• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày ba mươi mốt tháng mười hai, đoàn tham dự chuyến hội thảo của bệnh viện trở về. Miệng tuy hay nói lời phũ phàng, nhưng tối hôm trước đó Hà Tố Như đã chuẩn bị sửa soạn để đón Vĩ Hào.

Vì Hà Mật Khuê xảy ra tai nạn, Kiều Dương và Hà Tố Như đều phải hủy bỏ chuyến công tác. Cũng nhờ có sự kiện không may này mà đồng thời ai trong bệnh viện cũng biết được, Hà Mật Khuê không chỉ là người nhà của Hà Tố Như, mà còn là người quan trọng của Kiều Dương.

Buổi sáng Hà Tố Như đến bệnh viện có ghé qua chỗ của Hà Mật Khuê trước, sau đó mới đi đón Vĩ Hào, lúc cô nàng đi trong bộ dạng hớn hở nhưng lúc về lại mặt nhăn mày nhó khó chịu.

Vừa trở lại phòng bệnh của Hà Mật Khuê, Hà Tố Như đến thẳng ghế ngồi ạch xuống, hừ lạnh một tiếng, không nói năng gì.

Quan sát biểu hiện của Hà Tố Như cũng đoán được có chuyện xảy ra, Hà Mật Khuê ngồi ở đầu giường vừa vẽ tranh vừa hỏi: “Sao thế? Anh ta không về à?”

“Không phải.” Hà Tố Như chợt lên giọng bức xúc: “Anh ta không những về còn đưa theo gái nữa.”



Hà Mật Khuê ngạc nhiên nhìn qua Hà Tố Như, tuy cô nàng đang tức giận Vĩ Hào nhưng trong ánh mắt lại có ý dè chừng nhìn ngược lại cô.

Chị em thân thiết bao nhiêu năm, chỉ một chút khác biệt về cách nhìn của Hà Tố Như cũng đủ để Hà Mật Khuê biết, chuyện chọc giận đến cô nàng ắt hẳn cũng có phần liên quan đến cô.

Đến gần trưa, Kiều Dương mới trở lại phòng bệnh của Hà Mật Khuê, vào trong anh vừa đi tới gần chỗ cô vừa nói: “Lát nữa anh đi ăn cùng đồng nghiệp, tiếp đãi đoàn bác sĩ ở bệnh viện khác ghé thăm, buổi trưa em ăn với Tố Như nhé.”

Ngay khi Kiều Dương vừa cúi người định hôn Hà Mật Khuê, cô lập tức nghiêng người né tránh trong khó chịu, lạnh nhạt đáp: “Anh muốn làm gì, đi ăn với ai không cần báo lại với tôi.”

Kiều Dương bị thái độ của Hà Mật Khuê làm cho sững người vài giây, rất nhanh đã nắm bắt được tình hình. Anh cười cười gian, ngỏ ý thăm dò: “Tố Như nói cho em biết rồi đúng không? Gia Hân chỉ là bạn cũ của anh lâu ngày gặp lại, anh đã đính chính lại tin đồn thất thiệt, cô ấy cũng biết anh đã có vợ chưa cưới rồi mà.”

Dù giọng điệu của Kiều Dương có nhẹ nhàng dễ nghe đến đâu thì vào tai Hà Mật Khuê cũng không lọt. Anh vừa dứt lời, cô đã mang cụm từ ghim được trong lòng ra mỉa mai: “Tôi biết, cô gái Gia Hân đó là “của anh”, anh không cần khoe với tôi, tôi không hứng thú nghe chuyện tình cảm của người khác.”

“Em...” Kiều Dương kinh ngạc tròn mắt, hai chữ “của anh” đó phát ra từ miệng Hà Mật Khuê lại là một ý tứ không mấy thiện lành. Anh cười không nổi, khóc không xong, chỉ có thể từ tốn biện minh: “Không phải, ý của anh, cô ấy là một trong những người bạn cũ lâu ngày gặp lại mà anh có...”

“Phải!” Hà Mật Khuê không đợi Kiều Dương nói xong đã ngắt lời, cố tình nhấn mạnh giọng: “Tôi biết! Cô ấy là một trong những người bạn gái cũ mà anh có, tôi biết rồi!”



Cổ họng Kiều Dương như có gì đó bị nghẹn lại, nếu anh nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên bản thân gặp phải trường hợp này. Nụ cười của anh lộ rõ vẻ khổ sở, bất lực thốt lên: “Rốt cuộc lời anh nói em nghe được những gì vậy hả?”

Hà Mật Khuê ngoảnh mặt đi chỗ khác, lạnh lùng không thèm đáp.

Kiều Dương quan sát dáng vẻ giận lẫy của Hà Mật Khuê, trong lòng phần nào đã hiểu được lý do nhưng không dám thể hiện ra ngoài quá nhiều.

Anh chầm chậm ngồi xuống mép giường, đối diện với Hà Mật Khuê, mới vừa hé môi thì cô đã phũ phàng đề nghị: “Tôi muốn đổi bác sĩ điều trị, bác sĩ điều trị hiện tại quá phiền, tôi không thể tập trung dưỡng thương.”

Toàn thân Kiều Dương nhất thời cứng đờ, chỉ còn biết lặng lẽ liếm đôi môi khô khốc của mình.

Rõ ràng, anh rất được mọi người yêu quý.

Rõ ràng, lúc đến đây anh chỉ mới nói với Hà Mật Khuê rằng anh sẽ đi ăn chào đón đoàn bác sĩ của bệnh viện khác, nhưng nói đi nói lại một hồi, mỗi một chữ anh nói đều trở thành sai.

Rốt cuộc, anh đã sai từ lúc nào?

Ngẫm nghĩ kỹ lưỡng một lúc, Kiều Dương dùng ánh mắt dò xét nhìn Hà Mật Khuê, thấp giọng bí ẩn: “Em ghen rồi?”

Trái với suy nghĩ của Kiều Dương, Hà Mật Khuê không những không xấu hổ hay chột dạ, ngược lại khi cô nghe xong câu hỏi của anh liền cười lạnh khinh thường: “Bác sĩ Kiều, giữa mối quan hệ của chúng ta có gì để tôi ghen sao? Là tôi đầu óc hạn hẹp hay anh nghĩ nhiều quá rồi?”

“Em...” Kiều Dương tức đến nghẹn, thâm tâm muốn thẳng tay trừng phạt Hà Mật Khuê nhưng vừa thấy vẻ mặt giận dỗi của cô, nghĩ thế nào anh cũng là người có lỗi.

Kiều Dương xem như chịu thua, anh khẽ thở ra một hơi bất đắc dĩ, nhỏ giọng xoa dịu cơn giận của Hà Mật Khuê: “Anh xin lỗi, đều là anh không tốt, có điều đây là lần đầu tiên anh bị ghen, em có thể nể tình mà nhẹ tay một chút không?”

Hà Mật Khuê: “...”

153911765964da2cf507

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK