Huyên Huyên đợi mỏi mòn hơn năm ngày, vẫn không thấy tên Ngạo Hàn Chi kia mang vạn lượng hoàng kim tới bồi cho cô.
" Chậc~~ Bổn cô nương bị hắn lừa rồi. Không thấy người tới a~~
[...] Nghiệm vụ phụ tuyến, xin mời ký chủ cứu Ngạo Hàn Chi. Đi thẳng 20 dặm Rẽ trái.
" Ách" Tên nam chủ này lại bị người đuổi giết hay sao?
Huyên Huyên lười suy nghĩ, lần này cô chuẩn bị đủ dược, cẩn thận hơn mang luôn kim chỉ, tiện hắn có rách chỗ nào thì vá luôn.
Huyên Huyên đi Theo chỉ dẫn của Hệ thống, liền vào sâu trong rừng. Có vài vết máu nhỏ giọt xuống, cô lần theo vết máu mà tới.
Đập vào mắt cô là toàn thân hắc y máu nhiễm cả một khoảng đất, Huyên Huyên Tiến lại kiểm tra Ngạo Hàn Chi. Thấy hắn vẫn thoi thóp thở
Trên người trên dưới không quá mười nhát kiếm đâm vào, máu không ngừng chảy.
" Ài, bổn cô nương đâu phải. Thần y càng không phải Đại phu, nên cứu hắn thế nào đây? Vẫn nên để hắn chết đi cho xong.
[...] Hồi Hoàn Đan đã được truyển tới, ký Chủ nhanh cho nam chủ uống.
Huyên Huyên cạy miệng Ngạo Hàn Chi ra, đút viên Đan dược xuống. Đan Dược vừa vào miệng liền tan.
Cô loay hoay cả ngày mới cõng được hắn trở về.
Trở về Huyên Huyên làm theo chỉ dẫn của Hệ thống, cởi toàn bộ y phục của Ngạo Hàn Chi ra khám nghiệm.
Trên người hắn toàn bộ vết thương đều thấu xương, vài chỗ còn bị đứt gân mạch.
Huyên Huyên bận rộn nới lại gân mạch đứt đoạn, khâu vá vết thương cẩn thận, đắp dược rồi băng bó toàn thân lại.
Lật sấp lại, cho hắn nằm ngủ. Vết thương quá nặng không thể nằm ngửa. Coi như lần này cô cướp hắn từ tay diêm vương trở lại.
••••••••••••••••
Ngạo Hàn Chi tỉnh lại đã là ngày thứ Ba. Hắn vì đau nhức mà tỉnh. Lúc này hắn nằm với tư thế úp người lại, toàn thân được băng bó kín như một con rùa.
Đúng lúc ngước lên thì Thấy Huyên Huyên, cả người hắn sợ hãi không thôi.
Hắn nhìn sắc mặt của Huyên Huyên Tái nhợt , chắc chắn là cả đêm không ngủ. Định bụng cố gồng mình ngồi dậy, nhưng không được.
Huyên Huyên mắt thấy hắn muốn ngồi dậy, tức giận mắng.
" Huynh còn ngồi cái Gì, ngoan ngoãn ở đó nằm úp lại đi. Ngàn lượng hoàng kim không thấy đâu, ta lại phải cõng huynh trở về.
Ngạo Hàn Chi định giải thích, thì bị Huyên Huyên đánh gãy lời nói.
" Hàn chi Huynh~~ vạn lượng hoàng kim mà huynh hứa đâu?
" Ta.. Ta thật sự cầm trả cho Tạ Cô Nương, nhưng Giữa đường gặp chuyện không may.. Khụ.. Khụ... Ta.
" Giấy bán thân của huynh vẫn còn, ta cũng nhặt cái mạng của huynh hai lần, huynh tính lấy gì trả ta ?
Hắn bị vỗ vào mông, thẹn tới đỏ mặt, miệng lắp bắp...
" Ta biết Tạ cô nương có ân với ta... Nhưng... Nhưng.... " Hắn vừa nói vừA nhìn động tác của Huyên Huyên sát lại, hơi thở nồng đậm kích thích hắn.
Cảm giác vừa ngứa vừa nóng, cộng thêm đau nhức của vết thương, khiến hắn không biết đây là cái tư vị gì. Thật khốn khổ.
" Tạ... Cô nương...nàng có hay không. Hãy đợi ta khỏe lại.... Nàng... Nàng.. Muốn làm gì ta đều đồng ý.
Mặt hắn đỏ ngầu, thiếu chút nữa là đầu bốc khói thôi. Hiện giờ hắn đang trọng thương đâu còn sức mà lăn lộn với nàng..
Hắn xưa giờ chưa có động qua nữ nhân. Mà nàng còn cứu mạng hắn tới hai lần. Coi như là hắn lấy thân báo đáp.
Huyên Huyên nhìn hắn thẹn thùng, chịu Trận trước cô. Âm thanh ngọt ngào vang lên.
" Hàn Chi, ta hỏi huynh một vấn đề ? Huynh có nguyện vọng gì không ?
Ngạo Hàn Chi ngạc nhiên nhìn Huyên Huyên , hắn xưa nay là sát thủ, chỉ biết giết người , nào có suy nghĩ tới nguyện vọng gì nha?
" Ta.. Ta.. Chuyện này ta chưa nghĩ tới.!!
Huyên Huyên thở ra một hơi mệt mõi..... Lười biếng trả lời.
" Huynh nghĩ ngơi đi. Ta sẽ không ép buộc khi huynh không muốn, chỉ cần Huynh nhớ rõ.
" Huynh đã là người của Tạ Huyên Huyên này. Huynh cũng yên tâm đi, vật dưới còn dùng được.
Nói xong Huyên Huyên đi ra ngoài sắc thuốc cho hắn uống. Còn Ngạo Hàn Chi vẫn còn ngây người.
" Nàng đừng Bá đạo như vậy có được không? Ta còn chưa có đồng ý.