• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên Kim Mễ vẫn ở lại trường quay chứ chưa rời đi vội. Lát nữa sau khi phần diễn của tất cả mọi người kết thúc, bọn họ sẽ căn cứ theo số điểm tích lũy để lựa chọn chủ đề của buổi diễn tuần sau, Kim Mê là khách mời thách đấu nên chỉ có thể chọn chủ đề còn lại sau khi những người khác đã chọn xong.

Song phân đoạn ngắn có thể được ekip chương trình tái hiện lại trên sân khấu đều là những cảnh quay nổi tiếng trong những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình kinh điển, cho nên có rất nhiều không gian để diễn viên phát huy. Cuối cùng chủ đề được chừa lại cho Kim Mê chính là một bộ phim có đề tài về cảnh sát và xã hội đen do Bùi Thận Tư đóng vai chính, tên là [Không hỏi].

Một đoạn phim ngắn khoảng mười giây được chiếu trên màn hình lớn, trong cảnh quay là nữ chính bị bắt cóc, nam chính tiến về phía trước nghĩ cách giải cứu. Phân đoạn này là cao trào trong bộ phim, độ khó diễn xuất rất cao, không có ai chọn cũng hợp lý.

Bởi vì Bùi Thận Tư là nam chính của bộ phim này nên đương nhiên Kim Mê được phân vào nhóm của anh ấy. Sau khi ekip chương trình công bố xong việc chia nhóm của tất cả các thí sinh thì cũng là lúc chương trình kỳ này đi đến hồi kết.

Kim Mê và Triệu Nghệ Nam cùng nhau quay lại chỗ trang điểm đằng sau hậu trường, thế nhưng còn chưa đi được mấy bước đã lại chạm mặt Hồng Như. Tuy Tạ Sơ Thời thua trận đấu này nhưng tâm trạng vẫn rất tốt, lúc chạm mặt cậu ta còn chào Kim Mễ: “Chị này, vừa nãy quả thật chị diễn không tệ đấy, hẹn gặp lại.”

Cậu ta cố ý gọi Kim Mê là chị, Kim Mê cũng không thèm để ý đến cậu ta, bây giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh về nhà ăn cơm, quả thực cô đói bụng lắm rồi.

“Không ngờ nhân tài như vậy mà cô cũng tìm được, thật không hổ là quản lý Triệu nức tiếng.” Hồng Như mở miệng châm chọc một câu, nhưng biểu cảm không được thoải mái như Tạ Sơ Thời.

Tạ Sơ Thời là cậu chủ của nhà họ Tạ, nếu không sống được trong ngành giải trí nữa thì vẫn quay về kế thừa gia sản được, thế nhưng Hồng Như không có cái số đó.

Triệu Nghệ Nam cười an ủi cô ta một câu: “Tạ Sơ Thời nhà cô cũng không tệ, dù sao cũng còn nhỏ, tổng giám đốc Hồng tiếp tục đào tạo thêm hai năm nữa, nhất định có thể xây được khoảng trời của riêng mình.”

Triệu Nghệ Nam nói cứ như thể thành tâm nghĩ vậy, nhưng Hồng Như nghe thế nào cũng thấy chói tai như thể đối phương đang chế nhạo mình: “Chỉ là tôi khá tò mò, kỹ năng diễn xuất của cô Mạnh đột nhiên tiến bộ vượt bậc như thế là mời thần thánh phương nào đến làm giáo viên chỉ dạy vậy?”

Kim Mê nói: “Đây là tài năng trời phú, có đào tạo hai năm cũng không học được đâu.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hồng Như: “...”

Cô ta ồ một tiếng rồi dẫn Tạ Sơ Thời đi. Kim Mê cũng không lãng phí thời gian nữa, sau khi tẩy trang và thay quần áo xong, cô lập tức bảo nhân viên đưa mình về nhà, sợ bỏ lỡ bữa tối trong nhà.

Tuy cô về nhà lúc mấy giờ đi nữa, dì Chu đều sẽ chuẩn bị bữa tối cho cô nhưng dù sao đồ nóng cũng không ngon bằng đồ mới ra khỏi lò!

Sau khi về đến nhà, Gia Quả ngoe nguẩy cái đuôi chạy từ trong phòng bếp ra như đang chào mừng Kim Mê về nhà.

Vốn dĩ Kim Mê muốn tiến lên ôm nó như thường lệ nhưng lúc nhìn thấy chỏm lông màu đỏ như máu vòng quanh khóe miệng nó thì cô chầm chậm dừng bước.

“Chú út của cháu giết người không chớp mắt, những người bị chú ấy băm vằm đều bị mang về nhà cho chó ăn.”

Lời Tạ Sơ Thời nói bỗng dưng vang vọng bên tai cô.

… Cứu tôi với, lời tên nhóc kia nói chẳng lẽ là thật sao.

“Mợ chủ, mợ về rồi sao?” Quản gia cầm một con dao gọt trái cây lưỡi dao đỏ như dính máu đi từ trong phòng bếp ra. Kim Mê nhìn lướt qua con dao ông ấy đang cầm trong tay, im lặng lui về sau một bước rồi nói: “Đúng vậy, quản gia Hứa, mọi người như này là đang làm gì thế?”

Cô biết ngay mà, quản gia Hứa không phải một người quản gia bình thường. Ngoài mặt thì ông ấy giữ vai trò quản gia nhưng trong bóng tối lại lén lút giúp Tạ Trì giải quyết một số chuyện không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.

Trong phim điện ảnh truyền hình đều chiếu như vậy.

Đúng lúc này, Tạ Trì mặc quần áo mặc ở nhà đi từ trên lầu xuống. Anh cúi đầu nhìn lướt qua Gia Quả và con dao trong tay quản gia, hàng lông mày hơi cau lại.

Còi báo động trong lòng Kim Mê vang lên từng hồi, xong rồi xong rồi, đừng bảo kế tiếp là muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?

“Gia Quả lại ăn vụng cái gì rồi?” Tạ Trì hỏi.

Quản gia nói: “Quả thanh long vừa bổ xong đã bị nó lén lút ăn vụng mấy miếng, tôi sẽ thu dọn cho nó.”

Lúc này dì Chu cũng đúng lúc đi tới, nhận lấy con dao trong tay quản gia: “Để tôi đi bổ hoa quả lại lần nữa cho, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, cậu chủ và mợ chủ muốn ăn luôn bây giờ không?”

“Muốn muốn.” Kim Mê lập tức quẳng ngay mấy cái nào là “giết người như ngóe” gì gì đó ra sau đầu: “Tôi quay về phòng thay sang bộ quần áo khác rồi sẽ xuống ngay.”

Lúc cô thay quần áo xong rồi từ trên lầu đi xuống, Gia Quả đã lại biến trở về thành con chó lớn trắng phau. Kim Mê xoa đầu nó, đi về phía phòng ăn.

Tạ Trì ngồi bên mép bàn ăn, thức ăn trên bàn vẫn chưa được động đến giống như đang chờ cô vậy. Kim Mê rảo bước đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống chỗ của mình: “Anh không đói bụng sao?”

Tạ Trì nhìn cô một cái, tắt điện thoại rồi cầm đũa lên. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trong bữa ăn, Kim Mê liên tục nhìn về phía Tạ trì ngồi đối diện, dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Cô có gì muốn nói thì cứ nói đi.” Cuối cùng Tạ Trì không nhịn được mở miệng lên tiếng trước.

Kim Mê nhìn anh, trông vẻ ngoài của anh thực sự không giống với ác quỷ trong lời Tạ Sơ Thời nói: “Anh biết một người tên là Tạ Sơ Thời không?”

“Ừm, cháu tôi.”

“Ồ… Hôm nay tôi đã gặp cậu ấy trong chương trình đấy.”

“Tôi biết, cô còn loại thằng bé nữa.”

Kim Mê có hơi sửng sốt, thực sự không ngờ Tạ Trì sẽ xem kiểu chương trình thế này: “Anh cũng rất quan tâm cháu mình đấy chứ.”

Tạ Trì: “...”

“Cơ mà tôi cảm thấy hình như cậu ấy không thích anh cho lắm thì phải.” Kim Mê hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói cũng nhỏ dần: “Hôm nay lúc ở hậu trước, cậu ấy nói với tôi rằng anh giết người không chớp mắt, thậm chí còn băm mấy người đó ra mang về nhà cho Gia Quả ăn.”

Có lẽ do nghe thấy tên mình, Gia Quả sủa hai tiếng với Kim Mê như đang trả lời cô.

Nghe cô nói thế, Tạ Trì im lặng một lúc lâu, lát sau mới chậm rãi gật đầu: “Ừm, chuyện thằng bé nói đều là thật.”

Kim Mê: “...”

Không phải chứ, chẳng phải lúc này tổng giám đốc Tạ như anh nên bác bỏ tin đồn sao!

“Không buồn cười chút nào đâu được không?” Kim Mê nhếch khóe miệng lên, gắp thức ăn trong bát lên cắn một miếng.

Tạ Trì lại coi môi khẽ cười khó mà phát hiện: “Nếu cô đã biết là nói đùa thì tại sao cô lại còn cố ý hỏi tôi?”

“Dĩ nhiên là để chính chủ tự mình bác bỏ tin đồn rồi, làm thế tôi cũng yên tâm hơn.” Kim Mê nhìn anh: “Mà rốt cuộc sao anh lại có tin đồn này thế?”

“Về chuyện này thì cô nên đi hỏi người tung tin đồn nhảm đi.” Tạ Trì nói: “Bọn họ đều bại dưới tay tôi trên thương trường, cô còn trông mong bọn họ nói điều gì có lợi cho tôi sao?”

“...” Nói cũng có lý đó, song nếu trong giọng không ân ẩn ý khoe khoang thì hay hơn.

Sáng hôm sau, sau khi chạy bộ buổi sáng xong, Kim Mê lại luyện tập kỹ năng đọc thoại và diễn bằng ánh mắt một lúc, sau đó bị Triệu Nghệ Nam gọi đến phòng làm việc để bàn công việc. Triệu Nghệ Nam mang cà phê đi nên Kim Mê cũng lại được nếm thử.

Được rồi, quả nhiên cà phê ngày hôm đó không phải ngoài ý muốn mà, cà phê của quán này cực kì khó uống.

“Lần sau đổi sang mua ở quán khác đi.” Kim Mê đặt lại ly cà phê xuống bàn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Triệu Nghệ Nam ngồi trước bàn, ngước mắt lên nhìn cô: “Nếu không thì cô giới thiệu cho tôi một quán đi?”

Kim Mê nói: “Cà phê Tạ Trì pha cũng không tệ.”

Triệu Nghệ Nam: “...”

Đang khoe ân ái với chị đây à? Không phải nói hôn nhân không có tình cảm sao?

Nhắc đến Tạ Trì, cô ấy lại nhớ đến “Người ngoài giới bình thường đến không thể bình thường hơn” lần trước Kim Mê nói. Khi quay về, cô ấy còn cố ý điều tra một chút, Tạ Trì nào có phải “Người ngoài giới bình thường đến không thể bình thường hơn” gì đó đâu chứ!

“Tôi vẫn phải nhắc nhở cô một câu, chưa nói đến thân phận của Tạ Trì, chỉ bằng khuôn mặt kia thôi thì cũng đã đủ để thu hút các phóng viên rồi.” Triệu Nghệ Nam quả thật rất lo lắng: “Tốt nhất cô cứ chú ý một chút, đừng để bị người ta chụp được.”

Kim Mê gật gù, ngồi xuống đối diện cô ấy: “Em biết rồi, ngoại trừ lúc ở nhà ra thì chúng em gần như không có cơ hội gặp mặt nhau gì cả.”

Triệu Nghệ Nam im lặng một lúc, sau đó mới nói đến chuyện chính với cô: “Hôm qua màn thể hiện của cô trong chương trình rất tốt, tôi xem qua thì thấy cô là người có độ thảo luận cao nhất, gần như đã thay đổi ấn tượng của khán giả dành cho cô trước đây, kỳ sau tiếp tục cố gắng.”

“Cảm ơn chị Nam.” Chính bản thân Kim Mê cũng đã lên mạng xem, cư dân mạng còn cắt riêng khoảnh khắc cô rơi lệ ra làm thành ảnh gif, bây giờ đã được lan truyền khắp mạng xã hội. Ngoài ra, lúc cô và Tạ Sơ Thời diễn, hình ảnh lúc mắng cậu ta là thằng em trai thối cũng được làm thành biểu tượng cảm xúc, thậm chí lúc lướt vòng bạn bè của mình, cô còn thấy có người sử dụng bức ảnh này.

Một ngày trước còn đang mắng kỹ năng diễn xuất của cô tệ đến mức chọc mù mắt người xem, ngay hôm sau đã dùng biểu tượng cảm xúc của cô, cư dân mạng thật đúng là lật mặt nhanh hơn người yêu cũ!

“Sau chương trình ngày hôm qua, bên tôi nhận được lời mời của mấy đoàn làm phim, tôi đã sàng lọc qua một lần, vai diễn của bộ phim có vốn đầu tư lớn nhất chính là vai nữ phụ số hai của một phim cổ trang cấp S+.” Triệu Nghệ Nam nói rồi đưa tài liệu đã in ra cho Kim Mê: “Cô có thể đọc sơ qua, mặc dù là vai nữ phụ số hai nhưng hình tượng nhân vật không tệ. Tin tức xấu là hợp đồng quay phim tốt như vậy thì lượng người cạnh tranh cũng rất nhiều. Tin tức tốt là tôi đã từng quen biết bên phía nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim.”

Nghe đến đây, Kim Mê ngước mắt lên nhìn cô ấy: “Đã từng quen biết? Vậy là quan hệ tốt hay là quan hệ không tốt thế?”

“...” Bàn tay để trên bàn của Triệu Nghệ Nam gõ nhẹ xuống mặt bàn hai lần rồi mới mở miệng nói: “Người này tên là Lữ Dũng, trước đây lúc tôi còn quản lý Kim Mê thì anh ta đã từng đến tìm tôi, anh ta rất thích Kim Mê, lần này có lẽ cũng là do thấy cô và Kim Mê có chút giống nhau cho nên mới nhất quyết muốn tìm đến cô.”

Kim Mê: “...”

Cô cũng có ấn tượng với người tên Lữ Dũng này, người này ỷ vào trong nhà có tiền nên đã từng hẹn gặp cô rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị cô từ chối. Năm đó anh ta cũng chỉ là một tên nhóc khoảng hai mươi tuổi vắt mũi chưa sạch, bây giờ anh ta cũng đã hơn bốn mươi rồi, sao vẫn còn chơi cái trò này nữa?

“Ở tuổi của anh ta thì chắc hẳn cũng đã sớm yên bề gia thất rồi chứ?” Kim Mê hỏi: “Vợ anh ta mặc kệ anh ta sao?”

“Vậy cũng phải “trông kỹ” được thì mới ở được.” Nói đến đây, Triệu Nghệ Nam tặc lưỡi một tiếng: “Chỉ là tôi không ngờ anh ta vẫn cố chấp với Kim Mê đến vậy, năm đó anh ta không tìm được cô ấy, bây giờ lại còn tìm cô làm vật thay thế cho bữa ăn.”

Kim Mê: “...”

“Anh ta hẹn tối nay ăn cơm ở Thiên Hạ Cư, bữa ăn ngoại trừ anh ta ra thì còn có đạo diễn và nhà sản xuất, cô xem cô có muốn đi không?”

Kim Mê suy nghĩ một lúc, sau đó nói với cô ấy: “Đi chứ, Lũ Dũng trông thì có vẻ hung dữ nhưng thực ra lại rất nhát gan.”

Triệu Nghệ Nam: “Cô biết anh ta sao?”

“... Em không phải là cái gì nhỉ, cô cả nhà họ Mạnh sao?” Kim Mê động não nghĩ cách trả lời: “Em đã từng gặp ông ta trong một buổi tiệc.”

Triệu Nghệ Nam nhìn cô không nói gì, Kim Mê để mặc cô ấy quan sát mình, cô tin ngoại trừ mẹ cô, sẽ không có ai tin vào lời giải thích linh hồn chuyển kiếp này.

Một lát sau, Triệu Nghệ Nam thôi không nhìn nữa mà nói với Kim Mê: “Tôi biết cô muốn đóng phim điện ảnh hơn nhưng giới điện ảnh không dễ dàng bước chân vào như vậy, chúng ta vẫn nên tiến từng bước một thì hơn.”

“Vâng.” Năm đó cô có thể thuận lợi bước chân ra nhập vào giới điện ảnh như vậy cũng là vì có giáo viên của cô đã tiến cử cô. Bây giờ mặc dù không còn vận may như vậy nhưng cô sẽ để tên của cô trở thành tấm vé vào sân khấu tốt nhất.

Tiếng rung của điện thoại để trên bàn vang lên, Triệu Nghệ Nam cúi đầu nhìn xuống, sau đó cầm điện thoại lên: “Tôi nghe điện thoại đã.”

Nói xong, cô ấy lập tức nhận điện thoại, còn chưa mở miệng thì người ở đầu dây bên kia đã nói một thôi một hồi. Triệu Nghệ Nam vẫn chỉ bình tĩnh nghe, chờ người bên kia nói xong hết, cô ấy mới cười mỉa một tiếng rồi nói: “Tưởng Kỷ Minh, không phải anh nói bà chủ của gia đình chỉ cần thoải mái ở nhà thôi sao? Không phải anh nói Tưởng Văn Kiệt mới lên tiểu học, bài tập không có gì khó hay sao? Bây giờ mới được có mấy ngày hả, anh đã không kiên trì nổi nữa?”

Người ở đầu dây bên kia lại nói một tràng giang đại hải nữa, lần này Triệu Nghệ Nam đã không còn để kiên nhẫn để nghe anh ta nói hết: “Đủ rồi, không phải anh thích đứa con trai Văn Kiệt này nhất à, bây giờ biết thằng bé không dễ dạy bảo rồi chứ gì? Một mình anh không dạy được thì gọi cả Tào Lệ Na lên mà dạy, không phải cô ta cũng thích Văn Kiệt nhất hả?”

Tiếng quấy khóc ầm ĩ của Tưởng Văn Kiệt vang ra từ trong ống nghe, giống như Tưởng Kỷ Minh cố ý để cô ấy nghe thấy. Triệu Nghệ Nam mấp máy môi, nói với người ở đầu dây bên kia: “Lúc tranh quyền nuôi thằng bé, anh hăng hái lắm cơ mà, bây giờ lại đau đầu rồi sao? Anh cho rằng chỉ cần để đứa bé ở đó là nó sẽ tự mình trưởng thành à? Đúng, tôi biết thằng bé sắp lên cấp hai cho nên anh và Tào Lệ Na muốn nắm bắt thời gian, nếu thực sự không dạy được thì mời thêm vài giáo viên dạy kèm nữa cho thằng bé đi. À, lúc trước Văn Kiệt đã có tiền án đuổi giáo viên đi, hai người các anh tự mình để mắt đến thằng bé nhiều hơn đi.”

Sau khi nói xong, Triệu Nghệ Nam cũng lập tức cúp điện thoại, Kim Mê ngồi đối diện nhìn cô ấy một lúc, thấy sắc mặt cô ấy dần dịu đi thì mới thử mở miệng hỏi dò: “Tưởng Kỷ Minh gọi điện thoại đến sao? Tưởng Văn Kiệt lại gây ra chuyện gì rồi à?”

Triệu Nghệ Nam cười một tiếng: “Cũng không phải là gây chuyện, chỉ là chuyện bình thường thôi.”

Trước đây đều là cô ấy đóng vai người xấu, Tưởng Kỷ Minh và Tào Lệ Na ở bên cạnh che chở, dĩ nhiên trẻ con sẽ thích hai người kia hơn. Hiện tại để chính bọn họ cảm nhận thử xem việc dạy dỗ Tưởng Văn Kiệt khó khăn như thế nào, khoan hãy nói, cảm giác này cũng rất hả dạ.

Kim Mê nhớ đến lần nhìn thấy Tưởng Văn Kiệt trong nhà Triệu Nghệ Nam, cô cảm thán: “Có lẽ cuộc sống hiện tại của Tưởng Kỷ Minh cũng không dễ chịu gì đâu.”

“Anh ta đáng bị như vậy.” Triệu Nghệ Nam không muốn nhắc đến người nhà trong thời gian làm việc, thế nên cô ấy thay đổi chủ đề: “Không nói đến anh ta nữa, để tôi nói cho cô biết lịch trình công việc trong mấy ngày sắp tới.”

Công việc hiện tại của Kim Mê không nhiều, lịch trình tiếp theo chủ yếu là đến đài truyền hình tham gia diễn tập, đến lúc đó phần này cũng sẽ được biên tập thành hình ảnh ngoài lề xuất hiện trong video hậu trường. Không thể không nói, ekip chương trình thật sự có thể nghĩ ra đủ kiểu chiêu trò để thu phí, móc túi người xem.

Ban ngày cô vẫn luôn ở trong phòng làm việc đọc kịch bản bộ phim cổ trang S+ mà Triệu Nghệ Nam nói, quả thực bộ phim này tốt hơn những bộ phim trước đây Vương Đông Ni đưa cho cô rất nhiều.

Buổi tối, Triệu Nghệ Nam đi cùng cô đến Thiên Hạ Cư, ở đây Lữ Dũng đã đặt trước một phòng riêng. Trên đường đến đó, cô lướt vòng bạn bè, phát hiện thế mà trợ lý Trần cũng đăng biểu tượng cảm xúc của cô!

Cô lưu biểu tượng cảm xúc vào điện thoại, sau đó gửi qua cho Tạ Trì. Tạ Trì chưa trả lời cô, Kim Mê cũng không để ý, dù sao tổng giám đốc Tạ cũng bận rộn cả ngày.

Sau khi đến Thiên Hạ Cư, Kim Mê đeo khẩu trang lên rồi xuống xe. Triệu Nghệ Nam đi đến bên cạnh cô, hỏi cô một câu: “Tửu lượng của cô như thế nào?”

“...” Kim Mê im lặng một lúc, mãi lúc sau mới mở miệng nói: “Trước đây không tệ nhưng bây giờ thì không còn tốt nữa.”

Khóe miệng Triệu Nghệ Nam giật giật: “Người khác toàn là càng uống càng tốt lên, sao cô lại thụt lùi thế?”

“... Có lẽ do tuổi tác tăng lên đấy.”

Triệu Nghệ Nam: “...”

Nếu như cô ấy nhớ không nhầm thì năm nay Mạnh Xán Nhiên mới hai ba tuổi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Được rồi, vậy thì lát nữa cô đừng uống rượu, cứ cứng miệng bảo mình không biết uống là được.” Vốn dĩ Triệu Nghệ Nam lo Lữ Dũng sẽ ủ mưu gây rối, nếu trên bàn cơm mà uống say thì càng nguy hiểm hơn.

Kim Mê khẽ gật đầu, trả lời ừm một tiếng.

Nhân viên đón khách dẫn bọn họ đi thẳng đến cửa phòng riêng, người đó giơ tay lên gõ cửa một cái: “Tổng giám đốc Lữ, khách của anh đến rồi ạ.”

Lúc Kim Mê đi vào phòng thì đúng lúc bị Trần Giác đi ngang qua nhìn thấy. Mặc dù Kim Mê đeo khẩu trang nhưng anh ấy vẫn nhận ra cô. Trần Giác nhìn tên phòng riêng một lúc, sau khi quay trở lại phòng riêng của mình thì nói với Tạ Trì: “Tổng giám đốc Tạ, vừa nãy tôi nhìn thấy cô Mạnh.”

Tạ Trì đang xem một bảng báo cáo, nghe anh ấy nói vậy thì bàn tay đang lật giấy của anh hơi khựng lại: “Cô ấy ở cùng ai?”

“Tôi không nhìn thấy rõ nhưng phòng riêng mà cô ấy đi vào chắc hẳn do tổng giám đốc Lữ đặt.”

Tạ Trì cau mày: “Lư Dũng?”

“Đúng vậy, nghe nói hôm nay anh ta hẹn đạo diễn và nhà sản xuất đi ăn, có phải cô Mạnh cũng đi thảo luận chuyện này không?”

Tạ Trì không nói gì nhưng hàng lông mày lại càng cau lại rõ hơn. Tiếng tăm của Lữ Dũng trong giới cũng không tốt, Mạnh Xán Nhiên có biết anh ta là ai không mà lại dám đi ăn với anh ta?

“Đi xem xem.” Tạ Trì nói xong lập tức đứng lên đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK