Quần áo, đồ đạc dành cho bé sơ sinh đều đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn đợi bé con ra đời.
Theo như bàn bạc về đặt tên con, nếu con trai sẽ là Kiều An Dương, mang ý nghĩ mong muốn con một đời bình an, may mắn. Còn nếu con gái sẽ là Kiều Mật Nhiên, mong muốn con lớn lên sẽ trở thành một cô gái ngọt ngào, sống một đời không ưu phiền.
Trong suốt thời gian Hà Mật Khuê mang thai, ngoài thời gian làm việc ở bệnh viện, hầu hết thời gian còn lại của Kiều Dương đều kè kè bên cô không rời nửa bước. Tuy những lúc không có anh bên cạnh, được bố mẹ chồng quan tâm chăm sóc chu đáo nhưng Hà Mật Khuê vẫn thích được Kiều Dương lo cho mình, bởi chỉ cần là anh thì cô không cần phải giữ kẽ, còn có thể hành động và nói chuyện thoải mái.
Cách bốn ngày dự sinh, buổi tối sau giờ cơm Hà Mật Khuê vào bếp tìm xoài, nhưng lục tủ lạnh mải một hồi vẫn không tìm thấy đâu. Đúng lúc Kiều Dương kiếm cô nên bước vào, vừa thấy mặt anh ngay ở cửa, cô lập tức lên tiếng hỏi: “Xoài của em đâu mất rồi?”
Kiều Dương tiến đến gần cô, điềm tĩnh đáp: “Lúc chiều em ra vườn với mẹ, anh với bố lấy làm mồi uống bia rồi.”
Hà Mật Khuê ngớ người trong chốc lát, giây sau bừng tỉnh liền giận dỗi đánh vào tay anh trách móc: “Đồ ăn của em mà anh dám lấy làm mồi nhậu à?”
Kiều Dương cười cười, vẻ mặt không có chút nào gọi là áy náy, ngược lại còn có lý do thích đáng để đáp trả: “Anh đã dặn ăn đồ chua nhiều quá sẽ không tốt cho dạ dày, ở nhà em lại ăn không biết tiết chế.”
“Nhưng em thèm mà.” Mặt mày Hà Mật Khuê nhăn nhó không vui, biểu tình ấm ức vừa giơ tay định đánh anh thì cơn đau bụng bỗng ập đến bất ngờ khiến cô lập tức gập người.
Như một phản xạ có điều kiện, Kiều Dương trong chớp mắt đã phóng ào đến bên cạnh đỡ lấy Hà Mật Khuê đứng vững. Nét mặt anh theo biểu cảm đau đớn của cô làm cho căng thẳng cùng, tuy nhiên trong tình thế hoảng loạn vẫn giữ vững được tinh thần trấn an cô: “Em bình tĩnh, cố gắng hít thở đều.”
Những ngón tay của Hà Mật Khuê bấu chặt vào cánh tay Kiều Dương, nghe lời anh hít sâu thở đều, cơn đau cũng từ từ hạ xuống.
Trạng thái Hà Mật Khuê dần ổn định lại, Kiều Dương đỡ cô ra sofa ở phòng khách ngồi nghỉ trước. Để bố mẹ trông cô, còn anh vội chạy lên phòng thu dọn đồ đạc để đưa cô đến bệnh viện theo dõi chờ sinh.
Tần suất diễn ra cơn đau bụng ở Hà Mật Khuê càng lúc càng gần nhau, sau khi nhập viện thăm khám vẫn chưa đến lúc sinh.
Từ Kiều Dương đến bố mẹ anh, Hà Tố Như và bố mẹ cô nàng đều sốt ruột túc trực ở phòng bệnh riêng của Hà Mật Khuê suốt cả đêm.
Một đêm trôi qua đối với Hà Mật Khuê trở nên dài dai dẳng, từng cơn đau càng lúc càng dồn dập đến mức không thể nằm yên. Cô mặc váy bầu của bệnh viện ngồi ở mép giường, đầu óc rối bời tựa trán vào ngực Kiều Dương đứng trước mặt.
Chỉ qua một đêm đau bụng chuyển dạ, sắc mặt Hà Mật Khuê tái nhợt hẳn đi, bộ dạng chẳng khác nào như bị rút nửa linh hồn. Hết bố mẹ chồng đến chú thím tiếp sữa và đồ ăn Hà Mật Khuê thích cho cô lót bụng giữ sức thì cô cũng không nuốt nổi.
Đến khi cơn đau vật vã khiến Hà Mật Khuê mệt lã người thiếp đi, Kiều Dương cũng không có thời gian nghỉ ngơi mà tranh thủ xuống nhà ăn dành cho nhân viên bệnh viện mượn bếp tự tay nấu cháo cho cô.
Thức dậy sau hai tiếng ngủ không thẳng giấc, Hà Mật Khuê cũng chịu ăn cháo do Kiều Dương nấu. Trong lúc được anh đút cho từng muỗng cháo, cô bày ra vẻ mặt ấm ức than vãn: “Em muốn khóc nhưng khóc không được...”
Khóe môi Kiều Dương hơi cong lên, dù tâm trí có chút rối nhưng vẫn tỉnh táo thấp giọng dỗ dành: “Đừng khóc, em cứ nghĩ tới lúc sinh con xong, khi dỗ con ngủ xong anh sẽ làm mẫu vẽ cho em.”
Rõ ràng lời nói Kiều Dương rất trong sáng nhưng vào đầu Hà Mật Khuê lại hiện ra hình ảnh ngập tràn “cảnh nóng”. Giây trước còn đang cau có khó chịu, nghe anh nói rồi nụ cười trên môi cô liền chuyển sang gian tà.
Thấy Hà Mật Khuê có thể cười trở lại, gánh nặng trong lòng Kiều Dương dần vơi đi đôi chút.
Qua một hồi đút Hà Mật Khuê ăn xong tô cháo, trước khi rời khỏi chỗ Kiều Dương chủ động đặt lên môi cô một nụ hôn. Chỉ là lúc anh đứng lên xoay người lại, tình cờ chạm phải bốn cặp mắt của bốn vị phụ huynh ngồi ở bàn trà cách đó không xa, họ đều đang nhìn chằm chằm về phía bên này.
Kiều Dương ngại ngùng khẽ hắng giọng, mang tô rỗng đi cất rồi rót nước ấm mang lại cho Hà Mật Khuê uống.
Đến hai giờ chiều, Hà Mật Khuê vỡ nước ối, bao nhiêu mạnh mẽ chịu đau đều yếu dần, cuối cùng vượt quá giới hạn mà bật khóc rên la.
Mãi đến gần tám giờ tối Hà Mật Khuê vẫn chưa tới lúc sinh, giữa lúc trong phòng đang hồi hộp, ai nấy đều đứng ngồi không yên thì một nam y tá từ ngoài gõ cửa chạy vào, gấp gáp nói vội: “Bác sĩ Kiều, phòng phẫu thuật có ca cấp cứu quan trọng nhưng hiện đang thiếu bác sĩ chính.”
Kiều Dương lần đầu tiên ngập ngừng trong việc cứu người, Hà Mật Khuê trong cơn đau dù muốn có anh ở bên cạnh nhưng lại không chần chừ nhường đi. Bàn tay yếu ớt của cô đẩy người anh, khó khăn mở lời: “Anh mau đi đi, ở đây em có bố mẹ với chú thím rồi.”
Dù Hà Mật Khuê hoàn toàn tự nguyện nhưng Kiều Dương lại không đành lòng nhấc chân rời khỏi. Biết anh đang lưỡng lự khi phải lựa chọn giữa vợ con và cứu người, cô lần nữa cất tiếng thuyết phục: “Anh đi nhanh... làm xong rồi về với em.”
Cho tới tận giây phút này, Kiều Dương mới hạ được quyết tâm, bất chợt hôn lên tóc cô, dịu dàng nhắn nhủ: “Anh sẽ quay lại sớm.”
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân vội vã của Kiều Dương trên hành lang bên ngoài xa dần. Hà Mật Khuê chưa từng hối hận, bởi ngày chọn ở bên anh, cô đã chấp nhận ở phía sau trở thành hậu phương đợi anh trở về.
cedaa6655815e2ddca1a