Kiều Thanh Vũ say rượu ngoại trừ nôn mửa thì cũng không khóc nháo, lúc Mạc NGạn về phòng thì nàng đã ngủ say.
Mạc Ngạn nhìn cánh tay trắng lộ ra ngoài của Kiều Thanh Vũ, khẽ cười. Nếu là bình thường thì nàng sẽ không bao giờ ngủ trên giường mình.
Sáng sớm hôm sau, đến khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng len vào cả căn phòng Kiều Thanh Vũ mới tỉnh dậy. Nàng cảm thấy đầu đau như búa bổ. Nàng nâng tay che nắng, chầm chậm mở mắt.
Cố gắng tỉnh táo lại, sau vài phút Kiều Thanh Vũ mới quan sát xung quanh căn phòng, phát hiện bản thân đang ở một căn phòng xa lạ, nàng nhanh chóng ngồi bật dậy. Nàng nhìn xuống dưới, vội lấy chăn che người lại, hoảng hốt: Tại sao mình lại không mặc quần áo? Nàng lại nhìn xung quanh thấy bên cạnh mình có một bộ đồ được đặt ngay ngắn trên gối, chắc chắn hôm qua có người ngủ ở đây.
Kiều Thanh Vũ lúc này mới nhớ lại chuyện hôm qua, sau khi ra khỏi khách sạn thì gặp Mạc Ngạn, còn sau đó xảy ra chuyện gì thì nàng không nhớ rõ. Kiều Thanh Vũ đặt chân xuống giường, nhìn xuống sàn mới nhớ hôm qua mình có nôn ra, sau đó thì được ngâm mình trong làn nước nóng, sau đó.....Kiều Thanh Vũ đưa tay lên xoa trán, mình.....sao lại hôn Mạc Ngạn?
Kiều Thanh Vũ ngồi trên giường nhíu mày suy nghĩ về mọi chuyện...Cuối cùng nàng thở dài, xốc chăn lên đi vào nhà tắm, nàng tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ đã được chuẩn bị trên gối, một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần bò đen.
Kiều Thanh Vũ đứng trước gương, nhìn trang phục của bản thân, nàng không thể không thừa nhận, bộ đồ này rất vừa với nàng.
Nhìn đồng hồ đã hơn 9h sáng, nàng bất đắc dĩ thở dài. Hôm qua cùng nhóm lãnh đạo uống rượu, cứ nghĩ mình uống một chút sẽ không ảnh hưởng tới công việc của hôm sau, không ngờ lại bị rượu hành cho mệt mỏiđến trễ làm.
Kiều Thanh Vũ vẫn còn đang suy nghĩ thì nghe tiếng mở cửa, nàng quay đầu thấy một người phụ nữ trung niên bước vào.
"Kiều tiểu thư, con tỉnh rồi sao?" Cố Thục Phân thấy Kiều Thanh Vũ đã mặc quần áo chỉnh tề, mỉm cười hỏi nàng.
Kiều Thanh Vũ gật đầu, mới hớt hoảng nhớ ra, là người đã ở cùng Đồng Đồng ở nhà trẻ hôm qua.
"Chắc con đói bụng rồi, để a di đi chuẩn bị đò ăn cho con." Cố Thục Phân nói.
"A di, không cần phải phiền người, con không đói." Kiều Thanh Vũ thấy Cố Thục Phân hiếu khách lại nhiệt tình vội từ chối.
"Không phiền toái, không hiền toái, lúc đi tiểu Mạc có dặn phải chăm sóc con chu đáo." Cố Thục Phân động tác nhanh nhẹn chuẩn bị đồ ăn lên bàn tiếp đãi Kiều Thanh Vũ.
"Không biết có khách tới nên trong nhà không có nhiều đồ, chỉ có mấy món đơn giản này tiếp đãi, con dùng tạm đi."
Kiều Thanh Vũ thấy Cố Thục Phân đối xử với mình như người trong nhà, cảm thấy khó mở lời từ chối, liền an vị ngồi xuống. Nàng múc một muỗng canh nóng hổi lên thưởng thức, ngẩng đầu nói có chút ngượng:"Cám ơn."
"Không cần khách sáo, ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy, buổi sáng nên ăn thanh đạm một chút."
Kiều Thanh Vũ gật đầu, gắp chút đò ăn bỏ miệng, hương vị rất ngon, nàng nhớ ra gì đó liền nhìn Cố Thục Phân hỏi:"A di, Mạc Ngạn đâu?"
"TIểu Mạc đi làm, nói a di báo lại với con là đã xin cho con nghỉ phép. Còn Đồng Đồng, a di cũng đưa đi nhà trẻ rồi.Con yên tâm cô bé ngoan lắm." Cố Thục Phân nói.
"Thật sự cám ơn, hôm qua đã làm phiền hai người." Kiều Thanh Vũ nghe Cố Thục Phân nói, khách sáo cám ơn.
"Con không cần khách sáo như vậy, Tiểu Mạc từ nhỏ rất ít khi dẫn bạn về nhà. Nếu con bé đưa con về thì con chắc hẳn là người mà con bé quý trọng. Con nếu đã là bằng hữu tốt của tiểu Mạc thì không cần phải khách sáo với a di."Cố Thục Phân nhìn Kiều Thanh Vũ với ánh mắt ôn nhu, lại hỏi:"Con là sếp của tiểu Mạc đúng không Con bé đã tự lập từ nhỏ, năm 15 tuổi đã nhập ngũ, hơn mười năm mới trở lại. Nếu tiểu Mạc có làm gì sai thì con hãy nói để con bé sửa, các con người trẻ nói với nhau dễ hơn, a di già rồi nên không theo kịp suy nghĩ của người trẻ, con bé cũng không thích nghe a di lải nhải." Nói đến đây mắt Cố Thục Phân ươn ướt, Mạc Ngạn là do bà nuôi từ nhỏ, lúc cô bỏ đi khiên bà rất đau lòng.
Kiều Thanh Vũ nghe Cố Phân Thục, gật đầu nắm tay bà an ủi.
Sau khi an ủi một lúc, Kiều Thanh Vũ cảm thấy không có khẩu vị, nói vài lời rồi rời đi.
Cố Thục Phân thấy nàng rời đi liền biết mình quá xúc động làm ảnh hưởng tới người khác liền cảm thấy xấu hổ, bà đi theo Kiều Thanh Vũ tha thiết nói:"Chuyện của con, Tiểu Mạc đã nói hết với a di rồi, nếu về sau con không có thời gian, a di có thể đón Đồng Đồng giúp con, cô bé rất hiểu chuyện, a di cũng rất thích nó."
Kiều Thanh Vũ định tiếp lời thì điện thoại reo, nàng nhìn điện thoại, thấy Cố Thục Phân cười quay lại bếp.
"Em tỉnh rồi?" Điện thoại vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Mạc Ngạn.
"Ân....." Kiều Thanh Vũ lạnh nhạt ừ một tiếng, nàng không biết nên đối mặt với Mạc Ngạn như thế nào, dù sao hôm qua say rượu đã làm phiền cô cả đêm, lại còn chuyện thâm mật kia nữa. Nàng vừa thẹn thùng vừa rối bời.
"Cố a di trở lại chưa ?Có canh giải rượu, em uống một chút đi sẽ thấy thoải mái hơn." Mạc Ngạn dường như quen với sự lãnh đạm của Kiều Thanh Vũ nên cố gắng nói hết lời muốn nói.
"Ân, đã trở lại." Kiều Thanh Vũ chần chừ một chút, nhẹ nhàng nói:"Mạc Ngạn, cám ơn cô."
"Không cần khách sáo." Mạc Ngạn nghe Kiều Thanh Vũ nói, tâm tình bỗng tốt lên, cười hì hì:"Nếu em cảm thấy ngại, vậy mời tôi ăn một bữa đi."
