Đông Húc do dự nhìn Kiều Thanh Vũ lại quay sang nhìn Mạc Ngạn chẳng biết nên nói gì.
Mới sáng sớm Kiều Thanh Vũ đã triệu tập mọi người đến, nói ra hành vi ngang tàng hôm qua của Mạc Ngạn với Hồ Vì Dân làm ai cũng bất ngờ.
Mặc dù Mạc Ngạn không ưa Hồ Vì Dân lâu lâu lại gây gổ với hắn nhưng cũng không tới mức phải làm chuyện quá đáng đó. Mọi người cho rằng Hồ Vì Dân làm gì đó chọc giận Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn ngồi trong phòng thẩm vẫn nhưng vẫn làm như không có chuyện gì. Trên mặt vẫn không tháo chiếc kính đen to xuống, cười tự tin muốn che đối mắt sưng húp vì khóc đêm qua.
Đông Húc cùng Mạc Ngạn nói vài câu bảo cần gì cứ gọi hắn sau đó đi ra ngoài.
Không biết có phải mọi người trong sở rất bận hay không Mạc Ngạn ngồi buồn chán tới chiều mới có người tới. Mạc Ngạn cũng biết vụ án nhỏ của cô không đáng để bận tâm, vì là người một nhà nên không muốn chuyển vụ án đi chỗ khác.
Mạc Ngạn để tùy ý họ xử lí. Cô đã bảo Tiểu Cửu ở nhà mấy ngày nay không được ra khỏi nhà, Kiều Thanh Vũ hôm qua vội rời khỏi nhà nên không để ý Tiểu Cửu cũng có mặt trong nhà, chỉ cần Tiểu Cửu không ra khỏi nhà chắc chắn sẽ không bị bọn họ tìm thấy. Mà Lâm Võ thì càng không cần phải lo, cả sở cảnh sát căn bản không có ai có thể bắt được anh ta cả.
Bị tra khảo hang tiếng đồng hồ cuối cùng cũng xong, Mạc Ngạn mệt mỏi nhìn hai người đồng nghiệp thu dọn giấy tờ đi ra ngoài. Mạc Ngạn ngả lưng ra sau ghế, phạm nhân đương nhiên phải chịu dày vò, cả ngày nay chưa có gì nhét bụng, hôm qua lại không ngủ ngon bây giờ cảm thâý không còn sức lực.
Không lâu sau cửa phòng bị mở ra , Kiều Thanh Vũ cầm cà men lạnh lùng bước vào. Mạc Ngạn trừng to mắt, nàng là đưa cơm cho cô sao?
"Thanh Vũ, em tới đưa cơm cho tôi?" Mạc Ngạn không tiền đồ nhìn chằm chằm cà men đựng đồ ăn trên tay Kiều Thanh Vũ, vui mừng hớn hở nói.
Kiểu Thanh Vũ không đáp. đi tới đặt cà men xuống trước mặt Mạc Ngạn, kéo ghế ngồi đối diện cô.
"A! Thật đói chết tôi mà, sáng nay chưa ăn cơm đã vậy còn bị bắt ngồi đây tra tấn cả buổi chiều." Mạc Ngạn không để ý thái độ của Kiều Thanh Vũ, với tay lấy cặp cà men, mở ra cầm đôi đũa, xếp từng tầng ra, bên trong có ba món đơn giản ăn với cơm.
Mạc Ngạn rất nhanh xử lí đống đồ ăn, năm phút sau đến một hột cơm cũng không còn, Kiều Thanh Vũ tuy là đã từng thấy cô ăn nhiều lần nhưng đây vẫn là lần đầu thấy gần đến vậy, không khỏi nhíu mày, ăn nhanh kiểu này có thể cảm nhận được mùi vị gì chứ? Kiều Thanh Vũ vỗ trán mấy cái, giờ đâu phải lúc nghĩ cái này.
"Ăn xong rồi. Ha thật no a." Mạc Ngạn đặt đũa xuống, thở mạnh một hơi, lòng thầm khen, lần đầu được ăn cơm trong cà men thực sự rất ngon.
Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn một hồi lặng lẽ thu đồ lại vào túi đựng.
"Thanh Vũ, người ta khát ~~"
Kiều Thanh Vũ lúc này mới nhớ, nàng quên mang nước vào cho Mạc Ngạn. Kiều Thanh Vũ đặt túi đồ xuống chân, nhìn Mạc Ngạn vẫn thản nhiên:"Cô không lo lắng tình hình lúc này chút nào sao?"
"A?" Mạc Ngạn giống như không theo kịp Kiều Thanh Vũ, ngạc nhiên thốt lên.
"Cô đánh phó đội trưởng sở cảnh sát đến nhập viện, đây là hành vi cố ý gây thương tích, cô chẳng lẽ không biết." Kiều Thanh Vũ nói rất nhẹ, nghe không ra có cảm xúc gì.
Mạc Ngạn cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói:"Người ta biết."
"Mạc Ngạn......." Kiều Thanh Vũ nhẹ giọng gọi tên cô, vươn tay đặt lên tay cô, lo lắng:"Sao cô lại làm vậy?"
Mạc Ngạn cúi đầu trên mặt khẽ thoáng qua chút bi thương, cầm lấy tay Kiều Thanh Vũ, ngẩng đầu ủy khuất nói:"Người ta chịu đựng hắn đã lâu......Tối hôm đó lại uống say lúc gặp hắn không nhịn được nên mới..."
Kiều Thanh Vũ nhìn vẻ mặt thay đổi của Mạc Ngạn, đột nhiên cảm thấy người trước mặt rất xa lạ, nhìn đôi mắt thâm đen cũng đoán được người này tối qua ngủ không ngon, nàng không biết cô đã suy nghĩ gì.
Kiều Thanh Vũ cảm thấy tức giận, rút tay lại nói lớn tiếng:"Anh ta có trêu chọc cô sao? Sao cô lại hành động giống một đưa trẻ quá vậy? Cô không muốn làm cảnh sát nữa sao?"
Mạc Ngạn nghe lời chỉ trích của Kiều Thanh Vũ mặt dần lạnh xuống, châm chọc cười :"Không muốn làm cảnh sát? Cả hai người sao đều nói giống nhau vậy?" Cô không e dè nhìn thẳng vào mắt Kiều Thanh Vũ, ngữ khí sắc lạnh:"Tại sao các người cứ muốn cứ quan trọng hóa cái chức vụ cảnh sát chó má này chứ? Suốt ngày chạy tới chạy lui như chó săn, mệt mỏi cả ngày còn phải nhìn sắc mặt người khác để không làm mất lòng cấp trên, tôi đây đã sớm không muốn làm." Nói xong khuôn mặt ghét bỏ nhìn Kiều Thanh Vũ.
Kiều Thanh Vũ cũng lạnh lùng nhìn cô, Mạc Ngạn bởi vì kích động, thở gấp ngạo nghễ nhìn nàng:" Tôi chính là nhìn hắn không vừa mắt, bao nhiêu tuổi rồi còn không biết tự trọng suốt ngày diễu võ dương oai cái rắm. Tôi không ưa nên mới đánh, hậu quả tôi cũng biết rõ, không phải bị điều tra xét xử sao? Không phải bị đuổi việc sao? Không phải bị giam sao? Năm đó tôi cái gì cũng đã trải qua rồi nên chuyện này chẳng là gì cả."
Mạc Ngạn càng nói càng kích động, mà Kiều Thanh Vũ sắc mặt càng khó nhìn, cô âm thầm cắn môi nói tiếp:"Bất quá với thân phận của tôi mà nói hắn muốn tôi bị bắt thì cũng phải coi tôi có tình nguyện hay không đã."
Mặt Kiều Thanh Vũ lúc này đã lạnh băng như gió rét mùa đông, nàng không tưởng tượng được Mạc Ngạn không ngần ngại dùng thân phân kia để thoát tội. Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn, nàng đương nhiên nhớ Mạc Ngạn là người của Ông gia, nhưng cô lại không muốn thừa nhận sự thực đó, không muốn là người của Ông gia.
Vậy vừa rồi cô nói gì? Cô lấy thân phận muốn chối bỏ kia để đối đầu với cả sở cảnh sát Kiều Thanh Vũ tự nhiên cảm thấy may mắn, nàng vẫn chưa dính sâu vào con người này.
"Mặc kệ cô là người gì? Thân phận ra sao? Phạm pháp chính là phạm pháp tôi sẽ theo pháp luật mà làm." Kiều Thanh Vũ lạnh lùng bỏ ra ngoài.
Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ đi rồi mới thả lòng người, nằm gục lên bàn cả người không có chút sức sống.
Không lâu sau đó hai nữ cảnh sát đi vào đưa Mạc Ngạn tới trại giam. Mạc Ngạn bị đưa tới trước cửa trại giam cảm thấy tự giễu không biết nói gì là một quân nhân xuất chúng mà cũng có lúc rơi vào hoàn cảnh này, lần rời khỏi sở cảnh sát này thật sự để lại ấn tượng rất sâu trong cô.
Đông Húc nhìn Mạc Ngạn bị dẫn đi, nhìn bóng lưng cô thở dài, vội vã đi nhanh tới văn phòng của Kiều Thanh Vũ. Gõ cửa hai cái liền đẩy cửa bước vào.
Kiều Thanh Vũ nhìn người bước vào, che đi vẻ mệt mỏi hỏi:"Có việc?"
"Kiều đội trưởng..." Đông Húc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Thanh Vũ liền đổ mồ hôi.
"Có việc cứ nói." Kiều Thanh Vũ dựa lưng ra sau ghế cố giữ tỉnh táo.
"Mạc Ngạn bị đưa đi rồi, Kiều đội trưởng giúp cô ấy đi." Đông Húc biết lúc này tâm tình của Kiều Thanh Vũ không tốt, nhưng hắn lo lắng cho Mạc Ngạn, một cô gái bị đưa vào nơi không ai muốn vào cứ như bị cô lập với thế giới, sao có thể chịu được.
"Tôi có thể làm gì? Chính cô ấy đã nhận tội, Hồ phó còn kiên quyết tố cáo tới cùng chỉ sợ bị tạm giam là còn nhẹ." Kiều Thanh Vũ mệt mỏi khoát tay:"Cậu đi ra đi tôi sẽ đi khuyên lão Hồ."
Đông Húc biết việc này rất khó, không biết nói gì thở dài di ra ngoài. Trong lòng phẫn uất, Mạc Ngan lần này hành động không suy nghĩ, quá xúc động mà Hồ Vì Dân kia là tiểu nhân điển hình rất khó chơi.
Mạc Ngạn bị tạm giam ba ngày, cô thừa nhận tự làm nên không có đồng phạm. Mấy ngày đó trừ ăn uống không ngon thì trải qua khá bình an. Chỉ là mỗi lần nhớ tới Kiều Thanh Vũ lòng liền quặn đau, cô đã khiến nàng thất vọng bây giờ phải làm gì để lấy lại ái mộ của nàng đây. Cứ tưởng sẽ chỉ đau một chút thôi nhưng không ngờ lại đau đến không thể thở nổi.
Nhưng cô rất nhanh gạt bỏ nó sang một bên, ở trong phòng giam tối đen suy nghĩ Dạ lão đại là người như thế nào? Suy nghĩ mấy ngày không ra khiến cô bế tắc đau cả đầu.
Cuối cũng ba ngày cũng trôi qua, ngày thứ tư Mạc Ngạn được đưa ra gặp người tới thăm, cô cười nhẹ tuy muộn một ngày nhưng cuối cũng Mạc Thành cũng tới đón cô. Mạc Ngạn không nhanh không chậm chỉnh lại chút tóc rối theo giám ngục ra phòng tiếp người thân, cô chưa từng mong muốn gặp anh mình nhiều như lúc này, cô không muốn ngồi trong này một phút giây nào nữa.
Danh Sách Chương: