• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy mặt Hà Mật Khuê ngơ ra không có bất kỳ phản ứng nào, từ Kiều Dương đến bố mẹ anh đều vô thức tập trung ánh nhìn về phía cô chờ đợi.

Đợi mãi vẫn không nghe được câu trả lời từ cô, mẹ Kiều Dương sốt ruột dò hỏi: “Con muốn từ chối?”

“Được ạ?” Hà Mật Khuê lập tức khôi phục lại bộ dạng tỉnh táo, biểu cảm còn mong ngóng hơn cả mẹ anh khi nãy.

Suýt chút bị hớ một phen, mẹ Kiều Dương định hình được câu hỏi của Hà Mật Khuê xong liền vội lắc đầu xua tay: “Không được, không được, hàng trả lại bác không nhận đâu.”

Bố Kiều Dương ngồi cạnh vợ cũng không bỏ qua, nhiệt tình bồi thêm vài lời, nghiêm túc nói với Hà Mật Khuê: “Bây giờ con cứ ra điều kiện, con muốn gì hai bác cũng đáp ứng, miễn sao con lập tức cưới Kiều Dương là được.”

Hà Mật Khuê vừa khó hiểu vừa hoang mang, lại có chút gì đó thương cảm cho Kiều Dương. Anh chỉ mới ba mươi tuổi đầu, chưa gì đã bị bố mẹ thay phiên nhau tìm cách “tống cổ” ra khỏi sổ hộ khẩu. Hóa ra dù anh được sinh trưởng trong gia đình giàu có và quyền lực cũng chẳng sung sướng gì.

Thấy biểu tình của Hà Mật Khuê như đã phần nào bị lung lay, mẹ Kiều Dương nhanh chóng đánh cú áp đảo, nhiệt tình khuyến mãi thêm: “Ngoài yêu cầu con muốn, hai bác còn bảo hành một tháng sau khi hai đứa kết hôn, thế nào?”

Hà Mật Khuê lén đưa mắt nhìn qua Kiều Dương ngồi sát bên cạnh, vẻ mặt anh hoàn toàn bất lực, không thể phản bác, cũng không thể vùng lên đòi lại công bằng. Cô hơi cúi đầu xuống để cười trộm, thương thì thương nhưng buồn cười thì không thể nhịn.

Từ vị trí của Kiều Dương, bắt gặp khóe môi cong lên của Hà Mật Khuê, anh khẽ dùng cánh tay đẩy nhẹ vào tay cô, ý muốn cô mau chóng đưa ra câu trả lời.

Hà Mật Khuê tạm nén cơn cười, ngẩng đầu lên nhìn qua phía bố mẹ Kiều Dương đang tập trung cao độ chờ đợi ra mặt, cô nhẹ nhàng gật đầu đồng ý: “Bọn con sẽ sắp xếp trong thời gian nhanh nhất có thể.”

Phản ứng của bố mẹ Kiều Dương như vừa trút một gánh nặng, nét mặt bất an nhẹ nhõm đi trông thấy.

Sau bữa tối, Kiều Dương và Hà Mật Khuê trở về nhà, ban đầu cả hai định qua đêm ở nhà bố mẹ anh nhưng nhắc đến chuyện kết hôn, chưa cưới lại qua đêm ở nhà chồng tương lai cảm thấy không tiện.

Hơn nữa, Hà Tố Như và Vĩ Hào sau khi bị bắt quả tang cũng đã bỏ chạy về căn hộ của anh chàng cho an toàn, Hà Mật Khuê và Kiều Dương có về cũng không lo bị quấy rầy hay làm phiền đến ai.

Về đến nhà, vừa vào phòng Hà Mật Khuê đã lười biếng leo lên giường, vừa mới bật wifi điện thoại thì thông báo từ mạng xã hội ào ạt gửi đến.

Hà Mật Khuê luống cuống bật dậy tắt wifi, chỉ mới vài giây ngắn ngủi thì số lượng thông báo từ ứng dụng đã lên đến “999+”.

Nghĩ đến “món quà” quá sức tưởng tượng này, cơn giận dành cho Kiều Dương trong lòng Hà Mật Khuê lập tức tăng vọt.

Đúng lúc Hà Mật Khuê đang muốn tìm Kiều Dương tính sổ thì anh đã chủ động vào phòng, phong thái từ tốn đi đến cuối giường, quỳ bò trên đệm di chuyển từ dưới lên, ngay ở phía trên người cô.

Hà Mật Khuê cảnh giác dõi theo động thái của Kiều Dương, chỉ cần nhìn vào biểu cảm tỏ ra quyến rũ của anh, cô cũng biết được suy nghĩ đang hiện lên trong đầu anh.

“Muốn gì? Hôm nay anh chọc giận em bao nhiêu lần, tưởng có chuyện khác em sẽ quên sao? Tối nay anh ra sofa ngủ để tự nghiền ngẫm đi.”

Toàn thân Kiều Dương nằm sấp đè lên người Hà Mật Khuê, nghe cô nói xong anh liền úp mặt vào giữa ngực cô, dùng giọng điệu đáng thương xin xỏ: “Anh lấy thân chuộc tội được không? Anh không muốn ngủ mà không có em đâu.”

Hà Mật Khuê mím môi nhịn cười, vờ đẩy vai anh ra, kiên quyết cự tuyệt: “Không chấp nhận!”

Kiều Dương bỗng trườn người lên, sức nặng của cơ thể anh đè xuống khiến Hà Mật Khuê không nhướng người được nữa phải nằm ngửa ra sau.

Cổ của Hà Mật Khuê bị Kiều Dương vùi mặt vào, cảm giác vừa nhột lại vừa nhạy cảm. Từng làn hơi ấm nóng phả trên da cô, thêm vào đó là cánh môi mềm chạm vào có chủ đích.

Giữa lúc Hà Mật Khuê đang bị cơn mê man dẫn dắt, giọng nói trầm ấm của Kiều Dương khẽ vang lên bên tai tựa như lời thôi miên: “Tối nay anh chuộc tội, mai em lại giận tiếp, được không?”

Ranh giới giữa thức tỉnh và bị mê hoặc vô cùng mong manh, giây phút Kiều Dương còn khẳng định Hà Mật Khuê bị anh làm cho tâm trí đảo điên vì mùi vị tình ái thì cô bỗng nắm lấy tai anh nhéo mạnh.

“Anh ngứa đòn rồi phải không? Dám dùng trò lưu manh này để trốn tội?”

Kiều Dương đau đến nhăn nhó mặt mũi, vội áp tay vào tay đang nhéo của Hà Mật Khuê, nhưng lại không có can đảm gỡ tay cô ra khỏi tai mình.

Anh không cam tâm chịu đau, bày ra bộ dạng ấm ức trách móc: “Bố mẹ không xem anh ra gì, ngay cả em cũng ức hiếp anh.”

“Vậy anh xem lại cách ăn ở của mình đi!” Hà Mật Khuê bình thản đáp, còn cố tình co đầu gối đá vào chân anh đang đè phía trên.

Nét mặt của Kiều Dương thoáng lên tia ranh ma, bất ngờ rụt tay luồng vào dưới áo của Hà Mật Khuê.

Một tay của Hà Mật Khuê bị Kiều Dương nắm lại, khi bị anh giở trò phải vội buông tay đang nhéo tai anh ra để chặn bàn tay không chút tử tế kia.

Chỉ là Hà Mật Khuê không đoán được động tác của Kiều Dương nhanh gọn đến mức nào. Ngay khi cô vừa đưa tay đến định ngăn lại, anh lập tức nắm tay cô đè xuống đệm.

Kiều Dương dễ dàng cầm giữ hai cổ tay của Hà Mật Khuê bằng một tay, bàn tay còn lại trượt trên da thịt dưới áo cô, nụ hôn nóng bỏng kiêu ngạo rơi xuống môi hé mở chưa kịp kháng cự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK