Ngọc Tuyết Chi giật mình, cô ta ngước đầu lên nhìn hai nam nhân trước mắt. Bất giác cô ta lùi về sau hai bước, cảm giác sợ hãi dâng lên.
" Không.. không có chuyện gì? Anh.. sao hai anh vào không gõ cửa...?
" Ồh ! từ khi nào giữa chúng ta cần phải khóa cửa rồi, em gái yêu quý của anh? :" Ngọc Tử Dương nở nụ cười xảo trá, tiến tới áp lại gần Ngọc Tuyết Chi.
" Không.. em không có ý đó... anh trai.. hai anh, có chuyện tìm em sao?
Ngọc Tuyết Chi run rẫy hít thở không thông, thân thể lui về sau càng lợi hại. Tới mức lưng đã dán chặt lên tường.
Nghe thấy Ngọc Tuyết Chi vẫn không tự giác nhận lỗi, Ngọc Vũ Hão cắn răng lôi kẹp tóc ra trước mặt cô em gái yêu quý . Gằn lên tưng chữ...
" Chi Nhi, em nhận ra vật này không? nếu anh nhớ không lầm thì.
" Kẹp tóc này, anh và Tử Dương tặng em vào sinh nhật thứ 20. Anh nhớ hôm đó ba chúng ta có một đêm thác loạn...
Ngọc Vũ Hạo nắm chặt cằm Ngọc Tuyết Chi. Hắn phì hơi ấm ngứa ngáy vào lỗ tai, sau đó tiếp tục lên tiếng...
" Nhưng , ba hôm trước. Anh lại nhặt được nó từ trên người của Hàn Huyên Huyên....
" Chi Nhi không phải em rất ngoan sao? mau nói thật cho anh biết.. nếu không, em cũng biết hậu quả việc lừa dối anh rồi đấy.
Câu nói này khiến Ngọc Tuyết Chi thức tỉnh, cô ta nhớ ra những ngày tháng nhục nhã. Đêm nào cũng bị hai người anh này đè mỗi đêm.
Mỗi ngày đều sử dụng các loại tình thú lên cơ thể cô ta, nhưng điều này lại khiến lòng ghen tị hận thù của Ngọc Tuyết Chi dâng lên mãnh liệt hơn.
Cô ta hất tay Ngọc Vũ Hạo ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn hai người trước mặt. Gương mặt mất đi vẻ ngây thơ thuần khiết, mà thay vào đó là văn vẹo tới xấu xí..
" Đúng, là em làm thì sao? không phải hai người cũng đã chơi ả tiện nhân đó rồi sao?
" Không phải , mới chơi 1 lần đã nghiện... Tiện nhân đó có gì hơn em... ha ha.. ha..
" Sao nó không chết đi, đồ ngu đó còn sống làm.....
" Chát :"
Không để cho Ngọc Tuyết Chi nói hết câu, thì Ngọc Tử Dương đã tát mạnh lên gương mặt vặn vẹo kia. Tức khắc hắn tiến lại, nắm tóc Ngọc Tuyết Chi lên, ôn nhu nói...
" Chi Nhi, anh xin lỗi.. Anh quá xúc động.. nhưng, ai cho mày làm tổn thương bảo bối...
" Chát -- Chát "
Hắn tiếp tục vả mặt Ngọc Tuyết Chi hai cái liên tục. Khiến đầu óc cô ta choáng váng ngã lăn xuống giường...
" Tao chơi nghiện thì sao? Chi Nhi, em thông minh một đời, nhưng lại ngu ngốc một phút...
" Tại sao bây giờ anh mới biết, em là con người có tư tưởng vặn vẹo như vậy nhỉ?
" Tôi vặn vẹo thì sao? Các người là con ruột Ngọc gia.
" Còn tôi thì sao? tôi chỉ là con nuôi.. một đứa người ngoài không hơn kém, tôi không có gì... tất cả đều không có..
Ngọc Vũ Hạo tiến lại mép giường, xé nát quần áo Ngọc Tuyết Chi Ra. Hai tên nam nhân luân phiên nhau chơi đùa cô ta tới khi ngất đi thì thôi.
Cho tới khi sắc trời đã về khuya, Ngọc Tử Dương và Ngọc Vũ Hạo trở về phòng của mình.
Lúc này Ngọc Tuyết Chi ngồi một góc trên giường cười như điên, cô căm thù đổ lỗi tất cả lên đầu Huyên Huyên..
" Hàn Huyên Huyên, tôi sống không yên ổn. Thì cô đừng mong sống tốt.
Rứt lời Ngọc Tuyết Chi điên cuồng bấm số, Âm thanh khàn khàn, không còn nũng nịu nữa hét vào điện thoại..
" Làm theo kế hoạch này cho tôi, tiền không thành vấn đề :"
Đầu giây bên kia lập tức trả lời lại.
" Ngọc Tiểu Thư ,cô muốn chuyện gì... vụ kia cô còn chưa thanh toán..
" Giúp tôi giết Hàn Huyên Huyên, tiền muốn bao nhiêu cũng được...
" Nhưng mong cô chuyển trước 50 triệu cho chúng tôi. Bởi vì lần này liên quan tới mạng người.
Ngọc Tuyết Chi nhăn nhó, cô ta rít lên từng chữ.
" Được! Thành Giao:'