Khung cảnh trong phòng khiến người ta liên tưởng tới một gia đình nhỏ hạnh phúc, hai người con gái không tính là "thân thuộc" vây quanh một đứa nhỏ. Một người thì sắp xếp lại chăn gối, một người thì thay đồ cho đứa nhỏ. Cả người tuy không ai nói chuyện với nhau câu nào nhưng động tác lại rất ăn ý, tự nhiên hài hòa đến mỹ cảm.
Khung cảnh hạnh phúc ngắn ngủi ấy đột nhiên bị một trận ho kịch liệt kèm theo một loạt tiếng hít thở gấp khiến người ta phải lo lắng phá vỡ. Kiều Thanh Vũ ngẩng đầu lên thấy Mạc Ngạn cũng đang nhìn nàng với vẻ mặt lo lắng, nàng liền quang gối sang một bên chạy sang căn phòng phát ra âm thanh ho khan kia.
Không biết có phải là do Đồng Đồng lúc nãy đã ngủ được một giấc rồi hay không mà giờ con bé chỉ nằm ngoan trên giường không có chút gì gọi là muốn ngủ nữa. Mạc Ngạn chưa bao giờ ru trẻ con ngủ nên cô không biết phải làm sao, cuối cùng cô kể chuyện xưa lúc ở trong quân đội cho Đồng Đồng nghe, sau một hồi thao thao bất tuyệt cô quay sang thấy con bé đã ngủ từ bao giờ. Mạc Ngạn nhìn Đồng Đồng đang ngủ say, nghĩ con bé cả ngày hôm nay hẳn là còn mệt còn hơn cả cô lúc phải tập luyện trong quân đội vào giờ ngọ nữa....
Mạc Ngạn bất đắc dĩ cười khổ, cô tưởng tượng không biết Kiều Thanh Vũ ru Đồng Đồng ngủ như thế nào Kể chuyện xưa, hát nhạc thiếu nhi hoặc làm xiếc hiển nhiên không phải là phong cách của nàng rồi......
Mạc Ngạn đứng lên, nhìn Đồng Đồng một chút, trong lòng cảm thấy bội phục Kiều Thanh Vũ, trong nhà phải nuôi và chăm sóc một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện cùng một người cha bị bệnh nặng, nàng một thân một mình có phải rất khổ cực không Mà nàng còn làm việc không phân biệt ngày đêm đến nỗi lúc nào cũng thấy nàng mệt mỏi. Mạc Ngạn nghĩ như vậy sau lại quan sát cách bố trí bên trong nhà,cảm thấy không có bóng dáng của đàn ông ở đây....
Mạc Ngạn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại lui ra ngoài, cô vừa quay mặt ra ngoài thì thấy Kiều Thanh Vũ với vẻ mặt mệt mỏi cũng đang từ phòng đối diện đi ra, hai người mặt đối mặt, cười cười đi tới cùng đi tới phòng khách.
"Cha cô sao rồi?" Mạc Ngạn ngồi xuống ghế sofa nhìn Kiều Thanh Vũ đang mở cửa tủ lạnh lấy nước hỏi.
"Đang ngủ." Kiều Thanh Vũ lấy trong tủ lạnh hai chai nước, đi tới chỗ sofa đưa cho Mạc Ngạn một chai rồi ngồi xuống bên cạnh cô. "Đồng Đồng ngủ?"
"Ân, vừa mới ngủ."
"Hôm nay thực sự rất cám ơn cô."
"Kiều đội trưởng, sao cha cô lại xuất viện vậy?" Mạc Ngạn khó hiểu nhìn Kiều Thanh Vũ hỏi, cô vẫn không thể nghĩ ra lí do nào, ông ấy vừa tỉnh lại sau khi hôn mê không phải là nên ở lại để quan sát thêm sao
Kiều Thanh Vũ không vội, uống một ngụm nước, quay đầu liếc nhìn Mạc Ngạn một cái nói:"Ông ấy không muốn nằm viện, tôi khuyên không được."
"Tại sao lại không muốn nằm viện? Không phải bác sĩ không phải đã nói ông ấy cần nhập viện để được hảo hảo điều trị sao....." Mạc Ngạn nghe Kiều Thanh Vũ nói vậy liền phản ứng lại. Một người bệnh nặng như vậy mà không chịu nhập viện thì ngoài việc kinh tế khó khăn thật sự không còn gì khác.
Kiều Thanh Vũ không trả lời câu hỏi của Mạc Ngạn, nàng vừa cởi giày vừa nói:"Cũng không còn sớm nữa, cả ngày đã làm phiền cô nhiều rồi, sớm quay về nghỉ ngơi đi."
"Tôi......." Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ lại bắt đầu đuổi mình về, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, trong lòng nghĩ nữ nhân này thật là lạnh lùng mà.
Mạc Ngạn ngồi dịch sang một chút để Kiều Thanh Vũ có thể nằm thoải mái một chút, sau đó nói:"Kiều đội trưởng, tôi 15 tuổi đã nhập ngũ, tính đến nay cũng đã hơn mười cái xuân rồi, ở trong quân đội phải đi qua nam xông qua bắc, đồng đội thân thiết không tính là nhiều nên không có ai để cùng nói chuyện......" Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ đang chăm chú nghe mình tâm sự, cô ngồi thẳng lưng tiếp tục kể:"Ở Dạ Thành tôi cũng không có mấy bằng hữu tốt nên mỗi ngày chỉ thui thủi một mình. Thật sự rất nhàm chán và tủi thân a."
Kiều Thanh Vũ càng nghe mấy lời nói về sau của Mạc Ngạn thì mặt nàng càng nhăn, cô là đang không muốn về sao Nàng đương nhiên là hiểu ngụ ý trong lời nói của cô rồi.
Quả nhiên Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ nhăn mặt thì phá lên cười, nói:"Tôi chỉ là cảm thấy tôi cùng nhà cô rất có "Gia cử hữu duyên", đi ngoài đường cũng có thể gặp nhau." Cô vừa nói chuyện vừa gật đầu :"Thật sự là có duyên với cha cô, với Đồng Đồng, còn có với cô nữa..."
"Cho nên, cô không tính về chứ gì?" Kiều Thanh Vũ có thể coi như đã lĩnh giáo qua kiểu nói ẩn ý của cô rồi nên nàng hỏi thẳng cô. Đồng thời đem chân để lên sofa tìm tư thế nằm cho thoải mái rồi gối tay nằm xuống.
Mạc Ngạn đảo mắt nhìn xung quanh, cười ngây ngô gật gật đầu, nói:"Tôi biết cô hôm nay nhất định là không ngủ được nên muốn ở lại tâm sự cùng cô."
Kiều Thanh Vũ cong khóe môi, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nàng thật sự cảm tạ người đồng sự mới Mạc Ngạn này. Tuy tiếp xúc chưa lâu nhưng cô đã đem chuyện ngày xưa ra tâm sự với người lạ như nàng, khiến nàng có cái nhìn khác về cô. Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn một hồi lâu, đột nhiên trong đầu vang lên câu nói mà cô nói với nàng lúc nàng thăm cô ở bệnh viện:"Tôi không có bạn trai, bởi vì.....Tôi thích con gái."
"Kiều đội trưởng, ngày mai tôi có thể quay lại đơn vị để làm việc không?" Mạc Ngạn lên tiếng kéo Kiều Thanh Vũ thoát khỏi suy nghĩ của nàng.
Kiều Thanh Vũ có chút xấu hổ sờ sờ mũi, ngẩng đầu nói:"Vết thương của cô đỡ hơn rồi sao?"
Mạc Ngạn khoát tay nói:"Kì thật vết thương nhỏ này không nặng đến nỗi như cô nghĩ đâu, dù sao trước đây tôi cũng là một quân nhân lăn lộn trên chiến trường với lại tôi muốn quay lại làm việc cùng cô và mọi người. Nghỉ phép lâu như vậy chắc chả người nhớ tôi là ai mất."
Kiều Thanh Vũ nghe lí do của Mạc Ngạn, nhịn không được cười thành tiếng, chỉnh lại lời nói của cô :"Nhưng hiện tại cô là một cảnh sát."
........
Đêm nay Mạc NGạn nói rất nhiều, cô kể lại lúc mình còn ở trong quân đội. Đây là lần đầu tiên Mạc Ngạn có hứng thú kể chuyện xưa cho một người khác nghe. Kiều Thanh Vũ nằm thả lỏng trên sofa nghe Mạc Ngạn nói, nàng biết môi trường trong quân đội và môi trường ở đại học khác nhau một trời một vực, cái loại ngăn cách giữa hai thế giới khác nhau hấp dẫn nàng.
Do quá mệt mỏi kết hợp với lời kể của Mạc Ngạn nghe như một bản nhạc cứ du dương bên tai Kiều Thanh Vũ làm nàng dần chìm vào giấc ngủ. Mạc Ngạn đang kể thì nghe thấy tiếng thở đều đều của người đang nằm bên cạnh, nhìn khuôn mặt nàng ngủ say, cô mỉm cười. Mạc Ngạn thật sự bất ngờ khi bản thân có thể nói nhiều như vậy, hơn nữa còn là với một người mới quen biết chưa tính là lâu.
Mạc Ngạn đứng lên, duỗi người, thuận tay với lấy chiếc áo khoác của mình treo trên giá đỡ, chắc cô cũng nên đi thôi. Cả nhà ba người đều đang ngủ say, nếu cô không đi thì là đúng là mặt dày mày dạn.
Mạc Ngạn rời phòng khách đi tới đẩy cửa phòng Kiều Thanh Vũ, căn phòng chỉ còn ánh đèn chiếu sáng, trên giường Đồng Đồng đang ngủ rất say. Mạc Ngạn thấy cô bé như vậy liền yên tâm rời đi.
Một cái cửa sổ trong nhà chưa được đóng lại nên gió đêm cứ thế mang khí lạnh vào nhà, Mạc Ngạn bất giác rùng mình một cái, ánh mắt tự nhiên nhìn sang chỗ sofa. Kiều Thanh Vũ có lẽ cũng cảm thấy lạnh nên nàng cũng cuộn tròn người lại trên ghế.
Mạc Ngạn đóng cửa lại, nhẹ nhàng tiêu sái đi tới chỗ sofa. Cô vươn tay nhưng cánh tay lại lơ lửng giữa không trung, cô đang đắn đo không biết có nên đánh thức nàng dậy không
Kiều Thanh Vũ đang ngủ bỗng xoay người, mơ màng mở mắt hỏi người trước mặt:"Tôi ngủ quên sao?"
Mạc Ngạn bị âm thanh bất thình lình vang lên của nàng làm cho hoảng sợ, cô nhanh chóng hạ tay xuống, ngồi xổm trước mặt Kiều Thanh Vũ nói:"Đã khuya rồi, mau về phòng ngủ đi, ở ngoài này lạnh lắm."
Kiều Thanh Vũ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, thấy trời chỉ còn lại mộ màu đen u ám, nàng không biết mình đã ngủ bao lâu rồi chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng khó chịu. Mấy ngày nay làm việc ở sở cảnh sát không được ngủ một đêm nào làm nàng rất mệt mỏi đến nỗi ở sofa cũng có thể ngủ được. Kiều Thanh Vũ ngồi dậy, nhìn trời bên ngoài lại nhìn Mạc Ngạn nói:"Đã trễ rồi, nếu cô không chê thì cứ ngủ tạm trên sofa đi."
"Không cần đâu, tôi muốn về nhà." Nói xong cô đưa tay ra trước mặt Kiều Thanh Vũ khiến nàng sửng sốt một chút, do dự bắt tay với cô một cái.
Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ bắt tay mình liền dùng lực kéo nàng đứng dậy khỏi sofa, nằm tay dắt nàng đến phòng ngủ.
"Hảo hảo ngủ một giấc đi, ngày mai còn phải đi làm nữa." Mạc Ngạn đứng trước cửa phòng nhẹ giọng nói.
"Ân, cô cũng mau về đi." Kiều Thanh Vũ cúi đầu, nàng cảm thấy hơi mất tự nhiên nên rút tay lại gật gật đầu nói.
Mạc Ngạn không chú ý tới động tác nhỏ của Kiều Thanh Vũ, nàng suy nghĩ cái gì đó sau nói:"Tôi thấy nhà cô khá xa chỗ làm, vậy mỗi ngày cô đi tới sở cảnh sát như thế nào?"
"Ân ?" Kiều Thanh Vũ không nghĩ Mạc Ngạn lại đột nhiên hỏi mình vấn đề này, chần chừ vài giây nói:"Đi xe bus, đôi khi đi bằng xe cảnh sát."
"Hay như vầy đi, tôi có thói quen dậy sớm nên về sau tôi sẽ tới đón cô đi làm."
Kiều Thanh Vũ có lẽ do mới ngủ dậy nên không theo kịp chuyện mà Mạc Ngạn đang nói, nàng định từ chối thì Mạc Ngạn đã cắt ngang:"Quyết định vậy ha, sáng mai tôi chờ cô ở dưới lầu. Không còn sớm nữa, cô mau đi ngủ đi kẻo làm hai người kia thức giấc." Vừa dứt lời Mạc Ngạn liền mở cửa phòng nhẹ nhàng đẩy nàng vào bên trong rồi đóng cửa lại rời đi.
Danh Sách Chương: