“Ấy quên, tôi lỡ lời rồi.” Kiều Dương giả vờ vô tội giơ tay lên che miệng, nhìn gương mặt mếu máo sắp khóc đến nơi của Hà Mật Khuê ở phía đối diện, anh không nhịn được bật cười: “Tôi không kể ai nghe đâu.”
“A... Anh...” Hà Mật Khuê khóc không ra nước mắt ngồi sụp xuống đất ôm đầu trong hối hận.
Trước khi Kiều Dương nói ra chuyện này, Hà Mật Khuê vẫn ngây ngô nghĩ rằng Vĩ Hào nói lại cho anh biết. Không ngờ đúng là người tính không bằng trời tính, lần đầu cô đi làm chuyện xấu lại bị chính nạn nhân nắm hết tội lỗi.
Kiều Dương cười cười bước đến gần chỗ Hà Mật Khuê, giơ tay vỗ lên đầu cô an ủi, nghiêm túc chỉnh đốn tư tưởng vẫn không quên gửi gắm hàm ý trêu ghẹo: “Thật tội nghiệp, nhưng đã làm chuyện xấu, có thành tâm thì cũng không được Trời Phật che chở đâu.”
Mặt mũi Hà Mật Khuê bỗng chốc đỏ bừng, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào hố để chui xuống. Kiều Dương tươi cười đứng dậy, nắm tay kéo Hà Mật Khuê ngồi lên giường, quay lại tủ quần áo lấy một bộ đồ khác để cô thay ra, sau đó mới vào nhà tắm.
Hiếm khi có cơ hội ở riêng trong quãng thời gian đủ lâu, Kiều Dương và Hà Mật Khuê cùng nằm trên giường, lắng nghe đối phương tâm sự chuyện tình cảm. Hà Mật Khuê vì ảnh hưởng hôn nhân của bố mẹ tan vỡ mà không thích yêu đương, Kiều Dương lại vì theo đuổi ước mơ trở thành bác sĩ cứu người nên cũng chẳng nghĩ đến hẹn hò.
Vẫn là câu cũ “người tính không bằng trời tính”, từ hai con người không nghĩ đến chuyện yêu đương lại đến với nhau. Mộng mơ gọi là duyên phận, thực tế gọi là gặp được người có mục đích chung nên lợi dụng lẫn nhau.
Chỉ cần nghe qua một vài lời Hà Mật Khuê nói, Kiều Dương đã dễ dàng nhận ra vì cô từng là một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu của bố mẹ. Vì thế cô muốn có một đứa con cho riêng mình, không chỉ có người an ủi khi về già, mà còn là người để cô dùng tất cả tình cảm dành cho con, cũng xem như bù đắp tuổi thơ của cô.
Đồng thời, Kiều Dương lại càng hiểu vì sao Hà Mật Khuê lại đồng ý kết hôn dù không cần chồng, đơn giản vì cô cũng sợ rằng con mình sẽ thiếu đi tình thương của bố.
Sinh ra trong gia đình quyền thế, Kiều Dương mang trên vai rất nhiều trách nhiệm, nhưng anh vẫn may mắn hơn Hà Mật Khuê khi có bố mẹ yêu thương. Bất chợt, Kiều Dương lại nghĩ đến bản thân đã ích kỷ khi bắt Hà Mật Khuê lấy người cô không yêu, lại còn phải làm mẹ làm dâu. Hiện tại có thể vui vẻ chấp nhận, chưa chắc về lâu dài đã là chuyện hay.
Nghĩ ngợi kỹ lưỡng một hồi lâu, Kiều Dương có đáp án cho câu hỏi của chính mình mới cất tiếng hỏi Hà Mật Khuê: “Nếu đã nghiêm túc để cuộc hôn nhân giữa chúng ta diễn ra, có phải chúng ta cũng nên thử yêu nhau không?”
Hà Mật Khuê ngạc nhiên ngẩn người, cuộc đời cô vốn bằng phẳng, kể từ khi gặp Kiều Dương liền nhấp nhô, chuyện tốt cũng đến dồn dập khiến cô nhiều lúc rơi vào mơ hồ.
Hôn nhân có thể là giả nhưng cảm xúc là thật, Hà Mật Khuê ý thức được cô đối với Kiều Dương là ngưỡng mộ và tôn sùng, chuyện yêu đương đó cô quả thật không dám mơ tưởng đến.
Kiều Dương bất chợt nhướng người qua Hà Mật Khuê, nhẹ nhàng đặt môi lên môi cô. Đêm đầu tiên vụng về, ngay cả một nụ hôn cũng không có, cảm giác lớn nhất khi ấy là sợ hãi và lo lắng.
Còn hiện giờ, là tự nguyện, hồi hộp và mong đợi.
Hơn tám giờ sáng, điện thoại Kiều Dương đổ chuông từ cuộc gọi ở bệnh viện. Nghe máy xong anh vội vàng xuống giường thay quần áo, động tác có hơi mạnh mẽ vô tình đánh thức Hà Mật Khuê đang ngủ say bên cạnh.
Trong lúc Hà Mật Khuê còn chưa tỉnh táo, Kiều Dương bỗng rút ra từ ví tiền ra một chiếc thẻ tín dụng màu trắng đặt lên mặt tủ đầu giường, vội dặn dò: “Em giữ dùng đi, tôi sẽ gọi cho em sau.”
Dứt lời bóng dáng Kiều Dương đã khuất sau cánh cửa, đầu óc mơ màng của Hà Mật Khuê tỉnh hẳn ra, giữa ngực dâng lên cơn chua xót.
Hà Mật Khuê đã nghĩ trải qua một đêm ngọt ngào, tình cảm giữa cô và Kiều Dương sẽ có cơ hội từ từ tiến lên một bậc mới. Nhưng hoá ra chỉ có cô nghĩ nhiều, đàn ông thoả mãn được bản thân, thứ họ dùng để thể hiện trách nhiệm cũng chỉ là tiền.
Những thiện cảm Hà Mật Khuê dành cho Kiều Dương dần vơi đi bớt, giá như anh đừng để thẻ lại và nói câu nói kia với cô, cô chắc chắn sẽ thông cảm và hiểu cho công việc bận rộn của anh.
Đáng tiếc, thứ càng mong đợi lại càng khiến người ta thất vọng.
Đến chín giờ Hà Mật Khuê về đến nhà, cô em họ Hà Tố Như vừa thấy cô bước vào cửa chính đã chật lưỡi cảm thán, thậm chí còn nở nụ cười sâu xa.
“Nghe Vĩ Hào nói tối qua xong ca phẫu thuật bác sĩ Kiều liền về nhà, xem ra mối quan hệ giữa chị với anh ấy đang tiến triển rất tốt nhỉ?”
Hà Mật Khuê không đáp, vứt túi lên bàn xong liền nằm dài trên sofa.
Thấy dáng vẻ chán đời của Hà Mật Khuê, Hà Tố Như vừa ôm tô salad ăn, vừa ngồi xuống cạnh chân cô, tiếp tục lải nhải: “Không cần Vĩ Hào nói em cũng biết. Tối qua trực ở bệnh viện, chính mắt em nhìn thấy bác sĩ Kiều vội vội vàng vàng lái xe về là hiểu rồi.”
Mặc cho Hà Tố Như đang nhiệt tình nói tốt, Hà Mật Khuê vẫn nhắm nghiền mắt không hé môi nói nửa lời.
Nhận ra thái độ khác thường của Hà Mật Khuê, Hà Tố Như thu lại bộ dạng cao hứng, hạ tông giọng thăm dò: “Chị, chị sao vậy? Không phải hôm qua chị theo bác sĩ Kiều về ra mắt gia đình anh ấy sao? Có chuyện gì rồi à?”
Hà Mật Khuê chầm chậm mở mắt, cô ngồi lên nhìn thẳng vào Hà Tố Như, ngập ngừng một hồi vẫn không nói ra được.
“Không có gì.” Hà Mật Khuê uể oải lắc đầu, đứng dậy cầm túi về phòng, bỏ lại Hà Tố Như ngơ ngác dõi mắt theo.