Phải mất một lúc lâu Trịnh Kỳ Long mới cởi bỏ được dây thắt lưng. Hắn vội vã kéo quần lên, miệng phát ra âm thanh chữi rủa liên tục.
Bất giác hắn nhìn tấm thẻ rơi bên cạnh chân mình. Trịnh Kỳ Long nhặt lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, nếu khonh nhầm thì đây là vật nữ sinh biến thái kia làm rơi.
Tới ông trời cũng giúp hắn,
" Thịnh Huyên Huyên, học trường cao trung B.
" Năm nhất?
" Lại xấu như vậy? Hắn lại bị một xấu nữ dở trò biến thái?
Trịnh Kỳ Long nở nụ cười quái dị, đôi mắt nổi lên tia lửa giận. Hắn lấy điện thoại ra, gọi cho Trịnh Nhiệm , Ba của hắn.
Sau vài hồi chuông đổ, rốt cuộc cũng có ng bắt máy. Âm thanh hơi trầm thấp đầu giây bên kia vang lên.
" Nghịch tử, lại gây ra chuyện?
"Ông già, tôi muốn chuyển tới trường Cao Trung B . Trường ông mở, tôi học không vào...
Ở bên kia Trịnh Nhiễm ngạc nhiên không ít. Sao hôm nay con trai lại đòi chuyển trường. Nếu như vậy khiến nó chịu chú tâm học hành, thì ông dĩ nhiên đồng ý..
" Được! Bao giờ muốn chuyển?
Trịnh Kỳ Long dứt khoát trả lời.
" Ngày mai :"
" Được rồi, :" Trịnh Nhiệm nhanh chóng đồng ý, miễn sao con trai ông không có đánh nhau thì đã là phúc phần cho ông rồi...
-----Thịnh Gia.
20 phút sau Huyên Huyên trở về Thịnh Gia. Trời đã tối, có lẽ Thịnh Thế Dân và hai mẹ con Tiêu Mạn đang trong phòng dùng cơm.
Huyên Huyên vẫn hành động bình thường như Nguyên Chủ, cô trực tiếp đi lên phòng của mình. Không nhìn cũng không nói chuyện với bất cứ ai đang ngồi ở kia..
" Huyên Nhi, con đi đâu giờ này mới về? Hôm nay con đánh Mạn Nhi đúng không?
Thịnh Thế Dân lên tiếng dò hỏi, ông cũng không có tin con gái ít nói của mình lại ra tay đánh Tiêu Mạn.
" Không :" Huyên Huyên lạnh lùng mở miệng nói, sau đó đi thẳng lên lầu. Đúng là bổn cô nương đánh thì sao? Bổn cô nương lại không nhận thì làm gì được cô.
Tiêu Mạn đóng vai em gái ngoan ngoãn, ngồi bên canh Lý Kì, cầm chén cơm trực chã nước mắt. Cất giọng ủy khuất lên.
Vị mĩ phụ bên cạnh, đồng thời níu tay Thịnh Thế Dân. Cũng lên tiếng..
" Đúng vậy là Mạn Nhi không may ngã thôi, ông đừng trách Huyên Huyên
Nghe được những lời chói tai này, khiến Huyên Huyên cũng phải quay lại bồi thêm một câu.
" Ba cũng nghe rồi đó, là chính cô ta tự ngã. Con không có đánh...
" Rầm "' Nói xong Huyên Huyên trực tiếp đóng sầm cửa lại.
" Con... Con.. hazz. :" Thịnh Thế Dân nói không nên lời, từ khi vợ ông mất. Tính cách của con gái cũng thay đổi, không còn ngoan ngoãn nghe lời ông nữa..
Còn tự biến mình trở nên xấu xí. Ông nhớ, hồi nhỏ con gái ông xinh đẹp như thiên sứ vậy..
Lý Kì cười lạnh khi thấy thái độ của Huyên Huyên. Bà tay ngọt ngào, mở miệng an ủi Thịnh Thế Dân. Hoàn toàn vào vai người mẹ tốt đẹp..
" Ông đừng trách Huyên Nhi, nó vẫn đang còn nhỏ không có hiểu chuyện..
" Mạn Nhi cũng không trách Huyên Nhi đâu. Ông đừng giận Huyên Nhi nữa...
Thịnh Thế Dân thở dài, khẽ nắm bàn tay của Lý Kì. "' Là Huyên Nhi có lỗi, Mạn Nhi bằng tuổi nó. Nhưng lại rất hiểu chuyện..
" Hazzzz, Mạn Nhi. Con cầm số tiền này. muốn mua gì thì mua :" Thịnh Thế Dân đưa tấm thẻ cho Tiêu Mạn.
Vừa nhìn thấy tấm thẻ, hai mắt Tiêu Mạn sáng rực. Tay cầm, miệng ríu rít lên tiếng cảm ơn...
Thực chất trong lòng cô ta, đang mắng ông ta là ngu ngốc..