ 33,4% cổ phần trở lên phủ quyết một vấn đề nào thì vấn đề đó sẽ không thể có hiệu lực.


Hai phần ba cổ phần là ranh giới có một phiếu quyền phủ quyết.


Dường như Diệp Tri Chi lại nghĩ đến điều gì, mở miệng hỏi: “Vậy tại sao vợ của Triệu tổng lại không có trong danh sách giám đốc?”


Giang Yến Từ nói: “Bởi vì sức khỏe của vợ Triệu tổng không được tốt cho lắm, nên sau khi kết hôn với Triệu tổng, bà phải ở nhà tĩnh dưỡng.”


“Hội đồng quản trị sẽ họp vào tuần tới à?” Diệp Tri Chi nhớ tới những gì Ngô Bảo Thành đã nói ở sảnh bút máy Thi Thần.


“Đúng vậy, chỉ trong tuần tới thôi.”


Nhận được câu trả lời, Diệp Tri Chi không hỏi thêm câu nào nữa.


Bầu không khí tiếp tục im lặng cho đến khi đến nơi.


Giang Yến Từ dẫn cô đến một khu dân cư cũ, điều kiện xung quanh không được tốt lắm, trong dãy cửa hàng ven đường có một tiệm đàn nhỏ và không mấy nổi bật. Bảng hiệu treo ngoài cửa đã sớm bạc màu vì lớp sơn phun đã cũ kỹ.


Diệp Tri Chi nhìn xung quanh: “Con trai của Triệu tổng sinh sống và làm việc tại nơi này sao?”


Giang Yến Từ kể cho cô nghe một câu chuyện xưa: “Con trai của Triệu tổng yêu thích âm nhạc từ khi còn nhỏ, nhưng người trong nhà lại luôn phản đối việc cậu ta muốn đi theo con đường âm nhạc. Triệu tổng thì hy vọng cậu ta sẽ kế thừa công ty còn cậu ta thì lại muốn trở thành một nhạc sĩ nên hai bên đã xảy ra mâu thuẫn với nhau. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta bỏ nhà ra đi, không về nhà nữa mà dạy violin trong tiệm đàn này.”


Diệp Tri Chi hơi ngạc nhiên.


Không ngờ ở đây lại có một câu chuyện phức tạp như vậy.


Giang Yến Từ đang kể cho cô nghe về quá khứ của con trai Triệu tổng thì cách đó không xa, đột nhiên xảy ra một cuộc cãi vã.


Tiếng cãi vã truyền ra từ tiệm đàn.


Từ chỗ mà bọn họ đang đứng có thể nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi trong cửa hàng bán đàn piano, có vẻ như hai người đó đang có mâu thuẫn.


“Tô Vận Nhi, tại sao?”


Đôi mắt của chàng trai đỏ hoe, cậu ta nắm lấy tay cô gái, giọng nói run rẩy: “Chẳng phải trước kia chúng ta đã nói sẽ cùng nhau cố gắng sao?”


Tô Vận Nhi chế nhạo: “Anh thân là đàn ông con trai mà lại nghèo rớt mùng tơi, cái gì cũng không có, anh thật sự nghĩ rằng tôi sẽ thích anh à?”


Cô gái hất tay chàng trai ra, giọng điệu càng ngày càng mất kiên nhẫn: “Mỗi ngày anh chỉ biết chơi đàn, anh có cho tôi được cái gì khác không? Hơn nữa, quen nhau lâu như vậy, anh lại tặng tôi một cái hộp đàn violin, hơn nữa còn là hộp đàn violin hỏng, hộp đàn violin hỏng đó thì làm được cái gì? Nhưng Tuấn Kiệt thì khác, ba của anh ấy là giám đốc quản lý của một công ty lớn, anh ấy có nhà có xe, anh ấy có thể cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn. Tôi đã chán ngấy cái cuộc sống như thế này rồi! Tôi cũng chỉ coi anh như một món đồ chơi mà thôi, hôm nay tôi trả lại cho anh cái hộp đàn violin hỏng này, từ bây giờ đừng tới làm phiền tôi nữa!”


Cô gái vung tay ném hộp đàn xuống đất.


Keng!


Lúc hộp đàn chạm đất, chốt khoá văng ra theo quán tính, cây violin rơi ra khỏi hộp khiến dây đàn lập tức đứt lìa.


Tô Vận Nhi quay người rời đi không chút lưu luyến.


Mãi đến khi hình bóng của cô gái biến mất, chàng trai mới khom người nhặt cây đàn violin dưới đất lên, cậu ta cúi đầu nhìn cây đàn violin đứt dây trong tay rồi đứng thất thần.


Giang Yến Từ bước tới, ôn tồn hỏi: “Cậu có phải là con trai của Triệu Văn Tuấn – Triệu Thần Hi không?”


Triệu Thần Hi sửng sốt, vội vàng lấy tay lau nước mắt, cảnh giác hỏi: “Các người là ai?”


Mười phút sau, ba người ngồi trong một quán cà phê gần đó.


“Anh muốn mời tôi làm giám đốc điều hành cho công ty của ba tôi?”


Triệu Thần Hi lặp lại lời mà Giang Yến Từ nói, gần như không cần suy nghĩ mà từ chối: “Không, tôi không đồng ý, tôi không biết cách điều hành một công ty.”


Giang Yến Từ thờ ơ nói: “Chuyên ngành mà cậu học là quản trị kinh doanh đúng không? Trong những năm học tập tại trường, thành tích của cậu luôn đứng hạng nhất, cậu còn từng đạt giải quốc gia, tham gia nhiều cuộc thi khởi nghiệp cấp đại học, đoàn đội và đạt giải nhất.”


Triệu Thần Hi sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Giang Yến Từ rồi nói với giọng điệu hung hãn: “Vậy thì sao?”


“Mẹ cậu nói với tôi rằng cậu là người đầu tiên chạy đến khi ba cậu gặp tai nạn ô tô.” Giang Yến Từ vừa quan sát vẻ mặt của cậu ta vừa nói: “Cậu cũng tự tay lo liệu tang lễ cho ba cậu. Điều này chứng tỏ cậu vẫn quan tâm đến ba mình, tôi nói đúng không?”


Triệu Thần Hi mấp máy môi nhưng không nói gì.


Giang Yến Từ ôn tồn nói tiếp: “Sức khoẻ của mẹ cậu không được tốt nên dù có muốn bà ấy cũng không thể làm được gì. Hơn nữa, kể cả sức khoẻ có tốt thì một mình bà ấy cũng không thể lo liệu mọi thứ cho công ty được. Cho nên, hy vọng duy nhất bây giờ chính là cậu”


Anh tạm dừng một lát rồi nhìn thẳng vào mắt Triệu Thần Hi, nói: “Cậu có biết ý nghĩa của cái tên ‘bút máy Thi Thần’ là gì không?”


Vẻ mặt của Triệu Thần Hi cuối cùng cũng thay đổi.


“Bà Triệu nói với tôi rằng ông Triệu thành lập nên cái công ty này là vì hai mẹ con bà.” Giang Yến Từ nhàn nhạt nói tiếp: “‘Thi’ trong Trương Thi Hinh – tên bà ấy, ‘Thần’ trong Triệu Thần Hi – tên cậu, cái tên ‘bút máy Thi Thần’ này không chỉ chứa đựng tình yêu mà ba cậu dành cho mẹ cậu mà còn chứa đựng cả tình yêu của ba cậu dành cho cậu. Cậu nỡ để công sức cả đời của ông ấy rơi vào tay người khác như vậy sao?”


Chương 44


Triệu Thần Hi nhìn chằm chằm anh, giọng nói ép xuống nhỏ: “Vậy là anh cảm thấy rằng tôi nên từ bỏ ước mơ của mình vì trách nhiệm của bản thân ư? Tôi không muốn sống mãi với những tiếc nuối trước kia. Đây là sai ư?”


“Thật ra thì trách nhiệm và ước mơ chẳng xung đột gì với nhau, nhưng thứ mà cậu đạt được khi theo đuổi ước mơ đó của cậu là gì?” Giang Yến Từ nhìn thẳng vào cậu ta, hỏi ngược lại chẳng giữ chút tình cảm nào: “Ở căn phòng violin nhỏ bé này để làm một người thầy dạy violin nghèo kiết xác không có chút tên tuổi nào? Hay bị người ta cắm sừng? Hay là bị bạn gái cũ làm cho nhục nhã?”


“Giang par…” Diệp Tri Chi vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Nói chuyện này có vẻ như hơi…”


Triệu Thần Hi xen ngang: “Anh thì biết cái gì?”


Cậu ta đứng phắt dậy, có hơi xúc động: “Anh hoàn toàn không hiểu rằng tôi đã tốn bao nhiêu công sức để đi trên con đường âm nhạc này!”


“Rất nhiều người đều cảm thấy những người xung quanh không hiểu họ, đó cũng chỉ là tự làm cảm động bản thân mà thôi.”


Giang Yến Từ ngả lưng ra phía sau, giọng nói đầy bình tĩnh như đang trần thuật một sự thật: “Việc này rất khắc nghiệt, nhưng đây chính là hiện thực.”


Giống như vừa bị tạt một xô nước lạnh, Triệu Thần Hi cứng đờ cả người.


Cậu ta há miệng như định phản bác lại, nhưng chẳng thể thốt ra được lời nào.


“Cậu không phải đang theo đuổi là ước mơ, cùng lắm cũng chỉ là đang chối bỏ trách nhiệm mà cậu phải gánh vác mà thôi.” Giang Yến Từ nói trúng tim đen.


Không chờ Triệu Thần Hi nói gì, anh đã tiếp tục nói: “Giống y như luật pháp vậy, quyền lợi và nghĩa vụ là bình đẳng như nhau, khi đang hưởng thụ quyền lợi của nó thì cũng phải gánh vác thứ trách nhiệm tương ứng.”


“Về mặt pháp luật, cha mẹ có trách nhiệm phải nuôi dưỡng con cái, sau khi người con trưởng thành thì người đó cũng có trách nhiệm phải chăm sóc cho cha mẹ. Trước đây cậu đã hưởng thụ những thứ mà cha mẹ dành cho cậu, vậy thì đến khi bọn họ gặp khó khăn thì có phải cậu nên gánh vác trách nhiệm thuộc về cậu không?”


Triệu Thần Hi đờ đẫn một lúc lâu rồi dần buông tay xuống, dường như cậu ta đã bị thuyết phục.


“Nhưng, nhưng mà…” Cậu ta cúi mắt, giọng khẽ run: “Tôi chỉ có một mình mà thôi, phải làm thế nào mới có thể quản lý một công ty lớn như thế…”


“Có tôi nữa mà.” Giang Yến Từ nói: “Tôi đã đồng ý với cha mẹ cậu rằng phải giúp nhà các cậu bảo vệ công ty. Nếu như cậu đồng ý thì tôi cũng sẽ giúp đỡ cậu.”


Triệu Thần Hi ngẩng đầu lên.


“Không có quá nhiều thời gian cho cậu suy nghĩ đâu, chỉ có một tuần mà thôi.” Giang Yến Từ đưa một tấm danh thiếp, rồi đứng dậy: “Đây là danh thiếp của tôi. Nếu như cậu đã nghĩ kĩ rồi thì liên hệ cho tôi.”


Triệu Thần Hi nắm chặt danh thiếp, một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.


Cho đến khi Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ rời khỏi quán cà phê, cậu ta vẫn đứng yên ở đó.


Trên đường đi đến bãi đậu xe, Diệp Tri Chi lựa lời nói: “Lúc nãy có vẻ như anh nói hơi nặng lời đấy?”


Giang Yến Từ nhìn đường trước mặt, giọng rất bình tĩnh: “Nói nặng thế cậu ta mới tỉnh ra được.”


Diệp Tri Chi nhìn anh mấy lần, muốn nói lại thôi.


Dường như Giang Yến Từ cảm giác được, quay đầu lại nhìn cô: “Em muốn nói gì?”


Đụng phải ánh mắt của anh, không biết tại sao lời muốn nói lại không thốt ra được.


Diệp Tri Chi nghẹn lại: “Được rồi, không có gì cả.”


Cô nhìn sang chỗ khác, chuyển chủ đề nói: “Bây giờ chúng ta sẽ về công ty luật sao?”


Giang Yến Từ: “Không, bây giờ tôi không muốn gặp Từ Hải Yến.”


“Luật sư Giang à, anh trở nên buông thả như thế từ khi nào vậy?” Diệp Tri Chi ngạc nhiên quay đầu sang: “Không phải là từ trước đến giờ anh cũng chẳng coi cô ta ra gì sao?”


Cô đánh giá anh, thử hỏi: “Tâm trạng không tốt à?”


Giang Yến Từ liếc nhìn cô một cái: “Đi thôi, về nhà trọ, có vài công việc quan trọng cần phải xử lý.”


“Ừm.”


Trên đường trở về, hai người chẳng nói với nhau câu nào trong suốt quãng đường đi.


Về đến nhà trọ, Giang Yến Từ lấy laptop ra ngồi trong phòng khách xử lý công việc.


Diệp Tri Chi bưng một ly trà sữa đến, ngồi ở ghế sô pha bên canh: “Tôi nhìn thấy lúc cuối Triệu Thần Hi đã lung lay rồi, khi đó sao anh không nhường cậu ta, nếu lỡ như sau khi cậu ta tỉnh táo lại không đồng ý nữa thì làm sao bây giờ?”


Giang Yến Từ nhìn máy vi tính: “Vậy thì đành sử dụng cách khác thôi.”


Dường như nhớ đến chuyện gì, anh nói: “Đúng rồi, buổi sáng cuối tuần này dậy sớm chút.”


“Hửm?” Diệp Tri Chi ngẩng đầu: “Cuối tuần này có việc gì à?”


Tầm mắt của Giang Yến Từ vẫn không rời khỏi máy tính: “Đến lúc đó thì em sẽ biết.”


Có chuyện gì mà phải giữ bí mật vậy?


Trong lòng Diệp Tri Chi thắc mắc.


Trước đây anh nói như vậy thì chắc chắn chẳng có chuyện tốt lành gì.


Sáng sớm gọi cô dậy không phải tăng ca thì cũng là tăng ca.


“Tôi biết rồi.”


Nhưng Diệp Tri Chi vẫn đồng ý.


Giang Yến Từ liếc nhìn tập tài liệu, thỉnh thoảng nhìn sang bàn phím gõ vài cái, trong chốc lát lại dặn: “Cầm tập tài liệu đặt trên bàn sách trong phòng tôi ra đây giúp tôi.”


Sao anh không tự đi làm đi?


Thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh, cuối cùng thì Diệp Tri Chi cũng mềm lòng.


“Được.” Cô đặt ly xuống, đứng dậy đi đến phòng của anh.


Diệp Tri Chi cũng không phải là lần đầu tiên đi vào phòng của Giang Yến Từ.


Nhưng lần trước là tai nạn xấu hổ, cô gần như không nhìn cách sắp xếp trong phòng anh đã vọt ra ngoài.


Phòng của Giang Yến Từ được dọn dẹp ngăn nắp, đơn giản sạch sẽ.


Diệp Tri Chi dễ dàng tìm được tập tài liệu anh đang cần trên bàn sách.


Vừa định rời khỏi, tầm mắt của cô bỗng nhiên bị một món đồ thu hút. Ở sát bên tường có một bình thủy tinh, bên trong nó đựng một nghìn con hạc giấy màu hồng.


Bình thủy tinh được giữ gìn rất kỹ, trông như còn mới tinh vậy.


Diệp Tri Chi ngơ ngẩn, một lúc sau mới cầm cái bình lên, khẽ nỉ non: “Anh ấy vẫn còn giữ à.”


Không biết suy nghĩ đến việc gì, mặt cô hơi nóng lên.


Đặt bình thủy tinh về chỗ cũ, Diệp Tri Chi cầm tập tài liệu ra khỏi phòng.


Nhưng khi trở lại phòng khách, cô lại phát hiện hình như Giang Yến Từ đã ngủ rồi.


Giang Yến Từ dựa vào thành ghế sô pha, đôi mắt nhắm chặt, chiếc máy tính vẫn còn đặt trên bàn trà nhỏ, màn hình còn sáng trưng.


Diệp Tri Chi rón rén đi tới gọi: “Giang Yến Từ?”


Không có câu trả lời nào.


Ngủ thật rồi.


Diệp Tri Chi không nỡ gọi anh dậy, xoay người vào phòng tìm một tấm chăn, nhẹ nhàng đắp lên người anh.


Đắp kín chăn giúp anh xong, cô cũng không đi ra mà ngồi bên cạnh ghế sô pha, cẩn thận ngắm nghía vẻ mặt lúc ngủ của anh.


Khuôn mặt của Giang Yến Từ thuộc dạng yên tĩnh lạnh lùng, giống với anh trong trí nhớ, bây giờ anh đã cởi bỏ cảm giác thiếu niên trẻ trung.


Nhìn gương mặt này của anh, chuyện ngày hôm nay chạy qua trong đầu như một thước phim, Diệp Tri Chi lại chợt nhớ đến những chuyện đã qua.


Năm cô học lớp mười một, cha của Giang Yến Từ đã qua đời vì làm việc quá sức.


Trong đám tang của cha anh, người nhà đã dẫn cô đến dự.


Diệp Tri Chi không quen biết người của nhà họ Giang, chỉ đi ngang qua sân khấu với anh cả mà thôi, rồi lén lút chạy về phòng nghỉ ngơi.


Nhưng không ngờ rằng lại đụng phải bác cả của Giang Yến Từ ở bên cạnh phòng nghỉ.


Ở chung với ông ta còn có Giang Yến Từ.


Bác cả của Giang Yến Từ cười nói với anh: “Yến Từ à, mặc dù cha cháu đã qua đời, mọi người cũng rất khó chịu, nhưng tập đoàn Giang Diên lớn như vậy cũng không thể không có ai quản lí được. Nên Yến Từ à, sau này bác sẽ quản lí tập đoàn Giang Diên thay cho cha của cháu.”


Ánh mắt Giang Yến Từ rất lạnh, nhưng từ đầu đến cuối chẳng nói một lời.


Diệp Tri Chi núp ở sau vật chắn, nghe rõ ràng cuộc đối thoại của bọn họ, không biết tại sao lại chợt khó chịu trong lòng.


Nhưng sau lễ tang, cô cũng không tìm được cơ hội nói một câu nào với Giang Yến Từ.


Khi đó đến lúc gần đến kì thi đại học, Giang Yến Từ quyết định đi du học, nhưng vẫn muốn tham gia kì thi đại học này, thứ hai sau khi tan học Diệp Tri Chi đã đến tìm Giang Yến Từ trước.


Lớp mười hai tan học trễ hơn so với những khối lớp kia nhiều, Diệp Tri Chi đợi rất lâu ở khu dạy học, cuối cùng cũng thấy Giang Yến Từ xuất hiện.


“Giang Yến Từ!” Diệp Tri Chi nhanh chóng đi đến gọi anh lại.


Giang Yến Từ thấy cô, có hơi bất ngờ. Anh nhanh chóng đi đến nhỏ giọng hỏi: “Diệp Tiểu Thu? Tìm tôi có việc gì à?”


“Chuyện này… Tôi muốn nói với cậu rằng, cố gắng hết sức trong kì thi đại học sắp tới nha.” Diệp Tri Chi nhanh chóng nhét một bình thủy tinh vào tay anh, bên trong nó chứa một nghìn con hạc giấy màu hồng.


Nghìn con hạc giấy rất nhiều, chiếm hết toàn bộ không gian trong bình thủy tinh.


Giang Yến Từ cúi đầu nhìn cái bình thủy tinh trong tay mình, hơi run rẩy: “Đây là gì thế?”


“Chỉ, chỉ là cỗ vũ cho cậu thôi.” Diệp Tri Chi không dám đối mặt với anh, chỉ xấu hổ nói: “Nhan Nhan nói rằng cái này là mang ý tượng trưng cho việc chúc mừng đậu đại học.”


Giang Yến Từ dường như đang suy nghĩ, nhìn cô: “Chúc mừng đậu đại học à? Tôi nhớ một nghìn con hạc là tỏ tình mà.”


“Nói bậy, không phải đâu!” Trong lòng Diệp Tri Chi bỗng dưng giật mình, hoảng sợ đến nỗi hai bên tai đỏ bừng, vội vàng cãi lại: “Chỉ là chúc mừng đậu đại học mà thôi, chẳng có ý nào khác đâu! Cậu đừng có mà nghĩ bậy.”


Khóe miệng Giang Yến Từ nhẹ cong lên: “Ừ, tôi sẽ giữ gìn thật tốt cái ‘Chúc mừng đậu đại học’ này.”


“Nhưng mà.” Anh chợt chuyển đề tài.


“Nhưng nhị cái gì?” Diệp Tri Chi thắc mắc.


Giang Yến Từ cười mỉm chi: “Diệp Tiểu Thu, có phải cậu đã quên rằng tôi không tham gia kì thi thi đại học không? Sau khi tốt nghiệp sẽ đi du học ngay.”


Diệp Tri Chi thấy nụ cười treo trên khóe môi anh, cảm thấy mình bị trêu, đỏ mặt vươn tay đoạt lại bình thủy tinh: “Cậu, cậu cười gì chứ? Cười thêm nữa thì trả đồ đây cho tôi…”


Giang Yến Từ bảo vệ bình thủy tinh, tránh khỏi tay của cô: “Diệp Tiểu Thu, đồ đã tặng ra ngoài không có lý do phải lấy lại đâu.”


Diệp Tri Chi thở phì phò trợn trắng mắt nhìn anh.


Giang Yến Từ bỏ bình thủy tinh vào ba lô, chợt vươn tay ôm chầm cô.


Diệp Tri Chi bất ngờ không kịp đề phòng đã bị ôm vào trong lòng ngực ấm áp, hơi ngớ người ra một lúc.


Không biết đã qua bao lâu, cô hỏi thử: “Này, Giang Yến Từ… Cậu ổn chứ?”


“Tôi ổn.” Giọng nói Giang Yến Từ hơi khàn khàn: “Cảm ơn cậu, Diệp Tiểu Thu.”


Diệp Tri Chi nằm trong lòng anh, hơi đỏ mặt: “Nói, nói bao nhiêu lần rồi, cấm gọi tôi là Diệp Tiểu Thu nữa!”


“Ừm, Diệp Tiểu Thu.” Giang Yến Từ khẽ cong môi.


Anh ôm rất chặt.


Diệp Tri Chi có chút mất hứng, nhưng không vùng vẫy thoát ra.


Được rồi, để cậu ta ôm một lúc đi, bây giờ có lẽ cậu ta đang rất khó chịu.





Trở về hiện tại.


Diệp Tri Chi nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Giang Yến Từ mà cảm xúc rối bời.


Chuyện mà Triệu Thần Hi đang gặp phải, anh chắc chắn hiểu rõ nhất.


Không biết vì sao, nội tâm thúc đẩy cô hành động. Cô không kìm lòng được mà đi đến thả nhẹ một nụ hôn trên gương mặt anh.


Chỉ như chuồn chuồn lướt qua, chỉ nhẹ nhàng chạm một cái đã nhanh chóng rời đi.


Làm hành động này xong, Diệp Tri Chi như có tật giật mình. Cô ngồi trên ghế sô pha lén lút quan sát anh.


Giang Yến Tù cũng chưa tỉnh lại, cô chờ một lúc, khẽ thở phào nhẹ nhõm.


Cho đến khi một cục lông mềm mại đi qua chân cô, Diệp Tri Chi mới thu lại suy nghĩ.


Chờ đến khi cô phản ứng lại thì Trì Trì đã nhảy lên ghế sô pha, định đi đến gần Giang Yến Từ.


Diệp Tri Chi vội vàng ôm nó, nhỏ giọng nói: “Suỵt, đừng quấy rầy anh ấy.”


“Meo?”


Trì Trì ngẩng đầu lên trong lòng cô, như đang không hiểu.


“Đừng làm phiền ba nghỉ ngơi, chúng ta về phòng thôi.”


Diệp Tri Chi xoa xoa đầu chú mèo nhỏ, ôm nó lên lầu.


Lạch cạch.


Cửa phòng lầu hai nhẹ nhàng đóng lại.


Giang Yến Từ chầm chậm mở mắt ra, ngước mắt nhìn về phía cầu thang. Nghe tiếng cửa đóng lại, anh sờ môi của mình, ánh mắt sâu thẳm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK