Trên đường đi, bắt gặp nét mặt trầm ngâm suy tư của Hà Mật Khuê, Kiều Dương hiểu được cảm giác trong lòng cô, anh khẽ cười, nhẹ nhàng góp ý: “Tố Như với Vĩ Hào cũng không còn nhỏ, chuyện làm được sẽ chịu trách nhiệm được. Cho dù em là chị gái, nhưng đâu thể cứ lo cho hạnh phúc của em mình mãi, đúng không?”
Hà Mật Khuê thở dài một hơi, những lời Kiều Dương nói không sai, chỉ là đối với cô vẫn còn hơi lạ lẫm. Nhớ ngày nào, hai chị em tay xách nách mang đến một nơi xa lạ, nương tựa vào nhau mà sống, chớp mắt một cái giờ đây đều có hạnh phúc riêng, có lẽ chẳng bao lâu nữa cũng sẽ có gia đình riêng.
Vì từ nhỏ đến lớn, hai chị em Hà Mật Khuê và Hà Tố Như luôn chăm sóc lo lắng cho nhau, giờ đây kể cả khi lớn rồi thì sự quan tâm đó không thể gọi là nghĩa vụ, mà là thói quen khó bỏ.
Hà Mật Khuê tuy chỉ lớn hơn Hà Tố Như một tuổi nhưng với tư cách là chị lớn, lo cho em gái là lẽ thường tình. Nhưng hơn cả sự bận tâm về hạnh phúc của Hà Mật Khuê dành cho cô nàng, đứa em gái tưởng chừng vô lo vô nghĩ này đã lo cho hạnh phúc của cô trước, chính là bất chấp giúp cô có được người đàn ông trong trái tim của rất nhiều cô gái, Kiều Dương.
Hiện tại anh nói cũng không sai, cả Hà Mật Khuê và Hà Tố Như đều đã trưởng thành, thứ nên làm chính là tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống bản thân lựa chọn, không thể lúc nào cũng lo đau đáu cho người còn lại, bắt người mình quan tâm phải sống theo ý mình.
Chỉ một vài câu nói đã thành công khiến sắc mặt Hà Mật Khuê tươi tỉnh lên, Kiều Dương mỉm cười cưng chiều, thuận thế đá chuyện người khác sang chuyện của mình: “Nếu em muốn Tố Như mau chóng có bến đỗ thì em cũng nên mau chóng lập gia đình. Chuyện kết hôn anh đã công bố với giới truyền thông, có phải em cũng nên cân nhắc bắn một mũi tên trúng nhiều đích không?”
Thà không nhắc tới, nhắc rồi biểu cảm của Hà Mật Khuê lại bị chọc tức cho đổi sắc, cô trừng mắt nhìn qua anh, thấp giọng đáp: “Dạo gần đây anh thấy em hiền quá nên muốn chọc điên em phải không? Anh xem trong thời gian ngắn đã gây ra bao nhiêu phiền phức, bây giờ anh bảo cưới là em phải cưới à?”
Đôi chân mày của Kiều Dương hơi nhướng nhẹ, nụ cười trên môi chợt hé lên đầy ẩn ý: “Bác sĩ bảo cưới, em dám cãi à?”
Hà Mật Khuê: “...”
Trong thời gian chính thức qua lại với Kiều Dương, Hà Mật Khuê nhiều lần được anh đưa về ăn cơm cùng bố mẹ anh, thế nên đối với cô sớm không còn xa cách bỡ ngỡ.
Có lần Hà Mật Khuê được dịp gặp anh trai cùng chị dâu và hai đứa cháu trai sinh đôi của Kiều Dương. Tuy không thể hiện nhiều hay nói ra, nhưng cô thật sự ghen tỵ với tình yêu của anh chị anh.
Còn nhớ năm xưa, Kiều Chính Hạo nức tiếng ăn chơi rầm rộ trên báo chí, nhưng lần Hà Mật Khuê gặp được anh dường như gặp một phiên bản Kiều Chính Hạo hoàn toàn khác.
Qua cử chỉ và lời nói có thể thấy được Kiều Chính Hạo tính tình phóng khoáng, bản chất đích thị là thiếu gia bất sợ đời. Thế nhưng, Hà Mật Khuê đã được rửa mắt khi thấy cách Kiều Chính Hạo đối xử với vợ, đến khi nghĩ lại vẫn phải thốt lên cảm thán.
Dù kết hôn nhiều năm, có với nhau một cặp sinh đôi gần ba tuổi, tình cảm giữa Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ vẫn hệt như vợ chồng trẻ mới cưới. Mỗi một lời nói Kiều Chính Hạo dành cho Mạc Nhược Vũ không mềm mại cũng là nịnh ngọt, dù ở bất kỳ đâu cũng có thể gọi vợ bằng biệt danh “công chúa nhỏ” vô cùng tự nhiên.
Nhìn chồng người ta rồi nhìn lại chồng chưa cưới nhà mình, Hà Mật Khuê chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Trong một ngày Kiều Dương chọc giận cô không biết bao nhiêu lần, đã vậy bản tính tử tế ban đầu của anh lần lượt rủ nhau bỏ đi bụi, chỉ chừa lại một Kiều Dương lưu manh và ngứa đòn cho cô.
Lúc Hà Mật Khuê và Kiều Dương tới nhà bố mẹ anh thì cơm tối cũng đã sẵn sàng, thăm hỏi vài câu xong cả nhà nhanh chóng di chuyển vào bàn ăn cùng dùng bữa tối.
Mở đầu bữa cơm, bố mẹ Kiều Dương chủ yếu hỏi về tình hình cuộc sống và công việc của anh và Hà Mật Khuê. Bầu không khí gặp mặt tương đối vui vẻ hòa thuận nhưng kéo dài chẳng được bao lâu, không rõ mẹ Kiều Dương đang ghim giận vụ gì, ánh mắt dành cho con trai lại chẳng chút thiện cảm.
Hà Mật Khuê cũng rất nhanh nhạy khi nhận ra cách nhìn của mẹ Kiều Dương dành cho anh không giống bình thường. Qua nhiều lần tiếp xúc, cô có thể khẳng định tính tình mẹ anh rất điềm đạm, sống tình cảm nghĩ cho con cái, nhưng khiến bà tỏ thái độ thế kia chắc chắn Kiều Dương đã gây chuyện.
Giữa lúc Hà Mật Khuê còn đang nghiêm túc suy nghĩ lý do Kiều Dương chọc giận mẹ anh thì bà đã lên tiếng cắt ngang: “Khuê à.”
“Dạ?” Hà Mật Khuê ngơ ngác nhìn sang, biểu cảm giận lẫy của bà dành cho Kiều Dương khi nãy đã thay bằng nét mặt khổ tâm.
Mẹ Kiều Dương chợt thở dài một hơi não nề, ánh mắt trở nên đượm buồn, từ từ nói vào vấn đề: “Khuê à, những lời bác sắp nói ra đây biết sẽ ích kỷ, nhưng đó đều là những lời thật lòng, hy vọng con sẽ hiểu.”
Không gian xung quanh bỗng căng thẳng hẳn đi, Hà Mật Khuê vừa lo sợ vừa hồi hộp, mi mắt vài giây mới dám chớp một lần. Cô không tự tin nhìn về phía mẹ Kiều Dương ngồi đối diện, e ngại đáp: “Là... chuyện gì thế ạ?”
Mẹ Kiều Dương lần nữa thở dài, bất chợt biến đổi sắc mặt sang mong chờ đề nghị: “Tuy con còn trẻ nhưng Kiều Dương nó già lắm rồi, con làm ơn cưới nó liền giúp hai bác được không?”
Hà Mật Khuê: “...”