• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi tự ngẫm, Kiều Dương rốt cuộc vẫn không hiểu được bản thân đã làm sai ở đâu. Anh giúp Hà Mật Khuê kéo tương tác, đồng nghĩa với việc cô sẽ có nhiều người biết đến hơn, từ đó các tác phẩm của cô sẽ được quan tâm, vậy lý do gì cô lại nổi giận?

Hai mươi phút trôi qua, Kiều Dương không đợi được nữa, anh đến gõ cửa, oan ức nói lớn cho Hà Mật Khuê bên trong nghe thấy: “Khuê! Anh giúp em mà, sao em giận anh chứ?”

Đáp lại Kiều Dương là không gian im lặng.

Kiều Dương không cam tâm đập cửa, nói ngọt không được chỉ còn cách giở giọng đe dọa: “Em còn giận anh vô lý như vậy, anh vào phòng được sẽ “chích” cho em khỏi xuống giường đấy!”

Ngay lúc này cửa được mở ra, có điều vẻ mặt Hà Mật Khuê vẫn tức giận, hai mắt lườm Kiều Dương như muốn xé anh ra từng mảnh. Nhưng trái ngược lại biểu cảm ghét bỏ của cô, từ khi cánh cửa được mở ra thì sắc mặt Kiều Dương đã tươi tỉnh lên vài phần.

Giữa lúc anh còn đang tự đắc vì dọa được Hà Mật Khuê, cô bỗng giơ dao rọc giấy trong tay lên, lưỡi dao mỏng nhưng sắc bén tựa như lóe lên một tia sáng cảnh báo.



Cô nghiêng mũi dao về phía anh, gằn giọng đáp trả: “Anh dám “chích”, em dám chẻ “cây kim” của anh ra làm đôi.”

Hà Mật Khuê vừa dứt lời lập tức đóng sầm cửa lại, Kiều Dương đứng bên ngoài bất động vài giây, chợt cúi sâu đầu nhìn xuống, tự mình lẩm bẩm: “Hai tay em cầm không hết “cây kim” này, vậy còn tay nào để cầm dao mà chẻ chứ?”

Kiều Dương thở dài một hơi, trong bụng nghĩ đến “thua kèo này lại bày keo khác”, anh liền lôi điện thoại ra gọi về cho mẹ.

Dường như mẹ con thần giao cách cảm, đầu dây bên kia mẹ Kiều Dương vừa bắt máy đã hỏi ngay: “Con lại chọc giận Mật Khuê à?”

“Woa, mẹ đỉnh thật!” Kiều Dương kinh ngạc vô thức thốt lên một tiếng, nhân tiện đã bị mẹ nắm bắt vấn đề, anh không chần chừ liền bàn thẳng vào kế hoạch: “Mẹ, mẹ gọi cho Mật Khuê vờ mời cô ấy về nhà ăn cơm được không?”

Ngay tức khắc, giọng nói đầy khinh thường của mẹ anh liền vang lên xối xả như chửi: “Ăn học cao, sắm cái mặt cho đẹp, mỗi chuyện dỗ người yêu cũng phải nhờ tới mẹ, vô dụng thế hả con?”

Kiều Dương bên đây giữ yên lặng nghe mẹ mắng, đợi bà nói xong anh mới từ tốn mở lời: “Mẹ không giúp con, nhỡ vụt mất cô con dâu này thì tại mẹ gián tiếp tiếp tay...”

Còn chưa nói hết câu thì trong điện thoại của Kiều Dương đã vang lên tiếng “Tút... tút...” đầy vô tình. Anh lực bất tòng tâm lê chân về ghế sofa ngồi xuống, đành tự mình nghĩ cách để đảm bảo chỗ ngủ tối nay.

Chừng năm phút sau, Kiều Dương còn đang động não tìm cách thì Hà Mật Khuê bỗng mở cửa bước ra, lên tiếng gọi: “Tắm đi, về nhà bố mẹ anh ăn cơm.”

Lúc Kiều Dương xoay người lại thì Hà Mật Khuê đã quay vào trong phòng, anh hào hứng bật dậy, bước chân đầy phấn khởi trở về phòng theo.



Mất nửa tiếng sửa soạn, trước lúc ra khỏi nhà Hà Mật Khuê gọi điện cho Hà Tố Như báo qua đêm ở nhà bố mẹ Kiều Dương không về. Cô nàng từ lúc ở chỗ khám bệnh thiện nguyện về rất hay đi chơi, ngay cả Valentine Trắng như hôm nay không có người yêu vẫn viện cớ cuối tuần để ra ngoài.

Cả hai rời nhà đến nhà bố mẹ Kiều Dương, đi được một phần ba đoạn đường Hà Mật Khuê định bụng sẽ ghé vào cửa hàng mua ít quà biếu bố mẹ anh, dẫu sao đến tay không cũng không nên.

Nhưng lúc lục túi tìm ví tiền không thấy, Hà Mật Khuê mới sực nhớ ra khi ở nhà soạn đồ trong túi đã bất cẩn quên bỏ ví vào lại túi. Cô vội quay sang Kiều Dương đang tập trung lái xe bên cạnh, lên tiếng thúc giục: “Anh vòng về nhà đi, em để quên ví tiền rồi.”

“Không mang theo cũng được mà.”

“Thẻ của anh ở trong đó, cần mua đồ, đổ xăng thì làm sao?” Hà Mật Khuê hăng say nói, nói rồi lại nghi ngờ nhìn anh chằm chằm: “Tiền mặt của anh mang theo bình thường đâu có nhiều, nghe anh nói như thể dư dả nhỉ?”

Biểu tình Kiều Dương thoáng lên chút bất ngờ, đến đầu ngã tư đánh lái vòng xe quay đầu lại, không quên hất mặt kiêu ngạo tuyên bố: “Anh không thèm chơi trò giấu quỹ đen đâu nhé.”

Hà Mật Khuê cười lạnh, thái độ không mấy tin tưởng: “Em cũng đâu có nói anh giấu quỹ đen.”

Câu trước câu sau, cô lại cố tình đào xới chuyện cũ, dặm thêm chuyện mới mà đâm thọt: “Em chỉ nghĩ biết đâu anh làm thẻ mới, để mời cơm “người quen” hay nuôi “mèo” ở bên ngoài thì sao.”

Kiều Dương không nhịn được liếc nhìn Hà Mật Khuê một cái, sau đó chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ. Có lẽ, ngay chính cô cũng chẳng ngờ rằng bản thân đã thay đổi như thế nào, riêng anh từ ngoài nhìn vào thấy rất rõ.

Hà Mật Khuê hiền lành, nhút nhát ngày ấy từ lúc bước lên danh phận vợ chưa cưới của Kiều Dương đã sớm trở thành một người hung dữ, ghen tuông và sẵn sàng mỉa mai không ngán một ai.

Anh thầm nghĩ, với tính cách hiện tại này của Hà Mật Khuê, anh không cần phải lo cô nhường nhịn chịu thiệt với người khác, cũng chẳng phải lo cô sẽ bị người khác ức hiếp. Bởi ngay cả chính anh, một bác sĩ Kiều người người tôn trọng, một Tứ thiếu quyền lực người người kính nể, nhưng khi vào mắt cô cũng chẳng ra ký lô gam nào nữa.

Không nghe thấy Kiều Dương phản bác, Hà Mật Khuê xoay đầu nhìn anh, thấy khóe môi cong lên đầy bất lực, pha thêm chút cam chịu của anh, cô chợt nhận ra mình đã chọn đúng người.

Xe dừng lại trước cổng, Kiều Dương đợi trong xe, Hà Mật Khuê một mình vào nhà lấy ví tiền. Mở khóa cửa vào nhà, vừa mở đèn phòng khách lên thì đập ngay vào mắt cô là mớ quần áo ngổn ngang của nam lẫn nữ.

Hà Mật Khuê như chết sững tại chỗ, đầu óc trống rỗng từng bước nặng nề tiến vào trong, vô tình chạm đến đầu mũi chân cô là một tấm thẻ được bọc trong vỏ nhựa nằm úp trên sàn.

Cơ thể cô từ từ hạ xuống, bàn tay run rẩy cầm lên xem, bên trên thẻ nhân viên lại là ảnh của Vĩ Hào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK