Nghỉ ngơi ăn trưa xong, mọi người lại tiếp tục lên xe tiếp tục di chuyển, Kiều Dương chủ động đổi chỗ với Hà Mật Khuê để tránh hơi hóng từ ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào.
Đợi tất cả ổn định, bác tài tiếp tục chuyến hành trình, trong xe mọi người kéo rèm che nắng, tranh thủ nghỉ ngơi. Kiều Dương buông rèm, tiếp đó chồm qua kéo cần gạc dưới ghế ngả lưng ghế của Hà Mật Khuê ra sau.
Hà Mật Khuê lẳng lặng dõi mắt theo từng cử chỉ của Kiều Dương, cảm giác vừa ấm áp lại vừa tin tưởng đáng dựa dẫm.
“Cảm ơn anh.”
Kiều Dương có chút ngạc nhiên xoay đầu qua, thấp giọng hỏi: “Vì điều gì?”
“Không biết.” Hà Mật Khuê lơ ngơ lắc đầu, giọng nói thỏ thẻ tránh làm ồn đến người khác.
Nhìn bộ dạng có phần ngốc nghếch của Hà Mật Khuê, Kiều Dương cong môi cười, giữa ngực lơ lửng cảm giác yên bình.
Sau hơn bảy tiếng đồng hồ ngồi xe đi đường dài cũng đến nơi, chủ tịch xã và một số cán bộ cũng đã đứng sẵn trong sân ủy ban chào đón. Cả xã tổng số chỉ tầm một ngàn người dân, khu vực nằm ở vùng cao đường đá gập ghềnh, bao quanh hai bên lối đi là rừng cây lớn u uất, về chiều tối không khí thổi ra rừng cây có phần lạnh lẽo.
Hiếm khi nhìn thấy được khung cảnh núi rừng tự nhiên chưa được khai phá, nhưng ngay khi Hà Mật Khuê vừa mới giơ máy ảnh lên định chụp lại thì Kiều Dương bỗng dùng lòng bàn tay che ống kính lại, thấp giọng thần bí: “Đừng chụp lung tung.”
Hà Mật Khuê hiểu ý tứ ám chỉ của Kiều Dương, chỉ là không nghĩ anh mê tín dị đoan. Có điều, có thờ có thiêng, có kiêng có lành.
Sau khi trưởng đoàn trao đổi với chủ tịch xã, mọi người được cán bộ đưa đến một trường học cách đó gần năm trăm mét. Ngôi trường cấp hai cũ kỹ, màu tường phai màu, vài mảng bị bong tróc không còn nguyên vẹn.
Vì ủy ban không có nhiều phòng, chủ tịch xã đã dùng ngôi trường này để bố trí chỗ nghỉ và khám bệnh cho đoàn bệnh viện. Bên trong mỗi phòng được dọn dẹp sạch sẽ, chỗ ngả lưng chỉ đơn giản là những chiếc bàn gỗ cũ xếp cạnh nhau.
Có chỗ nghỉ, ai nấy đều tranh thủ dọn dẹp sơ qua, kiểm tra chuẩn bị để bắt đầu buổi khám bệnh đầu tiên vào sáng mai.
Qua sáu giờ tối một chút, các bác gái ở ủy ban mang đồ ăn sang cho, các bàn trong sân chẳng mấy chốc đều kín người, đồ ăn kín bàn. Tuy điều kiện kinh tế nơi đây không tốt, nhưng người dân vẫn hết lòng chuẩn bị thịt cá cho đoàn bệnh viện.
Vì ở nơi vắng vẻ hẻo lánh, không gian xung quanh hầu như lúc nào cũng yên tĩnh, về đêm chỉ có ánh đèn hiu hắt từ những bóng đèn tròn tỏa ra.
Chuẩn bị xong xuôi cho công tác ngày mai, có người tranh thủ đi ngủ sớm, có người tụ tập trò chuyện, có người lại làm việc riêng. Hà Mật Khuê cắm sạc máy ảnh, rảnh rỗi liền ôm máy ra ngồi ở bậc thềm trước phòng vẽ tranh.
Ngồi được một lát, trên mặt đất trước mặt bỗng hiện lên bóng người, Hà Mật Khuê vừa ngẩng đầu lên thì Kiều Dương đã chuyển người xuống ngồi bên cạnh. Anh mặc áo thun trắng cùng quần thể thao túm ống, chân mang dép cao su quai ngang, dáng vẻ thảnh thơi hiếm có.
“Chưa ngủ à?”
Hà Mật Khuê cúi đầu, tay cầm bút quẹt quẹt trên màn hình máy vẽ, nhỏ giọng đáp: “Còn sớm mà.”
Qua một lúc không nghe Kiều Dương nói gì nữa, Hà Mật Khuê không nhịn được nhìn trộm, phát hiện anh đang ngẩng đầu nhìn lên trời, cô cũng theo phản xạ nhìn theo.
Khác với cuộc sống hối hả ở thành thị, khác với cảnh vật bị che lấp bởi các tòa cao ốc chọc trời, bầu trời trước mắt Hà Mật Khuê ngay thời điểm này mang sự tự do, những vì sao lớn nhỏ ở xa tít giờ lại có cảm giác rất gần.
Cả hai yên lặng ngồi cạnh nhau ngắm sao, cảm nhận những ngọn gió xuân thổi qua từng đợt.
Khung cảnh tuy đẹp, dẫu vậy nét mặt Kiều Dương sớm đã phủ đầy tâm sự, ý định trong lòng ngập ngừng mãi hồi lâu mới nói ra được: “Em có từng khó chịu khi anh quá bận rộn, không thể chăm sóc cho em không?”
Tầm mắt của Hà Mật Khuê chuyển từ bầu trời trên cao xuống Kiều Dương ở bên cạnh, khoảnh khắc chạm phải ánh mắt mong đợi của anh, trái tim cô lại bắt đầu kháng chủ. Cô hiểu anh đang nhắc đến chuyện gì, thật sự ban đầu cô đã có suy nghĩ dè chừng vì tính chất công việc của anh vừa bận rộn lại vừa có lúc đột ngột.
Nhưng cùng Kiều Dương trải qua thời gian dài, Hà Mật Khuê không rõ từ khi nào đã quen với việc bận rộn của anh, quen với những khi anh vội vã rời đi. Hà Mật Khuê từ nhỏ đã tự lập, đối với cô mà nói, việc có người chăm sóc hay không cũng không quá quan trọng.
Thế nên, nếu hỏi Hà Mật Khuê có chấp nhận một người chăm sóc cho người khác nhiều hơn chăm sóc cho cô như Kiều Dương hay không, thì câu trả lời là có.
Hà Mật Khuê chấp nhận Kiều Dương dành thời gian cho người khác, đổi lại có thể cứu được rất nhiều mạng sống.
Hà Mật Khuê chấp nhận Kiều Dương dành thời gian ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà, đổi lại là sự nhớ mong hóa thành tình cảm sâu đậm.
Đang yên đang lành, bắt gặp Hà Mật Khuê bỗng rơi nước mắt, Kiều Dương sốt ruột hỏi: “Em sao vậy?”
Đến cuối cùng, từ một kẻ không nghĩ đến chuyện tình cảm như Hà Mật Khuê cũng phải mềm yếu vì hai chữ “tình yêu”. Nhưng dám làm dám chịu, cô sẽ không tiếp tục phủ nhận chuyện mình rung động với Kiều Dương. Anh đã đợi câu trả lời của cô rất lâu, trái tim và lý trí của cô cũng đang chờ một đáp án thích đáng.
Hà Mật Khuê dùng tay quệt đi nước mắt, mang tất cả dũng khí để dành bấy lâu ra nhìn thẳng vào mắt Kiều Dương, nghiêm túc đề nghị: “Chúng ta, thử cho nhau một cơ hội đi.”
Kiều Dương ngồi bất động nhìn cô, trên mặt không để lộ ra bất kỳ biểu tình nào, không vui, không buồn, không mong chờ, cũng không ghét bỏ.
Vài giây trôi qua, khi ấn đường Hà Mật Khuê hơi nhíu lại vì mất kiên nhẫn, anh bỗng lôi từ trong cổ áo ra sợi dây chuyền lồng nhẫn vừa loay hoay tìm móc khóa gỡ ra, vừa ngang nhiên nói: “Anh mang theo nhẫn cầu hôn em luôn rồi đây.”
4262-icon-250x250