• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trầm Quỳnh lái xe vào trong sở cảnh sát tùy tiện tìm một chỗ đỗ xe.
Mạc Ngạn xuống xe trước, nhìn Trầm Quỳnh:"Cô tự  lên đi, tôi chỉ tới đây lấy xe." Nói xong đi tới chỗ xe mình đang đỗ.
Trầm Quỳnh ngạc nhiên hỏi:"Cô không đi làm sao?"
"Không." Mạc Ngạn thản nhiên nói cũng không giải thích gì chỉ nhìn Trầm Quỳnh cười cười.
"Này." TRầm Quỳnh hô to chạy tới chỗ Mạc Ngạn giữ tay cô lại:"Làm sao vậy? Nhìn cô có vẻ không vui?"
"Không sao hết." Mạc Ngạn cúi xuống nhìn tay bị giữ cũng không giãy ra.
"Nhạt nhẽo." Trầm Quỳnh bĩu môi lắc lắc tay Mạc Ngạn, giọng nói nhẹ nhàng như nước:"Tối mai đi ăn cơm với tôi được không?"
"Để nói sau đi." Mạc Ngạn không muốn ở đây lâu hơn nữa, rút tay lại tạm biệt TRầm Quỳnh rồi lên xe.
Khởi động xe định quay đầu thì thấy Kiều Thanh Vũ đang đứng trước bậc thang cùng một người đàn ông, nàng cũng nhìn sang chỗ cô nhưng lại rất nhanh quay đầu đi chỗ khác.
TRầm Quỳnh cũng nhìn thấy Kiều Thanh Vũ, oán trách trừng mắt với Mạc Ngạn, xoay người đi tới chỗ nàng để lại cô.
Mạc Ngạn thu hồi ánh mắt bi thương lại lái xe rời đi.
"Cô có hẹn với bạn tôi không làm phiền nữa, hi vọng buổi tối có thể vinh dự  đựơc cô gọi điện ." Mạc Ngạn lúc lái xe đi ngang ba người liền nghe loáng thoáng lời nói của người đàn ông kia, cô cau mày, đạp chân ga nhanh chóng rời khỏi đó.
TRầm Quỳnh đi tới bên cạnh Kiều Thanh Vũ cùng nàng nhìn xe Mạc Ngạn rời đi, nhẹ giọng nói:"A Vũ, tiểu Mạc Mạc hình như không vui."
Kiều Thanh Vũ không nhìn theo bóng xe nữa, nhìn Trầm Quỳnh cười :"Sao hôm nay lại rảnh tới thăm mình."
"Nhớ cậu, mấy ngày nay bị mấy người ở bệnh viện tra tấn vật lên vật xuống như con điên, mình phải trốn đi."
Kiều Thanh Vũ oán giận nhìn bạn thân, nói:"Bên ngoài lạnh lắm vào văn phòng nói chuyện."
TRầm Quỳnh gật đầu, vẫn chưa muốn rời mắt khỏi cổng, đi theo Kiều Thanh Vũ vào trong.
Mạc Ngạn trực tiếp lái xe về nhà. Tiểu Cửu vẫn ngoan ngoãn ở yên trong nhà chờ cô, thấy cô chật vật trở về, mặt từ kinh ngạc biến thành phấn  khích. Mạc Ngạn nói với Tiểu Cửu trải qua mấy ngày vừa rồi còn trịnh trọng tuyên bố thất nghiệp, muốn mai mốt dẫn Tiểu Cửu ra ngoài kiếm tiền.
Tiểu Cửu nghe giọng nói có chút cô đơn của Mạc Ngạn cũng chỉ  cười toe toét ngây ngô cười vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Mạc Ngạn cảm thấy khinh thường bản thân đang thất nghiệp lại to mồm muốn dẫn Tiểu Cửu đi kiếm tiền.
Cả ngày  Mạc Ngạn vẫn ở nhà, không ngủ thì đi tới thư phòng gõ bàn phím trò chuyện với bạn bè. Làm hại Tiểu Cửu ở ngoài muốn gọi cô ra ăn cơm nhưng không dám gọi. Đến khi qua giờ cơm chiều Mạc Ngạn mới đi rửa mặt mang Tiểu Cửu ra ngoài, Tiểu Cửu phấn khích tưởng Mạc Ngạn đưa đi học hỏi lấy kinh nghiệm nào ngờ bị cô dẫn vào siêu thị mua sắm một đống đồ chật kín cả xe chở hàng, muốn kêu rên nhưng không dám lên tiếng.
Sáng sớm hôm sau Mạc Ngạn đúng giờ có mặt trước tiểu khu nhà Kiều Thanh Vũ.
"Mạc tỷ, chúng ta đi tới đây làm gì?" Tiểu Cửu mới sáng sớm đã bị Mạc Ngạn lôi đầu dậy đi tới đây, đầu óc Tiểu Cửu vẫn mơ mơ màng màng nhìn xung quanh mới 7h sáng tới đây là gì a.
"Đón người." Mạc Ngạn nói hai chữ liền xuống xe, châm lửa hút thuốc.
Tiểu Cửu cũng xuống xe theo, nắm chặt cái áo lông Mạc Ngạn mua cho:"Mạc tỷ, trước đây chưa từng thấy chị hút thuốc."
Mạc Ngạn liếc Tiểu Cửu một cái, cảm thấy phiền phức ném điếu thuốc xuống đất lấy chân đạp nát. Cô phát hiện bản thân khác trước rất nhiều, chỉ cần nhìn thấy Kiều Thanh Vũ liền cảm thấy khẩn trương.
Không để hai người đợi lâu, một nhà ba người Kiều Thanh Vũ xuống tới nơi.
"Mạc a di..." Tiểu Đồng Đồng phát hiện ra Mạc Ngạn đầu tiên liền hô to chạy tới, Kiều Thanh Vũ lúc sau thấy cũng sững sờ cả người.
Mạc Ngạn mỉm cười cúi người ôm lấy Đồng Đồng, sủng nịch nhéo hai má bé con cưng chiều hỏi:"A di đưa Đồng Đồng đi có được không?"
"Được." Bé con phấn khích đáp lời, nhìn mụ mụ ở đằng sau:"Mụ mụ nói không phải Mạc a di tới đón làm Đồng Đồng tức giận >-<, thì ra là mụ mụ lừa Đồng Đồng." Nói xong còn làm mặt quỷ với Kiều Thanh Vũ.
Mạc Ngạn xoa đầu Đồng Đồng mở cửa đằng sau cho bé con ngồi vào trong, bảo Tiểu Cửu đỡ thúc thúc vào trong xe ngồi, tự mình đi tới trước mặt người kia.
Mạc Ngạn đi tới trước mặt Kiều Thanh Vũ mỉm cười chào hỏi Kiều thúc thúc, nhẹ giọng nói:"Trầm Quỳnh nói hôm nay bận việc đột xuất không đến được đúng lúc tôi đang rảnh liền tới đây giúp em đưa thúc thúc với Đồng Đồng về quê.
Kiều Thanh Vũ nhìn ba đứng bên cạnh, dặn dò vài câu nhìn ông theo cậu bé kia lên xe mới nhìn Mạc Ngạn không biết nói gì.
Mạc Ngạn có chút khẩn trương nhìn Kiều Thanh Vũ mặt không có biểu tình gì liền chột dạ.
Kiều Thanh Vũ trong lòng cũng có cảm giác tương tự, không ngừng oán trách Trầm Quỳnh có việc bận không nói nàng một tiếng lại  kêu Mạc Ngạn tới đây, người cũng đã ở trước mặt rồi không lẽ lại từ chối.
"Em cũng đi sao?" Mạc Ngạn không chịu được cảnh im lặng này liền hỏi trước.
"Tí nữa tôi còn phải đi làm." Kiều Thanh Vũ lắc đầu.
"À." Mạc Ngạn thất vọng gật đầu.
Tiểu Cửu từ sau đi tới, thấy không khí kì quái giữa hai người, không xác định nhìn Kiều Thanh Vũ lại nhìn Mạc Ngạn hỏi:"Là chị dâu đi."
"Khụ.....khụ..." Mạc Ngạn xém chút nữa bị sặc, len lén nhìn sắc mặt Kiều Thanh Vũ, gõ đầu Tiểu Cửu:"Không được gọi bậy."
Tiểu Cửu lè lưỡi, đứng nhìn Kiều Thanh Vũ, người này khí chất có chút băng lãnh nhưng lại rất xinh đẹp, Tiểu Cửu nhìn Mạc Ngạn, Mạc tỷ quả nhiên rất có mắt nhìn người.
Kiều Thanh Vũ không hiểu cậu bé đột nhiên nói chị dâu là có ý gì, lúc sau MẠc Ngạn chớp chớp mắt với cậu bé liền hiểu ra, mặt nàng đỏ lên quay đầu đi nơi khác.
Mạc Ngạn thấy nàng đỏ mặt liền cảm thấy vui, tâm trạng cũng tốt hơn, giả vờ không để ý, thoải mái nói:"Bên ngoài trời lạnh lên xe đi tôi đưa em tới chỗ làm."
Trên đường đi tới sở cảnh sát chỉ có tiếng Tiểu Cửu nói chuyện vui vẻ, ba người còn lại đều không nói gì, Kiều Thanh Vũ ngồi ở ghế phó lái nhìn thẳng đường trước mặt không biết nàng đang nghĩ gì? Đến khi Mạc Ngạn dừng xe ở cổng sở Kiều Thanh Vũ mới quay đầu ra sau dặn dò Kiều thúc thúc với tiểu Đồng Đồng vài câu, xuống xe nhìn Mạc Ngạn nhẹ giọng nói cám ơn.
.........................
Mạc Ngạn đưa ba của Kiều Thanh Vũ với Đồng Đồng tới nơi an toàn rồi trở về cùng Tiểu Cửu thì vừa vặn tới giờ ăn chiều.
Vừa tắm rửa xong chuẩn bị ăn cơm thì nhận được điên thoại của Lâm Võ, vỗn cả ngày nay rất mệt mỏi nhưng nghe điện thoại xong cô hưng phấn cả lên, kếu Tiểu Cửu cũng ra ngoài lần nữa.
Lâm Võ rủ đi bắn súng, Mạc Ngạn nghe đương nhiên cảm thấy rất hào hứng. Ở trong quân đội súng là thứ  không rời thân cô, từ khi xuất ngũ cô chưa đụng tới khẩu súng nào. Lúc ở sở cảnh sát Mạc Ngạn có thấy khẩu súng lục 9mm Kiều Thanh Vũ đeo bên hông nhưng là người tiếp xúc qua nhiều loại súng nên Mạc Ngạn cũng không ngạc nhiên lắm.
Mạc Ngạn tới nơi đã thấy Lâm Võ chở ở ngoài cửa, bên cạnh còn có ba người đàn ông khác.
Sân bắn súng rất rộng, Mạc Ngạn mặc đồ chuyên dụng nhân viên đưa cho, đây là lần đầu cô tới nơi kinh doanh hình thức bắn súng, nhìn xung quang ngoài xa hoa còn lại đều như trong cung điện hòang gia.
Thừa dịp lúc Lâm Võ theo đoàn người mặc kimono đi an bài chỗ bắn thì Mạc Ngạn lẻn đi tới khu bắn súng lục, bên trong có hai bên sofa nghỉ  ngơi khác nhau, đối diện hàng sofa có một phòng lớ để bắn bia.
Lúc các cô tới là vào giờ ăn trưa nên bên trong khu chỉ có ba người đàn ông, lúc cô đi vào cả ba người kia đồng loạt nhìn cô.
Mạc Ngạn thấy có hai người đứng căn gác cũng không để ý tiếp tục đi vào trong.
"Thực xin lỗi tiểu thư, chỗ này đã được bao hết rồi." Một người đưa tay ngăn Mạc Ngạn đi vào trong.
Mạc Ngạn không quan tâm lời ngăn cản của người đàn ông, lướt qua người hắn đi vào.
"Tiểu thư.." Người đàn ông không ngờ Mạc Ngạn sẽ lơ lời hắn nói liền vươn tay giữ cô lại.
Mạc Ngạn không quay đầu lại, tay dùng chút lực bẻ mạnh tay hắn.
Người đàn ông đang ngồi ở sofa nhìn thấy trầm giọng gọi:"A Vĩ."
Người đàn ông bị Mạc Ngạn bẻ tay vẻ mặt đau đớn nhìn về hướng người kia, Mạc Ngạn cũng liếc nhìn theo dừng động tác lại.
"Mạc...." Lâm Võ ở đằng sau chạy lại, sau Lâm Võ cũng có một người đi tới, hắn liếc nhìn Mạc Ngạn một cái liền đi tới trước mặt người đàn ông kia.
"Đại ca." Hắn cung kính chào hỏi.
Lâm Võ kéo ống tay áo của Mạc Ngạn nhỏ giọng nói:"Sao cô lại chạy tới đây?" Vừa nói vừa e ngại nhìn mấy người ngồi trên sofa.
Mạc Ngạn nhìn lại lúc này mới phát hiện ra người tên Đào ca mà Lâm Võ hay nhắc tới là người vừa bước vào, lại nhớ câu nói nãy:Chỗ nay đã được bao hết.
Mạc Ngạn trong lòng mừng thầm không ngờ hôm nay có thể diện kiến đại nhân vật của Dạ Thành: Dạ lão đại

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK