• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Mau quay đầu xe, nhanh chóng đuổi theo cô ấy."
Đông Húc thấy sắc mặt  nghiêm trọng của Kiều Thanh Vũ cũng không dám chần chừ, đảo tay lái quay đầu đuổi theo xe của Mạc Ngạn.
Thấy chiếc xe của Mạc Ngạn đi ngày càng nhanh, Kiều Thanh Vũ không khỏi nhíu mày, xe ô tô loại này không thể theo kịp tốc độ của xe moto. Nàng nhìn xung quanh, ngoài  xe nàng cùng chiếc xe theo hỗ trợ phía sau, chắc Mạc Ngạn vẫn chưa phát hiện ra có người đang bám theo.
Sắp vào tới thành phố e là sẽ càng khó đuổi theo hơn. Kiều Thanh Vũ không để tâm đến chuyện có đuổi kịp hay không, nàng chỉ muốn biết người ngồi sau Mạc Ngạn là ai? Lúc nãy Mạc Ngạn vội vàng rời đi, nàng liền cảm thấy có chuyện không ổn, hơn nữa trong điện thoại vang lên một loạt tiếng súng. Chắc chắn người ngồi sau Mạc Ngạn có liên quan tới vụ xả súng kia. Nếu Mạc Ngạn tự ý mang người rời khỏi hiện trường, nếu bị cảnh sát điều tra ra, chắc chắn sẽ bị kỉ luật nặng, đó là điều mà nàng không muốn.
Nghĩ như vậy, Kiều Thanh Vũ cầm lấy bộ đàm kết nối với xe hô to:"Xe máy phía trước, tôi là cảnh sát,mau dừng xe để kiểm tra."
Kiều Thanh Vũ lặp lại hai lần nhưng đối phương vẫn không có phản ứng gì. Đường không có nhiều xe, bốn chiếc xe đều chạy rất nhanh, Đống Húc trong lòng không ngừng oán giận. Mạc Ngạn này không chỉ võ công cao cường mà còn tài lái xe điệu nghệ như vậy.
"Mạc.........Đằng sau có cảnh sát đuổi theo." Tiểu Võ Tử quay đầu nhìn thấy có vài chiếc xe đang đuổi theo sau, khẩn trương nói.
"Tôi biết." Mạc Ngạn vẫn giữ nguyên tốc độ, cô đương nhiên nghe thấy giọng nói của Kiều Thanh Vũ. Nhưng cũng không còn cách nào khác, phía trước hình như có một con hẻm nhỏ, chỉ cần đi vào đó liền có thể cắt đuôi bọn họ.
Tiểu Võ Tử thấy Mạc Ngạn định cắt đuôi cảnh sát, liền móc súng ra, vặn chốt an toàn hướng mấy chiếc  xe cảnh sát định nổ súng.
Mạc Ngạn thấy hành động của Tiểu Võ Tử, hét lên:"Cậu điên rồi."
Mạc Ngạn phanh xe gấp làm Tiểu Võ Tử suýt ngã xuống xe. Mạc Ngạn lớn tiếng hét vào mặt Tiểu Võ Tử:"Mau cất súng đi, dám bắn cảnh sát, không lẽ cậu không muốn sống nữa hả"
"Bọn họ đuổi theo mãi cũng khôn phải biện pháp hay, có gì nói sau đi, tôi không thể bị cảnh sát bắt lúc này được." Tiểu Võ Tử bị mất bình tĩnh, to tiếng nói lại, lâu lâu lại quay lại nhìn xe mấy chiếc xe cảnh sát.
Nghe Tiểu Võ Tử nói, Mạc Ngạn trong lòng thất kinh, chuyện gì bức cậu ta thành như vậy? Thời gian qua cậu ta đã trải qua chuyện gì? Sao từ một người chính trực, điềm tĩnh lại biến thành một người dễ bị kích động như vậy?
Mạc Ngạn lạnh lùng  cảnh cáo:"Lâm Võ, cậu mau bình tĩnh lại cho tôi, nghĩ cái gì cũng không được làm." Lâm Võ tuy là bằng hữu của mình nhưng cô tuyệt đối không để bất cứ người nào làm người mình yêu bị thương , dù hắn là ai cũng không được.
Cách đó không xa quả nhiên có một cái hẻm nhỏ, Mạc Ngạn tăng tốc rẽ vào bên trong. Khi còn chưa tới 100m nữa là cắt được đuôi rồi thì một câu nói ngắn gọn mang đầy tính đe dọa lạnh lùng vang lên:"Mạc Ngạn, cô mau dừng xe lại cho tôi."
Mạc Ngạc không tự giác khẽ run lên, cô nhìn con hẻm còn một chút nữa là tới rồi, cô thả tay ga chạy chậm lại, cởi mũ bảo hiểm ra, gió làm tóc cô hơi rối, cô la lớn:"Phía trước có một con hẻm, cậu cứ tiếp tục chạy xe vào đó đi, lát nữa tôi sẽ  liên hệ với cậu."
"Được." Lâm Võ giữ tay lái, giúp Mạc Ngạn đứng lên yên xe.
"Kiều đội trưởng, bọn họ đang làm gì vậy?" Đông Húc nhìn hành động kì quặc của hai người trước mặt, khó hiểu hỏi.
"Có thể lái xe nhanh hơn nữa được không?" Kiều Thanh Vũ cũng nhìn hai  người kia, hỏi ngược lại.
Phía trước là một con hẻm nhỏ, nếu hai người chạy vào đó thì các nàng sẽ thật sự bị cắt đuôi.
Xe máy trước mặt vẫn không có dấu hiệu giảm tốc. Hai người Mạc Ngạn phối hợp với nhau vô cùng ăn ý. Mạc Ngạn cầm tay lái, hai chân đứng lên lên bình xăng phía trước, Lâm Võ cúi người xuống cho Mạc Ngạn bước qua đầu. Lúc xe máy đã đến lúc rẽ vào hẻm thì Mạc Ngạn buông tay, Lâm Võ nhanh chóng bắt lấy tay lái rẽ vào. Mạc Ngạn sau khi buông tay liền nhảy ra khỏi xe, lộn nhào một vòng tiếp đất an toàn, đứng lên.


Mạc Ngạn thấy Tiểu Võ Tử đã an toàn chạy thoát, cảm thấy nhẹ nhõm. Đưa tay phủi bụi, đi đến trước mặt xe của Kiều Thanh Vũ vừa mới dừng lại.
 Cửa ở vị trí phó lại bị mở ra, Kiều Thanh Vũ bước xuống xe, đi đến trước mặt Mạc Ngạn, lạnh lùng nhìn cô.
"Kiều đội trưởng." Mạc Ngạn vừa thấy Kiều Thanh Vũ liền như mất hết dũng khí, cẩn thận gọi tên nàng.
Kiều Thanh Vũ vẫn nhìn chằm chằm Mạc Ngạn sắc mặt không chút biểu cảm, không lên tiếng, trông nàng thực đang rất tức giận. Vài giây sau, Kiều Thanh Vũ nhìn con hẻm nhỏ trước mặt, lạnh lùng bảo Đông Húc:"Đem cô ấy về sở lấy lời khai." Không thèm liếc mắt tới Mạc Ngạn, Kiều Thanh Vũ xoay lưng đi vào trong xe.
Mạc Ngan nhíu mày, Kiều Thanh Vũ đang muốn bắt mình sao ?Cô chạy nhanh đuổi theo nàng, chặn cửa không cho nàng lên xe.
Đồng Húc đứng một bên nãy giờ, thấy Mạc Ngạn chạy tới bên cạnh Kiều Thanh Vũ, vọi lấy còng tay ra rồi lại do dự không như thế nào.
Mạc Ngạn trừng mắt nhìn Đông Húc, quay sang cười với Kiều Thanh Vũ:"Kiều đội trưởng, em nghe tôi giải thích." 
Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn cười, cảm thấy bản thân lo lắng vô ích.
"Cô không cần giải thích, muốn gì thì về đồn nói." Kiều Thanh Vũ lạnh lùng nói, cả người phát ra âm khí lạnh lẽo. Nói xong liền mở cửa ngồi vào trong xe.
Mạc Ngạn sững sỡ, nụ cười dần cứng lại, trong đầu không ngừng nghĩ ra lí do, nhưng đối mặt với nữ thần băng lãnh, cô làm sao đối phó được đây?
Đông Húc thấy Mạc Ngạn mặt trắng bệch, đi tới khuých vào cánh tay cô một cái.Mạc Ngạn lấy lại tinh thần, lạnh lùng nhìn Đông Húc.
"Cô đừng có trừng mắt nhìn tôi như vậy." Đông Húc thấy Mạc Ngạn gặp nan, đắc ý thưởng thức.
Mạc Ngạn trừng mắt nhìn Đông Húc, cậu thử đeo còng vào tay tôi xem, tôi sẽ xử đẹp cậu.
Đông Húc nhìn thấy mà cười lớn, đi tới trước mặt Mạc Ngạn, nhỏ giọng nói:"Tôi nói cô nghe, Kiều đội trưởng của chúng ta còn trẻ nhưng rất nguyên tắc, chuyện tốt hôm nay của cô xem ra lành ít dữ nhiều." 
Mạc Ngạn mặc kệ câu nói mỉa mai của Đông Húc, xoa người bước lên xe.
Đông Húc chạy đuổi theo Mạc NGạn, đụng cánh tay cô,nói:"Cô trở về mau đem mọi chuyện khai báo rõ ràng cho Kiều đội trưởng. Tôi nói cho cô biết, dù cô là ai nhưng một khi đã dính tới vụ án, chắc chắn sẽ bị kỉ luật không nhẹ đâu. Cũng đừng cùng Kiều đội trưởng tranh luận, cô nên biết nếu cô ấy muốn bắt cô thì hiện tại đứng trước mặt cô không phải là hai người bọn tôi đâu." Vừa nói còn đặt tay lên vai Mạc Ngạn, nói tiếp:"Nếu không phải vì lo lắng cho cô, Kiều đội trưởng chắc chắn sẽ không bỏ hiện trường để đuổi theo cô đâu."
Mạc Ngạn nhìn Đông Húc vào trong xe, suy nghĩ lời khuyên của hắn. Cô cảm thấy chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng nhưng Kiều Thanh Vũ lại lo lắng đuổi theo cô như vậy, chắc chắn cô đã có một chút thân hận trong lòng nàng rồi. Nhưng cô vẫn không hiểu Tiểu Võ Tử vì sao lại dính vào vụ xả súng kia, nếu tí nữa bị hỏi, cô biết trả lời làm sao
Mạc Ngạn ngồi ghế sau không nói gì, trong đầu không ngừng lo lắng cho Tiểu Võ Tử đang bị thương ở vai. Chắc anh ta không dám tới bệnh viện điều trị, nếu không sớm lấy mảnh đạn ra sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Đông Húc theo chỉ thị của Kiều Thanh Vũ lái xe tới hiện trường xả súng, lúc này cả đội đã điều tra xong. Kiều Thanh Vũ không cho Mạc Ngạn ra ngoài, chỉ để Đông Húc Xuống xe cùng nàng.
"Kiều đội trưởng." Vài cảnh sát chạy tới chỗ Kiều Thanh Vũ.
Kiều Thanh Vũ gật đầu:"Tình hình thế nào?"
"Chúng tôi đã tìm khắp khu nhà xưởng cũ nhưng không phát hiện một bóng người nào." Một người đứng bên cạnh Kiều Thanh Vũ lên tiếng, hắn chỉ vào một nhà xưởng cách đó không xa, lại nói:"Bên trong bụi bám rất dày, rất nhiều dẫu chân để lại ở đó, chúng tôi đang lấy mẫu về điều tra. Ở trên tầng ba phát hiện một vài viên đạn cũng một ít máu, bước đầu xác định là đạn của súng lục, vết máu cũng đã được mang đi xét nghiệm, đang đợi kết quả của bên pháp y."
Nghe thấy có vết máu, Kiều Thanh Vũ nhăn mày, ngẩng đầu nhìn khu nhà xưởng cũ.
"Lúc chúng tôi tới đã không thấy ai, hiên trường lại rộng nên muốn phải bố trí thêm lực lượng mở rộng phạm vi tìm kiếm." Kiều Thanh Vũ cũng vài cảnh sát đi tới chỗ hiện trường.
Kiều Thanh Vũ gật đầu đồng ý đề xuất của vài cảnh sát, đi vào quan sát chung quanh, xem ra lại sắp bận rộn nữa rồi.















Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK