Vi Tiểu Nhạc đưa Mạc Ngạn tới sở cảnh sát vội rời đi, Mạc Ngạn nhìn đồng hồ rồi bước vào. Cô vừa đi vừa nghĩ tới chuyện mua xe, một bàn tay bất ngờ đặt lên vai cô, cô nhíu mày, mất hứng quay lại nhìn thấy Tiết Bằng ở đằng cười với cô.
"Suy nghĩ gì mà thất thần vậy" Tiết Bằng theo thói quen trêu chọc cô, ôm vai cô cùng đi lên cầu thang.
"Lúc nãy Tiểu Nhạc bảo mình chuyện mua xe." Mạc Ngạn sắc mặt dịu lại, cũng không né tránh, Tiết Bằng ôm cô giống như còn niênhiếu.
"Mua đi, mình thấy cậu cứ đi xe máy không an toàn chút nào."
Sao mấy người bọn họ cứ nghĩ đi xe máy là nguy hiểm vậy Mạc Ngạn bĩu môi mặc kệ người khác nói gì, đó vẫn là sở thích của cô.
Hai người vừa trò chuyện vừa bước vào thang máy , hai người đi hai tầng khác nhau nên lúc gần tới lúc tách ra, Tiết Bằng hẹn Mạc Ngạn hôm nào rảnh đi tâm sự một chút. Đợi Tiết Bằng rời đi, Mạc Ngạn cũng tới chỗ làm việc. Chưa tới văn phòng đã bị Đông Húc gọi lại hối thúc.
"Đi họp mau, mọi người đều đến hết rồi chỉ thiếu mỗi chúng ta thôi." Đông Húc đi tới kéo tay Mạc Ngạn đi đến văn phòng.
Mạc Ngạn nhìn đồng hồ, còn chưa tới 8h, giờ làm việc cũng chưa tới, sao tự nhiên lại kéo nhau đi họp? Cô khó hiểu nhìn Đông Húc:"Có chuyện gì? Xảy ra vụ án nghiêm trọng sao?"
"Không rõ lắm, Kiều đội trưởng đã tới từ sớm rồi, hình như bên tổ 2 có tin tình báo gì đó nên tập hợp mọi người lại họp."
Hai người đi vào phòng họp, Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ đang thì thầm gì đó với Hồ Vì Dân ( phó đội trưởng - cấp dưới của Kiều Thanh Vũ) Mạc Ngạn nhìn Hồ Vì Dân không hiểu sao tự nhiên lại cảm thấy không ưa. Cô nhó hình như lúc cô vừa tới sở nhận việc hắn là người cùng Kiều Thanh Vũ to tiếng qua lại, Kiều Thanh Vũ mặc dù bị ủy khuất nhưng vẫn giữ mặt lạnh mặc hắn nói. Nghĩ lại vẫn còn thấy tức giùm nàng, Mạc Ngạn liếc hắn một cái, không chào hỏi gì, theo Đông Húc vào trong.
Phòng họp đầy người, hình như các tố của đội đều có mặt ở đây, Mạc Ngạn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, cô theo Đông Húc đứng ở một góc, chăm chú nhìn lên màn hình.
Cuộc họp diễn ra suốt mấy tiếng đồng hồ, Mạc Ngạn quan sát thấy ai cũng nghiêm túc lắng nghe, ghi chép lại, Kiều Thanh Vũ cùng Hồ Vì Dân thay phiên nhau phân tích vụ án.
Vụ án này là một vụ án rất được quan tâm dạo gần đây, lúc Mạc Ngạn vừa tới Dạ Thành nhận việc có nghe qua thành phố thường xuyên xả ra những vụ bắt cóc trẻ con, ngoại trừ lần cô cùng Kiều Thanh Vũ cứu được vài đứa nhỏ, những vụ khác thì không có bất kì tin tức gì. Cô còn nhớ rõ, bởi vì lúc đó tự tiện hành động, cô đã đỡ giúp Kiều Thanh Vũ một viên đạn, chỉ tiếc kẻ chủ mưu đợt đó chỉ là một tay sau nên vụ án lại rơi vào ngõ cụt. Chuyên án bắt cóc trẻ con này đã diễn ra từ mấy năm nay rồi, nó là một vụ án khiến Sở cảnh sát nhức đầu không yên, trẻ con là tương lai, là hi vọng của tổ quốc, nên các cấp lãnh đạo không ngừng gây áp lực muốn sở mau chóng chấm dứt vấn đề nhứt nhối này để trấn an người dân.
Lần này tổ 2 bắt được người có thể cho biết được thêm tin tức, hắn khai báo ở ngoại ô thành phố cách có một khu ổ chuột, mỗi ngày ở đây người ra vào khá nhiều, bên trong các ngôi nhà có chứa mấy đứa bé còn rất nhỏ.
Sau khi phân chia xong công việc cuộc họp kết thúc, vụ án này huy động toàn bộ các tổ tham gia. Mạc Ngạn ở tổ 4 phụ trách giả dạng thành người đi tìm thuê phòng trà trộn vào bên trong để thăm dò địa hình cũng nơi giam mấy đứa nhỏ. Sau khi quay lại văn phòng, Tổ trưởng Hắc bao công mở một cuộc họp nhỏ, phân công Mạc Ngạn cùng Đông Húc đóng giả thành một cặp đôi đi tìm phòng thuê, nhiệm vụ là phải thăm dò và báo cáo lại tình huống bên trong cho đội.
Đến khi ngồi lên xe Mạc Ngạn mới nhìn qua người đang ngồi ở vị trí phó lái- Đông Húc, trên mặt cô lộ rõ vẻ chán ghét, tai sao lại để một tên miệng còn hôi sữa hợp tác với cô vậy chứ? Trong đội có biết bao là mỹ nữ , đương nhiên nếu hắn đổi lại thành Kiều đội trưởng thì càng tốt.
Trước khi đi cả hai đã thay đồ bình thường, tuy rằng Đông Húc nhỏ hơn Mạc Ngạn vài tuổi nhưng hiên tại nhìn cũng không cách biệt lắm, Mạc Ngạc nhìn ngắm bản thân, dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần bò bó sát đen, một đôi giày thể thao hợp mốt, mái tóc thả dài, thoạt nhìn giống một cô sinh viên trẻ trung xinh đẹp.
Lần này là hành động bí mật nên không thể đi bằng xe cảnh sát. Cả hai đều được trang bị tai nghe thu nhỏ để báo cáo lại cho đội. Mạc Ngạn lái xe rất nhanh đã tới nới được tình báo, trước khi bước ra cả hai ngồi trong xe thảo luận trước tình huống.
"Nghe tôi nói, tí nữa đi vào đừng để lộ bất kì sơ hở nào, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh xử lí." Mạc Ngạn nhắc nhở Đông Húc.
"Ai làm lộ?" Đông Húc cãi lại, thấy Mạc Ngạn không trả lời, nói to:"Mạc Ngạn, cô nói ai làm lộ."
Mạc NGạn không để ý lời của Đông Húc, cô chỉnh lại quần áo. Đông Húc trừng mắt với Mạc Ngạn, tức giận không thèm cũng cô so đo, hôm nay có chuyện quan trọng nên phải nhịn, đàn ông không nên nhỏ nhen với phụ nữ, đàn ông không nên nhỏ nhen với phụ nữ, Đông Húc mặc niệm trong lòng.
"Hoàng thượng đây, hậu cung chuẩn bị sao rồi?" Tai nghe truyền tới giọng của Tổ trưởng Hắc bao công.
" Hậu cung đã chuẩn bị sẵn sàng, đang bệ hạ lựa người thị tẩm. Hết."
"Vậy tốt, cứ theo kế hoạch mà làm."
"Đã rõ. Hết."
"Hai người chú ý an toàn, đối phương có vũ khí, tùy cơ ứng biến, bảo vệ bản thân là quan trọng nhất." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của người nào đó vang lên.
Mạc Ngạn đang trang điểm lại, nghe thấy giọng nói kia liền ngừng lại, quay đầu nhìn Đông Húc, khóe miệng khẽ cong lên.
"Kiều đội trưởng yên tâm, chúng tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ được giao. Hết" Đông Húc tư tin nói.
Trong xe lại trở nên yên lặng, Đông Húc một lúc sau mới ngu ngốc hỏi lại:"Lúc nãy Kiều đội trưởng là quan tâm chúng ta sao? Cô ấy quan tâm chúng ta sao?"
Mạc Ngạn thấy bộ dạng thụ sủng nhược kinh của Đông HÚc, ghét bỏ liếc hắn, không phải chỉ là một lời dặn dò thôi sao? Mắc mớ gì lại vui như vớ được vàng vậy?
"Kiều đội trưởng trước đây rất ít quan tâm mọi người sao?" Mạc Ngạn tò mò hỏi.
"Cũng không phải, chỉ là mấy vụ án phải ra ngoài như này thì tổ trưởng sẽ là người chỉ huy, Kiều đội trưởng không nhúng tay vào, mọi người đối với nhiệm vụ của mình đều biết rõ rất nguy hiểm nhưng vẫn chấp nhận để hoàn thành nhiệm vụ."
Mạc Ngạn nghe Đông Húc nói, tâm tình tốt hơn, cô biết người kia cũng tới đây là vì cô.
Hai người xuống xe nhìn xung quanh, mặt đất không bị tuyết bao phủ dày lắm, trước mặt là một đồi thoải khúc khuỷu để đi tới khu ổ chuột. Cả hai đi dọc theo, lúc sắp tới gần, Mạc Ngạn quay sang khoác lấy tay Đông Húc mỉm cười thân mật.
Đông Húc lúc đầu có chút sửng sốt, mặt đỏ lên một chút, hắn đúng là không thích hợp làm mấy nhiệm vụ cải trang này. Lúc sau hên là lấy lại bình tĩnh thuận theo Mạc Ngạn, thân mật đi tiếp.
Hai người đi vào khu dân cư, mục tiêu là căn nhà khá xa với con dốc, có một khoảng sân sau. Mạc Ngạn vẫn tươi cười sáng lạng như thiên chân tái thế (thiên thần giáng trần), đầu dựa lên vai Đông Húc như một cô gái thích dựa vào người bạn trai. Vừa diễn vừa quan sát xung quanh, khu này rất đông người, họ tụm năm tụm bảy đứng tản ra ở nhiều nhà, lúc này họ cũng đã phát hiện ra có hai người lạ mặt xuất hiện.
"Anh thiệt là đáng ghét? Rốt cuộc có muốn thuê nhà cho người ta hay không a." Mạc Ngạn đột nhiên buông tay Đông Húc ra, dậm chân giận dỗi, nói giọng mũi làm nũng với bạn trai.
"Bảo bối đừng tức giận, mau qua kia xem." Đông Húc phản ứng rất nhanh, vẻ mặt tràn đầy ý cười, vươn tay ôm lấy eo nhỏ của Mạc Ngạn cưng chiều dỗ dành.
"Hừ, xem như anh còn có tâm, đồ đầu heo." Mạc Ngạn chu môi giận dỗi, khoác lấy tay Đông Húc đi tới chỗ gần mục tiêu.
Hai người sau khi đi qua khu dân đông liền không đùa giỡn nữa, nghiêm túc đi thẳng tới căn nhà kia, Mạc Ngạn đi trước Đông Húc mở cửa sân sau đi vào.
Lúc hai người còn diễn kịch đùa giỡn qua lại với nhau, cách đó không xa ở một căn nhà hai lầu, Kiều Thanh Vũ đang khoanh tay chăm chú nhìn vào màn hình trước mặt nhìn nhất cử nhất động của hai người.
"Không nghĩ tới tiểu Mạc còn có thể diễn xuất tốt như vậy, đúng là làm người khác kinh ngạc."
Đứng ở đăng sau Kiều Thanh Vũ, tổ trưởng hắc bao công không ngừng khen ngợi hết lời, nàng không nói gì, vẫn chăm chú nhìn hai người kia, đáy lòng có chút khó chịu.
"Đúng vậy, hai người nhìn thật sự rât xứng đôi, nhìn Mạc Ngạn tươi cười khả ái cùng Đông Húc có chút co quắp kia, rất hợp nha." Một nhân viên kĩ thuật hưng phấn tiếp lời khen ngợi, ánh mắt không chớp chăm chú nhìn màn hình, phía sau anh ta mấy người đồng nghiệp cũng hùa nói theo.
"Bây giờ là thời gian làm việc, đừng nói mấy cái lạc đề, tập trung quan sát tình hình đi." Kiều Thanh Vũ băng lãnh đánh gãy lời nói của mấy người đằng sau, vài người trong lòng nghĩ sao hôm nay đội trưởng tự nhiên nỗi nóng như vậy Tất cả lập tức im lặng không dám hé răng.
Nhiệm vụ lần này rất thành công, toàn bộ bọn bắt cóc đều bị bắt không lọt bất kì ai, giải cứu được đám trẻ bị mất tích. Nhiệm vụ này không thể quên công lao của Mạc Ngạn, cô cùng Đông Húc giả bộ đi thuê nhà nhầm chỗ, rất nhanh làm cho đám người kia không chút nghi ngờ, dễ dàng thăm dò tình huống bên trong báo lại cho Kiều Thanh Vũ. Sau khi thu được đầy ddue thông tin, toàn đội được bố trí phân chia nhiệm vụ, chờ trời trở tối lúc đám người đi ngủ không đề phòng liền xông vào bủa vây bắt giữ toàn bộ.
Năm đứa trẻ được đưa tới bệnh viện kiểm tra, nhiệm vụ này rất thành công nên ai nấy đều hưng phấn mặc dù phải chầu chực phục kích khá lâu, cộng thêm vì vụ bắt cóc này làm bọn họ áp lực cuối cùng cũng có thể thoải mái.
Tra khảo phạm nhân xong,mọi người tập trung tại phòng họp nghe tổng kết lại, Mạc Ngạn cùng Đông Húc bị mọi người vây xung quanh trêu chọc, ai nấy đều cười rất vui vẻ.
Kiều Thanh Vũ mặt vẫn không có biểu hiện gì, nàng đứng trên bục nhìn những khuôn mặt đang cười rất vui vẻ của đồng nghiệp. Nàng nhìn lướt tới chỗ Mạc Ngạn đang ngồi, thấy cô đang cùng Đông Húc ngồi bên cạnh thì thầm to nhỏ gì đó với nhau, khuôn mặt cô lại phi thương vui vẻ, sắc mặt nàng lại càng thêm lạnh lẽo.
Hội nghị sau 15 phút ngắn gọn liền kết thúc, mọi người ở dưới vô tay hoan hô, Kiều Thanh Vũ sắp xếp lại tài liệu, lạnh lùng nói:"Mạc Ngạn, cô tới văn phòng của tôi một lát." Nói xong liền ôm tài liệu ra khỏi phòng họp.
Danh Sách Chương: