Lúc Hà Mật Khuê tỉnh lại thì bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sập tối, bản thân cô nằm trên giường, bê bết đến mức không động đậy nổi. Tác dụng phụ khi được bác sĩ Kiều “chích” quá liều chính là thân thể suy kiệt, đầu óc mơ màng thiếu tỉnh táo.
Phải chật vật một hồi Hà Mật Khuê mới lấy lại tinh thần, lết thân tàn ma dại xuống giường lấy quần áo đi tắm.
Tầm nửa tiếng sau, Hà Mật Khuê ra ngoài định tìm đồ ăn lót bụng, tình cờ lại nhìn thấy Hà Tố Như ngồi ở phòng khách cúi đầu chăm chú nhìn vào điện thoại. Gần đây cô nàng trực ca ngày trong tuần, đến sáu giờ tối sẽ hết ca, khi nào bệnh viện cần người mới gọi đi gấp.
Hà Mật Khuê đi đến gần chỗ Hà Tố Như từ phía sau, vỗ nhẹ lên vai cô nàng gọi: “Em xem gì đấy?”
Hà Tố Như quay ngoắc qua nhìn Hà Mật Khuê, rồi bỗng bật dậy vội vội vàng vàng kéo cô đi vòng lên trước cùng ngồi xuống sofa. Đợi ngồi xuống ổn định, cô nàng mới đưa điện thoại qua cho cô xem.
Trên màn hình điện thoại là đoạn video phát lại từ buổi phỏng vấn trực tiếp tại bệnh viện buổi chiều, trong video ngoài một số bác sĩ chính cấp cứu ngày xảy ra tai nạn liên hoàng ra thì còn có mặt Kiều Dương.
Vừa thấy mặt Kiều Dương trong video, Hà Mật Khuê lập tức cười lạnh, chính miệng anh còn nói hủy cuộc phỏng vấn, cuối cùng vẫn là không đành lòng để “người quen” thất vọng.
Dĩ nhiên, người phỏng vấn không ai khác là Khả Liên.
Hà Mật Khuê không muốn tự biến mình thành kẻ xấu bụng, nhưng linh cảm và trực giác của phụ nữ vốn rất nhạy cảm, nhất là những người có chồng quá mức hoàn hảo như cô.
Chưa từng tiếp xúc qua Khả Liên, Hà Mật Khuê không hiểu rõ con người thật của cô gái đó là như thế nào.
Điều khiến cô đến tận giây phút này vẫn không khỏi thắc mắc chính là vì sao trong chuyến khám bệnh thiện nguyện lần đó, có các bác sĩ nam đi cùng cũng gặp qua Khả Liên, và kể cả khi cô gái đó biết Kiều Dương đã có vợ chưa cưới vẫn lấy số điện thoại riêng của anh?
Cứ cho là Hà Mật Khuê đa nghi, nhưng nếu cô không nghi ngờ, không cảnh giác thì tức là cô không có tình cảm với Kiều Dương, đồng thời lại lơ đễnh hai tay dâng hạnh phúc của mình ra cho người khác sâu xé giành mất.
Trong lúc Hà Mật Khuê còn đang bận suy nghĩ, giọng nói của Kiều Dương phát ra trong điện thoại như một chất thôi miên kéo tâm trí của cô quay lại với thực tại.
Từ đoạn clip được phát, nhóm bác sĩ sáu người được xếp ngồi một bên, Khả Liên ngồi bên đối diện để phỏng vấn. Khi hỏi đến Kiều Dương, ánh mắt cô ta nhìn anh không rời, mi mắt lại chớp nhanh hơn bình thường.
“Xin hỏi bác sĩ Kiều, cảm giác của anh thế nào khi tham gia vào cuộc phỏng vấn ngày hôm nay?”
Máy quay lia cận cảnh gương mặt của Kiều Dương, từng đường nét rõ ràng nam tính, nhìn xa sẽ cảm giác có chút thư sinh. Ánh mắt anh màu nâu đen, đồng tử sáng rõ, khung xương mặt góc cạnh, mái tóc chải chuốc gọn gàng, trên người khoác áo blouse trắng càng tăng thêm vài phần điển trai.
Kiều Dương ngồi vắt chéo chân tao nhã, biểu cảm khi được hỏi đến có chút thờ ơ, thái độ điềm đạm đáp: “Hôm nay tôi có mặt trong buổi phỏng vấn này, không phải chia sẻ cảm nhận hay những thử thách khó khăn đã trải qua về việc cứu chữa những nạn nhân trong vụ tai nạn vừa qua, bởi đối với tôi đó trách nhiệm và bổn phận phải làm.”
Không chỉ những người có mặt lúc đó mà ngay cả Hà Mật Khuê ngồi trước màn hình lúc này cũng cảm thấy khó hiểu ra mặt.
Người chủ trì chính cuộc phỏng vấn là Khả Liên biểu cảm cũng trở nên ngượng ngùng, vì không hiểu được ý Kiều Dương đang muốn nói là gì.
Bên cạnh chỗ Kiều Dương ngồi, chỉ có Vĩ Hào là hiểu lên tiếng nói thay: “Hiện tại bác sĩ Kiều còn việc quan trọng cần làm, không thể tham gia hết cuộc phỏng vấn, anh ấy muốn nhắn gửi vài câu trước khi rời đi có được không?”
Khả Liên rất nhanh đã gật đầu đồng ý, còn nhiệt tình mở lời lót đường: “Vâng, mời bác sĩ Kiều.”
Kiều Dương cười mỉm chi, khẽ gật đầu nhẹ lịch sự thay cho lời cảm ơn.
Khi máy quay tập trung cận cảnh về Kiều Dương một lần nữa, phong thái của anh tỏa ra cuốn hút ngút ngàn, từng lời từng chữ nói ra như một bức thư tình gửi gắm đến người trong lòng.
“Tính chất công việc của tôi rất bận rộn và khó khăn, may mắn là vợ chưa cưới của tôi đã thông cảm và thấu hiểu cho tôi. Có điều, vợ chưa cưới của tôi không phải là một cô gái mạnh mẽ, cô ấy rất nhạy cảm, rất dễ tủi thân, nhưng lại sẵn sàng hy sinh thời gian chúng tôi ở bên nhau để tôi có thể cứu người.”
Kiều Dương đột nhiên ngập ngừng, biểu tình có chút xót xa: “Tiếc là, dạo gần đây công việc bận rộn, xung quanh tôi lại xuất hiện một số vấn đề khiến cô ấy hiểu lầm. Vì vậy, tôi muốn cho cô ấy danh phận là vợ hợp pháp, là bác sĩ Kiều phu nhân, là Tứ thiếu phu nhân của Kiều gia, để cô ấy có cảm giác an toàn và không phải ghen tị với bất kỳ ai.”
Nhắc đến chuyện kết hôn, nụ cười rạng rỡ trên môi Kiều Dương lập tức hiện lên: “Đây là thông báo chính thức về việc kết hôn của tôi, hy vọng sẽ nhận được sự chúc phúc của mọi người.”
Thấy vẻ mặt bừng sáng phấn khởi của Kiều Dương trên màn hình, Hà Tố Như lắc đầu bĩu môi chê bai: “Đúng là khoe khoang!”
Hà Mật Khuê gật đầu tán thành trong bộ dạng lực bất tòng tâm: “Thật sự quá khoe khoang!”