"Được, tối nay tôi mời cô, món ăn tùy cô chọn." Kiều Thanh Vũ sảng khoái nói vài câu với Mạc Ngạn rồi cúp máy.
Mạc Ngạn nhìn điện thoại mỉm cười, cô nhìn phong cảnh bên ngoài, thời tiết hôm nay thật đẹp, cô thổi hơi lên cửa kính, vẽ hình mặt cười rồi đúng ngây ngốc ngắm tác phẩm của mình, cười thỏa mãn, đi về văn phòng.
Đến hành lang gặp Đông Húc vẻ mặt tức tối, vừa đi vừa dặm mạnh chân lên sàn nhà.
Mạc Ngạn đúng lại, cảm thấy buồn cười, ai chọc giận tên tiểu tử này vậy?
Đông Húc thấy Mạc Ngạn như thấy được chỗ để xả giận, đi nhanh tới trước mặt cô, tức giận nói:"Cô nói coi, đám người Ông gia đó có gì hay ho? Tên kia bị giam chưa tới 24h, một cú điện thoại liền được thả, hắn là nghi phạm liên quan đến hai mạng người bị giết , sao có thể được thả dễ như vậy chư? Không lẽ không có pháp luật nào trị được bọn họ sao?"
Nghe Đông Húc nói, nụ cười trên môi Mạc Ngạn dần biến mất, cô nhăn mày, Đông Húc cứ lải nhải về Ông gia khiến cô cảm thấy khó chịu.
Không cần nói cũng biết, người Đông Húc nhắc tới chính là Mạc Thành, liên quan đến án mạng giết hai mạng người, sao có thể được tha dễ như vậy. Suy nghĩ một chút, từ lúc trở về Dạ Thành tới nay, trước hết là nghe tin Ông Tiểu Bắc (con trai của Mạc Thành) bị bắt cóc sau lại xuất hiện án mạng, xem ra mấy năm cô rời đi Ông gia xảy ra khá nhiều chuyện .
Đến giờ tan tầm, mọi người ai về nhà nấy, Mạc Ngạn đi đến văn phòng của Kiều Thanh Vũ, gõ cửa 2 cái, không đợi người bên trong trả lời liền mở cửa bước vào.
Cô nghe đồng nghiệp nói Kiều Thanh Vũ đi làm, cả ngày không thấy nàng, vừa vặn lúc cô bước vào thấy nàng đang nghịch tóc mình, khiến cô nhớ lại cảnh hương diễm trong phòng tắm cùng hình ảnh cả hai hôn nhau triền miên hôm qua.
Kiều Thanh Vũ ngẩng đầu thấy Mạc Ngạn đứng si ngốc nhìn mình, biết là cô đang nhớ lại chuyện hôm qua, hai má không tự giác đỏ lên, cúi đầu ho nhẹ, giả bộ lạnh lùng:"Cô vào sao không gõ cửa?"
Mạc Ngạn lấy lại tinh thần, cười đi tới gần bàn làm việc, nói:"Tôi có gõ là em không nghe thấy thôi."
Kiều Thanh Vũ vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm ngẩng đầu lên nhìn Mạc Ngạn:"Tôi còn chút việc phải làm, cô ra ngoài đợi tôi một chút đi."
"Nga...." Mạc Ngạn thất vọng, thấy Kiều Thanh Vũ khôn để ý tới mình, liền đi ra ngoài. Vừa đóng cửa, nghĩ ra gì đó lại mở cửa, thò đầu vào nói:"Tôi đi đón Đồng Đồng, chút nữa sẽ gọi cho em."
Kiều Thanh Vũ thấy cửa mở ra, ngẩng đầu nhíu mày, định từ chối lại thấy Mạc Ngạn cười với nàng rồi nhanh chóng đóng cửa lại rời đi.
Kiều Thanh Vũ lắc đầu, đi đón Đống Đồng cũng tốt. Tí nữa có hẹn với Mạc Ngạn, nàng phải đi sửa sang lại bản thân một chút.
Danh Sách Chương: