• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm phút trôi qua vẫn chưa thấy Hà Mật Khuê trở ra, Kiều Dương xuống xe vào nhà kiểm tra. Từ ngoài cửa, anh đã nhìn thấy quần áo vươn vãi ở phòng khách, còn cô lại ngồi chổm ở trên sàn không động đậy.

Kiều Dương bước đến gần chỗ Hà Mật Khuê, va vào mắt anh là thẻ nhân viên của Vĩ Hào trên tay cô. Anh giật thót mình một cái, vội giành lấy thẻ trong tay cô, sẵn tiện kéo cô đứng dậy, lớn tiếng gọi: “Vĩ Hào, Tố Như!”

Trong phòng Hà Tố Như lập tức vang lên đủ thứ âm thanh, tiếng hốt hoảng, tiếng va chạm đồ đạc, tiếng rơi vỡ đều có.

Lúc hai “tội đồ” ra đến nơi, Hà Mật Khuê đã rơi vào trạng thái suy sụp, cô ngồi ở một góc sofa, khổ sở hai tay ôm đầu đang cúi sâu.

Hà Tố Như và Vĩ Hào mặt mày ai nấy đều lấm lét lén nhìn qua Kiều Dương cầu cứu bằng ánh mắt. Nhưng đáp lại, Kiều Dương khẽ lắc đầu trong bất lực, tội cũ anh gây ra còn chưa được tha, anh đương nhiên không dại tự chồng thêm tội cho mình.



Biết không ai cứu được mình, Hà Tố Như đành phải chủ động nhận tội trước. Cô nàng nhích từng bước e dè về phía Hà Mật Khuê, ngập ngừng mở lời trong lo sợ: “Chị... em...”

Đối diện với bộ dạng đáng sợ hơn cả tức giận của Hà Mật Khuê, Hà Tố Như lắp bắp mải một hồi vẫn không nói ra được câu nào tròn vành rõ chữ.

Sau một lúc tĩnh tâm lại, Hà Mật Khuê mới từ từ ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt cô vô cùng tăm tối, trong ánh mắt vừa là sự giận dữ, lại vừa là sự thất vọng tột độ.

Ấn đường Hà Mật Khuê vô thức nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm vào Hà Tố Như đứng nghiêm chỉnh trước mặt, không nhanh không chậm lên tiếng hỏi: “Nói đi, tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?”

“Dạ...” Hà Tố Như hơi cúi đầu, không tự nhiên đáp: “Dạ... là từ lúc ở chỗ khám bệnh thiện nguyện về.”

Hà Mật Khuê từ từ nhìn qua Kiều Dương đang đứng gần đó, hỏi thẳng vào trọng tâm: “Anh cũng biết chuyện này rồi đúng không?”

Kiều Dương cẩn trọng gật đầu, thành thật khai báo: “Phải, nhưng anh chỉ mới biết chuyện này nửa tháng gần đây thôi.”

Hà Mật Khuê thở ra một hơi nặng nề, cô chán nản nhìn đi nơi khác, biểu cảm có chút thất thần. Thay vì trách Hà Tố Như sống buông thả, Hà Mật Khuê lại tự trách bản thân khi làm một tấm gương xấu.



“Tại sao giấu giếm?” Hà Mật Khuê nhìn lại về phía Hà Tố Như, giọng nói giữ ở mức trung bình: “Nếu để chú thím biết em sống như thế này, họ sẽ phải thế nào đây?”

Hà Tố Như cúi đầu ăn năn, tuy nhiên vẫn nghiêm túc trình bày lý do chính đáng: “Không phải là bọn em cố tình giấu giếm không công khai, mà là vì chưa tới lúc. Ở bệnh viện ai cũng biết em dựa vào anh rể chống lưng, giờ đây em không muốn người khác lại nghĩ em dựa thêm vào Vĩ Hào mà đánh giá thấp năng lực của em.”

Ngừng một chút, Hà Tố Như lén ngước mắt quan sát biểu tình của Hà Mật Khuê, lí nhí bộc bạch: “Vả lại, em biết chắc chắn, nếu để chị biết em có bạn trai, chị sẽ lại lo cho hạnh phúc của em trước. Như vậy, sẽ thiệt thòi cho chị, cũng sẽ không công bằng cho anh rể.”

Tội đồ thứ hai Vĩ Hào im lặng từ nãy giờ, đợi đến lúc thích hợp liền lên tiếng khẳng định: “Mật... à không chị Khuê, bọn em đến với nhau là nghiêm túc, không phải kiểu mối quan hệ qua lại để lên giường đâu. Bọn em đã tính toán hết mọi chuyện, đợi khi nào chị và Kiều Dương kết hôn, bọn em cũng sẽ tiến đến hôn nhân.”

Cho đến khi nghe những lời này của Vĩ Hào, gánh nặng lo âu trong lòng Hà Mật Khuê mới có thể dần phai đi. Khoảnh khắc vừa bước vào nhà, bắt gặp cảnh tượng lộn xộn, cô đã thật sự nghĩ đến Hà Tố Như và Vĩ Hào là mối quan hệ FWB.

Tuy xã hội hiện đại giới trẻ sống thoáng, nhưng hậu quả chẳng được 100% giải quyết tử tế.

Hà Mật Khuê ban đầu muốn làm mẹ đơn thân không chồng, cô không sợ bị người khác dè bỉu, cũng không sợ ảnh hưởng đến bố mẹ, bởi thực tế cuộc sống này cô chỉ có một mình.

Nhưng Hà Tố Như thì khác, bố mẹ cô nàng có độc nhất một đứa con gái, điều họ quan tâm không chỉ là chuyện con gái mình gả được cho người tử tế, mà còn là cuộc sống mỗi ngày của con mình.

Nếu Hà Tố Như gặp người tốt sẽ không có gì để nói, nhưng chẳng may cô nàng gặp kẻ chẳng ra gì, Hà Mật Khuê ở chung một nhà lại vô tâm không để ý để cấm cản, một ngày nào đó hậu quả xảy ra thì cô cũng chính là kẻ có lỗi.

Thấy được sắc mặt của Hà Mật Khuê dần ổn định lại, ba người đang đứng trao đổi ý đồ qua ánh mắt, người được tin tưởng giao lại nhiệm vụ chốt lại vấn đề này là Kiều Dương.

Để thể hiện “địa vị” trong nhà, Kiều Dương tỏ ra rộng lượng thương cảm cho em vợ và em rể, anh bước về chỗ Hà Mật Khuê, chủ động cất tiếng: “Hai người họ đã thành thật thừa nhận, em đừng giận nữa.”

Cặp mắt đang bình thường của Hà Mật Khuê lập tức lườm ngoắt nhìn Kiều Dương, vẻ điềm tĩnh vừa nãy bị thay thế bằng biểu cảm hung hăng, cô gằn giọng hỏi ngược lại: “Em chưa hỏi anh lý do che giấu cho hai người họ, anh còn dám ở đây tỏ vẻ với em à?”

Hà Tố Như cùng Vĩ Hào mím môi nhịn cười, Kiều Dương bẽn lẽn không dám tiếp tục vì sợ tự đào hố chôn thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK