• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Ngạn đang cao hứng vì được xuất viện không nghĩ tới lại bị bắt đi gặp Ông Hướng Thiên khiến mọi chuyện nằm ngoài kiểm soát. Hai người tình cảm vừa ổn định lại, nàng vẫn chưa biết nên nói với ba mình như thế nào.
Nhớ tới cuộc nói chuyện lúc nãy với ba, Kiều Thanh Vũ trong lòng áy náy, ở cùng với ba từ nhỏ nàng chắc chắn Ông Hướng Thiên đã nói chuyện gì đó với ba. Chỉ là ba quá trầm tính không có phản ứng gì , nàng đóan có lẽ là ba đang thất vọng về nàng.
"Con không phải đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhiều năm qua đã vì ba và Đồng Đồng mà chịu khổ nhiều rồi. Mẹ con mất sớm, một mình ba gà trống nuôi con, con chưa từng khiến ba thất vọng, từ nhỏ đã tự lập. Lần này nếu là lựa cọn của con, là hạnh phúc của con, ba một năm nay bệnh tình chuyển biến xấu chỉ mong muốn con với Đồng Đồng có thể sống hạnh phúc....Nếu đã xác định thì cứ làm đi, không cần để ý tới người khác, cuộc đời là của mình...."
Lời của ba vẫn cứ ở bên tai, Kiều Thanh Vũ hiểu, tuy ba từ đầu không có đề cập tới Mạc Ngạn nhưng đã thầm chấp nhận rồi. Không muốn nàng bận tâm thái độ của người khác, mà "người khác" ở đây cũng có cả ba nàng. 
Mạc Ngạn dừng động tác lại, không hề chớp mắt  nhìn chằm chằm Kiều THanh Vũ đang híp mắt . Kiều Thanh Vũ dần mở mắt ra, khôi phục vẻ nhu hòa, vì người trước mặt nàng sẵn sàng trả giá, nàng nguyện ý tùy hứng một chút nghĩ về tương lai của cả hai, nàng tin tưởng chỉ cần nàng nắm tay người trước mặt, các nàng nhất định sẽ hạnh phúc.
"Đang suy nghĩ cái gì?" Mạc NGạn phát hiện Kiều Thanh Vũ thất thần, chờ một hồi mới lên tiếng.
Kiều Thanh Vũ tiến tới chui vào hõm cổ Mạc Ngạn  dụi dụi, giọng buồn bã:"Chúng ta sẽ luôn bên nhau. Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc phải không?"
Một câu nhưng giọng lại bất đồng, Mạc Ngạn hơi sửng sốt cảm giác được người đang dụi cổ mình không có cảm giác an toàn . Mạc Ngạn không nói gì, tay đưa lên vuốt tóc nàng, cúi đầu hôn lên mái tóc mềm của nàng. Chuyện lúc sáng Kiều Thanh Vũ  không muốn nói đến, Mạc NGạn cũng không muốn hỏi nữa, tình yêu của hai người con gái vốn dĩ rất yếu ớt, mỏng manh, huống chi Kiều Thanh Vũ là người có khả năng kiềm chế rất cao, có thể lúc này nàng cảm  thấy không an toàn nhưng chỉ cần nàng nguyện ý nói Mạc Ngạn nhất định sẽ nguyện ý giải bày, cô nhất định sẽ dùng hành động để chứng minh cả hai nhất định sẽ hạnh phúc.
Ôm nhau trầm mặc một hồi, Mạc Ngạn buông Kiều Thanh Vũ ra, Kiều Thanh Vũ lúc này cũng đã trầm tĩnh lại, trong mắt chỉ có hình ảnh của Mạc Ngạn, nhìn Mạc Ngạn ánh mắt ngây ngô không nói gì, nhìn rất đáng yêu.
Mạc Ngạn không muốn Kiều Thanh Vũ thương tâm, nên cố tình dời đi sự chú ý của nàng. Mạc Ngạn cười gian, đưa mặt tới gần nàng làm nàng đỏ mặt quay đầu đi. Mạc Ngạn cười đắc chí, xoay mặt nàng lại, kéo nàng vào nụ hôn sâu.
Mạc Ngạn hôn Kiều Thanh Vũ rất nhiệt tình, Kiều Thanh Vũ khẽ mở đôi môi ra, chiếc lưỡi ấm áp liền nhanh chóng chui vào trong khoang miệng nàng, tùy ý chơi đùa đưa đẩy. Một trận náo loạn trong miệng khiến nàng chìm vào mê đắm, trong đầu cái gì cũng không còn chỉ chừa lại mỗi  dục vọng.
Hơn ba mươi bị giam cầm thân thể cuối cùng cũng được giải phóng, nếm thử mùi vị của trái cấm một lần, cảm giác vô cùng mới lạ mời gọi khiến nàng khát khao đến vô hạn thỏa mãn.....
Người Kiều Thanh Vũ mềm mại ép sát vào người Mạc Ngạn, hai má ửng hồng nóng lên, Mạc Ngạn luyến tiếc rời khỏi đôi môi ngon mềm ấy.
Bị hôn đến không thể thở nổi, vừa được hít không khí, Kiều Thanh Vũ vội thở gấp vào, hai gò má đỏ ửng, đôi lông mi dài run lên mị hoặc. Lúc nhìn thấy dáng vẻ câu người này của Kiều Thanh Vũ, Mạc Ngạn đáy lòng thỏa mãn cũng kiêu ngạo không thôi, chỉ có một mình Mạc Ngạn mới được nhìn thấy dáng vẻ mềm mại câu người này của Kiều Thanh Vũ.
Mạc Ngạn dễ dàng cởi quần áo của cả hai ra, hoàn toàn không bị cản trở, thân thể mềm mại cuốn lấy nhau tuyệt vời không thể nói lên lời. Kiều Thanh Vũ nhìn hai người không còn mảnh vải che thân, áp sát lại người Mạc Ngạn, thoải mái nhắm mắt chờ Mạc  Ngạn.
Mạc Ngạn hôn lên cổ trắng nõn của nàng, rải rác những dấu đỏ khắp nơi. Di chuyển dần xuống xương quai xanh khẽ cắn lên rồi lại liếm kích thích nàng, lưu luyến rời xuống vòng một đẫy đà của nàng chơi đùa. Một bên ngậm lấy hạt đậu sưng to, tùy ý mút cắn đảo lưỡi, một bên dùng tay trêu chọc nhào nắn. Chơi đùa chán chê mới lui xuống phía dưới, hôn khắp vùng bụng cân đối của nàng càng về sau càng có xu hướng lui xuống.
Kiều Thanh Vũ cảm nhận được ý đồ của Mạc Ngạn, nàng theo bản năng lùi lại, cả hai bàn tay chống người ngồi dậy.
Mạc  Ngạn quét lưỡi lên lỗ rốn xinh đẹp của nàng, Kiều Thanh Vũ đột nhiên ngồi người dậy vô tình đưa "cô bé " đến trước mặt của Mạc Ngạn. Mạc Ngạn thấp giọng cười xấu xa, ngẩng đầu lên tìm ánh mắt của Kiều Thanh Vũ, cười khẽ ánh mắt như đang hỏi: Em lộn xộn như vậy rốt cuộc là muốn cự tuyệt hay là muốn tôi làm nhanh lên đây?
Kiều Thanh Vũ mặt lại phủ thêm một tầng màu hồng, thấy ánh mắt của Mạc Ngạn  nhìn nàng, liền quay sang chỗ khác, nhanh tay lấy tấm chăn bên cạnh che lại thân thể mình, gắt gao khép chặt hai chân lại.
Mạc Ngạn biết nàng thẹn thùng, nhưng lại không muốn dừng, mắt nhìn chằm chằm vào nơi xinh đẹp kia, một tay vuốt ve vùng bụng thon thả của nàng, một tay vuốt ve đùi non của nàng.
Kiều Thanh Vũ lấy chăn che lại người mình, chân khép chặt lại, nàng dường như vẫn chưa quen đụng chạm.
Mạc Ngạn dừng lại, vẻ mặt đáng thương ngẩng lên :"Thanh Vũ, em kẹp tay tôi đau quá."
"A?" Kiều Thanh Vũ ánh mắt đột nhiên hoảng sợ, vặn vẹo cơ thể hơi nới lỏng hai chân ra.
Lại một lần nữa cúi đầu, Mạc Ngạn vẻ mặt sói già nhanh chóng dùng hai tay mở rộng hai chân của nàng, mắt nhìn 
Kiều Thanh Vũ không nghĩ đến Mạc Ngạn sẽ lợi dụng nàng, khiến nàng xấu hổ không chịu nổi, lúc này nàng đầu dựa lên đầu giường, hai chân bị đẩy rộng ra, tư thế này khiến nơi xấu hổ kia bại lộ hết trước mắt Mạc Ngạn. Điều này khiến nàng xấu hổ muốn độn thổ không biết chui đi đâu.
"Mạc..." Kiều Thanh Vũ thử khép hai chân lại, giọng khẽ gọi tên.
Mạc Ngạn rời mắt khỏi "cô bé" nữ tính xinh đẹp kia, khẽ nuốt một ngụm to. Cúi đầu tiến lại gần hôn lên nơi đó.
"Um...." Đột nhiên bị kích thích làm cho Thanh Vũ nhịn không được run lên, tay cầm chặt một góc chăn, ngẩng đầu lên thở dốc.
Cảm giác này, quá đột ngột....
 Mạc Ngạn lui xuống động dùng đầu lưỡi quét xung quanh hai mép thịt sau đó đột ngột chui vào trong động.
"Mạc...." Kiều Thanh Vũ làm sao nhận được sự tra tấn này , nàng vặn vẹo muốn giải thoát khỏi sự khó chịu này. Mạc Ngạn  thêm hai ngón tay vào hòa chung cuộc vui:"Um....." Kiều Thanh Vũ ngửa cổ thở khó khăn.
Chiếc lưỡi linh hoạt đảo qua mọi nơi, lực đạo càng lúc càng nhanh.
Chỉ mới trải qua chuyện này một lần, nhưng nàng vẫn cảm giác giống  như lần đầu.
Đang nhanh lại nhanh thêm một chút, nghe được những tiếng rên mê người của Kiều Thanh Vũ, động tác của Mạc Ngạn lại càng thêm điên cuồng, tay không ngừng ra vào phối hợp với lưỡi kích thích "cô bé".
"Um........A.......Ummmmm." Kiêu Thanh Vũ rốt cuộc cũng phải giơ cờ đầu hàng.
Cảm giác này thật sự quá mãnh liệt.
"Aaaaaaa...." Cuối cùng nàng cũng lên tới đỉnh, thân thể không ngừng run run, hai chân kẹp chặt lại , cả người mệt mỏi, nằm nghỉ trên giường  miệng thở dốc khó khăn nói:"Em không được....." 
Khiến vợ thỏa mãn Mạc Ngạn cảm thấy thỏa mãn vô cùng, đồng thời bên dưới hạ thân cũng đã ướt, thứ trước nay chưa từng, Mạc Ngạn lần đầu có ham muốn...
Mạc Ngạn nằm đè lên người Kiều Thanh Vũ, chậm rãi cọ sát thân thể hai người, hai nơi nữ tính kia cũng theo động tác của Mạc Ngạn ma sát, kích thích nhau mang đến khoái cảm.
"Thanh Vũ, muốn tôi..." Nắm tay nàng đưa xuống hạ thân của mình, khẽ di chuyển tay ma sát với hạt đậu, giọng nỉ non vang lên.
Kiều Thanh Vũ bị hành động  nóng bỏng của Mạc Ngạn kích thích, nàng khẽ vuốt tấm lưng trơn bóng của Mạc Ngạn , lấy lại nhịp thở, dùng lực xoay Mạc Ngạn đặt dưới thân.
Mạc Ngạn mím môi nhìn nàng cười, mặt không có chút xấu hổ lấy tay nàng ma sát lên "cô bé" đang nhạy cảm của mình, theo động tác, Mạc Ngạn mở to mắt, mặt mỉm cười thỉnh thoảng lại nhăn mi một chút.
Không biết Mạc Ngạn là đang thoải mái hay đang khổ sở nữa.
"Muốn tôi, cho tôi Thanh Vũ..." Kiều Thanh Vũ bắt đầu âu yếm thăm dò phía dưới, Mạc Ngạn ánh mắt mờ đục, hai tay giơ lên ôm lấy cổ nàng muốn hôn nàng.
Kiều Thanh Vũ thuận theo cúi đầu hôn Mạc Ngạn, Mạc Ngạn nhiệt tình như lửa không chút rụt rè, lớn mật yêu cầu Kiều Thanh Vũ yêu mình. Học theo cách Mạc Ngạn đối đãi với mình, Kiều Thanh Vũ buông đôi môi của cô, di chuyển xuống phía dưới.
Bên  ngực phải của Mạc Ngạn có một vết sẹo, Kiều Thanh Vũ cố giấu đi vẻ đau lòng, cúi đầu hôn lên một bên ngực của Mạc Ngạn, ngậm lấy đánh lưỡi xung quanh.
"Uhm....."
Kích thích khiến người ngày càng khó chịu, Mạc Ngạn lấy tay đè lên tay nàng để tăng thêm lực.
Tay còn lại sờ má Kiều Thanh Vũ để nàng ngẩng lên nhìn mình.
"Thanh Vũ, cho tôi..." Cặp mắt mờ đục quyến rũ nhìn Kiều Thanh Vũ làm nàng dừng lại trước nơi nữ tính kia, do dự nói:"Sẽ rất đau?"
"Tôi không sợ đau." Giọng nói kiên định ôn nhu vuốt ve mặt nàng tiếp thêm dũng khí cho nàng.
"Muốn tôi, để tôi trở thành người của em."
Nghe thấy lời nói chân thành của Mạc Ngạn, Kiều Thanh Vũ trong lòng dâng lên hàng trăm loại cảm xúc, cảm động.
Ngón tay nhanh chóng tiến vào đâm xuyên qua lớp màng mỏng, Mạc Ngạn thét lớn một tiếng quay đầu đi chỗ khác, nhìn Kiều Thanh Vũ nhìn mình với ánh mắt đau lòng, Mạc Ngạn ráng nở nụ cười, một giọt lệ khẽ rơi xuống bên gối.
Kiều Thanh Vũ đợi Mạc Ngạn bớt đau mới khẽ cử động ngón tay, Mạc Ngạn mệt mỏi cạn kiệt sức lực cảm nhận được, trong đầu khẽ mắng: Bản thân thật khinh địch. Người kia muốn trả thù cô. Ngón tay nàng không ngừng ra vào thỏa mãn người dưới thân
"Ahh......." Một tiếng rên cao vang lên, hai người nằm liệt trên giường, một chút sức động đậy cũng không còn. Ánh đèn không biết xấu hổ vẫn cứ chiếu ánh sáng lên thân thể tuyệt đẹp của hai người trên giường giống như một tên biến thái nhìn trộm thiếu nữ.
Thở dốc một hồi cũng đã dần dần ổn định lại, Mạc Ngạn thỏa mãn khóe miệng cứ cười nhìn Kiều thanh Vũ.
Kiều Thanh Vũ nằm úp sấp một lúc mới chậm chạp xoay người tiến vào trong lòng Mạc Ngạn, ngửa mắt nhìn cô.
"Mệt không? Đã khuya rồi, ngủ thôi." Kiều Thanh Vũ vuốt ve hai má Mạc Ngạn, đau lòng nói.
"Luyến tiếc không muốn ngủ." Mạc Ngạn thâm tình nói, nhìn Kiều Thanh Vũ cười ái muội.
Kiều Thanh Vũ  nhìn ngón tay của mình, đột nhiên nhíu mày, nhìn lại hai má Mạc Ngạn, phù, cũng may không có để lại dấu. Nàng đứng dậy muốn đi tắm. Mạc Ngạn ôm lại thân thể Kiều Thanh Vũ, làm cho nàng nằm xuống lần nữa, giọng đáng thương nói:"Nghỉ với tôi thêm một chút nữa đi rồi chúng ta cùng đi  tắm."
",......"
"Như thế nào? Em ghét bỏ tôi?" Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ không lên tiếng, cố ý chỉ vào ngón tay dính vết máu của mình ủy khuất nói.
Kiều Thanh Vũ nhìn ngón tay  dính vết máu của mình, quay đầu đi không thèm nhìn Mạc Ngạn, oán trách nói:"Da mặt Mạc sao lại có thể siêu cấp mặt dày như vậy?"
"Ha ha, tôi có sao?" Mạ Ngạn nhìn Kiều Thanh Vũ xấu hổ, liền cười.
Kiều Thanh Vũ nhấc chăn lên muốn ngồi dậy, nhíu mày nói:"Không có sao?" Cũng không biết vừa rồi ai rên lớn như vậy, nàng cảm giác có lẽ cả tiểu khu đều nghe thấy, haiz, ngày mai nàng sao dám đi ra ngoài nhìn mặt ai đây? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK