• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc hội thảo lần này diễn ra hai ngày, được thêm hôm cuối nghỉ ngơi trước khi trở về, Kiều Dương đưa Hà Mật Khuê đi dạo ở những nơi có cảnh đẹp.

Được nghỉ ngơi một ngày, Kiều Dương lại phải trở thành người mẫu bất đắc dĩ cho Hà Mật Khuê, ngoài việc tạo dáng còn phải thể hiện nét mặt, chỉnh tới chỉnh lui mới chụp được một tấm đúng ý cô.

Loanh quanh ở công viên gần hai tiếng, Hà Mật Khuê ngồi ở ghế gỗ dưới bóng cây xem lại ảnh đã chụp bằng máy ảnh đem theo, còn Kiều Dương đi mua kem ở xe lưu động gần đó.

Tình cờ lúc ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Dương, Hà Mật Khuê bắt gặp một vài nữ sinh mặc đồng phục cấp ba vây lấy anh, vẻ mặt hớn hở giơ điện thoại có vẻ như muốn xin chụp hình chung.

Từ góc độ của Hà Mật Khuê, cô chỉ thấy được bờ lưng cao lớn vững chãi của Kiều Dương, biểu cảm hay thái độ của anh ra sao cô hoàn toàn không thể thấy được.

Ngẫm nghĩ vài giây, Hà Mật Khuê liền giơ máy ảnh lên chụp lại, biết đâu chừng sau này sẽ có ích.

Lát sau Kiều Dương quay lại với ly kem ba vị trên tay, Hà Mật Khuê dõi mắt theo anh không rời, vu vơ khơi chuyện: “Anh làm bác sĩ lại có nhiều “fan” nữ như vậy, hay anh cân nhắc làm nam chính cho truyện tranh của em đi?”



Kiều Dương từ tốn ngồi xuống bên cạnh Hà Mật Khuê, cười cười bắt bẻ: “Theo anh nhớ, ban đầu em tức giận đánh anh vì xen vào công việc của em, bây giờ lại mời anh làm nam chính?”

Hà Mật Khuê bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích: “Dù gì cũng lỡ lộ rồi, sẵn đây dùng mặt mũi và thân thể anh kiếm tiền cũng không thiệt.”

Kiều Dương: “...”

Hết cả buổi sáng lang thang bên ngoài, đến hơn hai giờ chiều Kiều Dương và Hà Mật Khuê mới trở về khách sạn. Qua năm giờ, Vĩ Hào gọi điện cho Kiều Dương rủ xuống quán cafe sách ngay bên dưới lầu một.

Nghe xong cuộc gọi của Vĩ Hào, Kiều Dương đặt điện thoại sang cạnh gối, nhướng người chồm qua chỗ Hà Mật Khuê đang nằm xoay lưng về phía anh.

Nhìn thấy Hà Mật Khuê đang ngủ say, Kiều Dương không nỡ đánh thức. Anh nằm xuống lại, vòng tay ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào gáy cô nhắm hờ mắt.

Vĩ Hào gọi điện từ năm giờ, đến bảy giờ tối Kiều Dương mới cùng Hà Mật Khuê xuống tới.

Cả hai vừa ngồi vào bàn, nhân viên phục vụ đã nhanh chóng mang Menu ra. Kiều Dương lật xem Menu, chợt quay sang hỏi Hà Mật Khuê bên cạnh: “Uống sữa nhé?”

“Thôi.” Hà Mật Khuê bày ra biểu tình cự tuyệt, ngày nào cũng đã phải uống sữa bầu nên muốn đổi khẩu vị một chút: “Em muốn uống cafe sữa.”



Kiều Dương không có ý phản đối, anh gọi hai ly cafe sữa, riêng ly của Hà Mật Khuê ít cafe.

Đợi phục vụ rời đi, ở đối diện quan sát từ đầu đến cuối, nhìn cách Kiều Dương quan tâm đến Hà Mật Khuê qua những điều nhỏ nhặt, Gia Hân không nhịn được lên tiếng cảm thán: “Hai người mới kết hôn đúng không? Như vợ chồng son.”

“Cậu cũng nhận ra sao?” Kiều Dương lơ đễnh đáp, sau đó nâng cằm kéo mặt Hà Mật Khuê qua hôn lên môi cô một cái.

“Ấy da, nữa rồi!” Vĩ Hào bất mãn thốt lên, vội vàng dùng tay che mắt, nét mặt nhăn nhó đầy cam chịu nhắc nhở Gia Hân: “Đừng có bàn về chuyện tình cảm của cậu ta, cậu ta chỉ được nước thêm khoe khoang làm đau mắt người đối diện thôi.”

Từ Kiều Dương, Hà Mật Khuê cho đến Gia Hân và vài người ngồi cùng bàn đều đồng loạt bật cười theo những cảm xúc khác nhau.

Thêm vài giây trôi qua, khi bầu không khí dần bình lặng trở lại, Gia Hân lúc này mới hỏi tiếp: “Cậu có dự tính khi nào tổ chức hôn lễ chưa?”

Những ngón tay của Kiều Dương đan vào tay Hà Mật Khuê cùng đặt trên đùi anh. Nghe Gia Hân hỏi, anh điềm nhiên đáp: “Sắp rồi, tôi đang cố gắng tranh thủ, kẻo có người đến phút chín mươi lại đổi ý.”

Vừa nói Kiều Dương vừa cố ý liếc mắt qua Hà Mật Khuê, tình cờ chạm phải ánh mắt đang trộm nhìn của cô, cả hai không hẹn cùng nhoẻn miệng cười.

Bắt gặp Kiều Dương và Hà Mật Khuê mỗi giây mỗi phút đều không ngần ngại liếc mắt đưa tình, nụ cười trên môi Gia Hân dần nhạt bớt, bất chợt mang chuyện cũ vu vơ nhắc lại: “Phải rồi, hồi đi học cậu và chị dâu cậu có tin đồn hẹn hò, mặc dù cậu đã làm mai cô ấy cho anh cậu, nhưng thi thoảng mình có nghe vài người bạn cũ hỏi xác nhận lại. Mối quan hệ giữa cậu và cô ấy bây giờ vẫn tốt chứ?”

Bàn tay đang nắm tay Kiều Dương của Hà Mật Khuê lập tức siết chặt, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên không dao động. Kiều Dương thì khác, dù cô không nói nhưng anh đương nhiên hiểu hành động siết tay của cô là đang thể hiện sự tức giận, nếu không cho cô câu trả lời thích đáng, người lãnh hậu quả chắc chắn là anh.

Đang yên đang lành lại bị Gia Hân mang chuyện ngày xưa ra nói trước mặt Hà Mật Khuê, ý đồ thật sự quá lộ liễu.

Kiều Dương sớm nhận ra mọi chuyện nhưng vì nể tình bạn bè giữ lại cho Gia Hân mặt mũi, anh từ tốn giải thích: “Không hiểu vì sao đến giờ vẫn có người nghi ngờ về chuyện đó, nếu tôi và chị dâu hẹn hò, tôi chẳng có lý do gì nhường cô ấy lại cho anh trai, nếu có thì anh tôi cũng sẽ chẳng bao giờ cướp người của anh em.”

Nét mặt Gia Hân trở nên mất tự nhiên, hai bên đôi môi vẫn cố chấp hơi cong lên ẩn ý: “Nhờ vậy cậu mới gặp được Mật Khuê đây đúng không?”

“Phải.” Kiều Dương dứt khoát đáp: “Có điều tôi và Mật Khuê gặp gỡ và ở bên nhau là nhờ nhân duyên, không phải cố tình sắp xếp paparazzi dựng chuyện.”

Không gian trên bàn chợt rơi vào căng thẳng, Gia Hân như có tật giật mình tròn mắt kinh ngạc nhìn thẳng vào Kiều Dương không chớp mắt, ngay cả Hà Mật Khuê cũng hoang mang hướng mắt về anh.

Kiều Dương nâng tay đang nắm tay Hà Mật Khuê lên chạm vào má mình, biểu cảm anh trở nên hờ hững, một bên khóe môi nhếch lên lạnh nhạt. Ánh mắt chứa ác cảm của anh lướt qua sắc mặt nhợt nhạt của Gia Hân, khẽ cất giọng lạnh lẽo khác thường: “Ngoài gia đình và y học, thì chỉ có Mật Khuê mới xứng đáng để tôi dùng chữ “yêu”. Còn những đối tượng không biết điều, cho dù bị vùi nát, tôi cũng chẳng tiếc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK